Huyền phu nhân vẫn quỳ đó, hướng về phía chủ quán ngơ ngác mà hỏi.- "tình nghĩa hàng xóm láng giềng giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ cái làng này không ai có thể cho tôi được một công việc tay chân, không ai có thể tạo điều kiện để tôi làm việc nuôi con tôi những giây phút cuối đời được hay sao?"Khuôn mặt ngơ ngác của bà với những câu hỏi cũng ngơ ngác không kém.
Chủ quán nhìn bà, ông ta thở dài lắc đầu.- " nếu như là Thiên Phi cô nương thì người ta sẵn sàng nhận , bởi Thiên Phi cô nương là một cô gái tốt đẹp, siêng năng, cần mẫn, hiếu thuận đủ đường.
Cả làng này ai cũng yêu mến Thiên Phi cô nương.
Vì vậy mà nói , nếu cô ấy gặp hoạn nạn còn có người bưng cơm ra tận nơi cho cô ấy ăn, nhiều người sẵn sàng đón nhận cô ấy về nhà để chăm sóc.
Còn bà , bà nhìn lại bà đi.
Miệng mồm chanh chua đanh đá, coi người khác, nhìn người ta bằng nửa con mắt.
Cái làng này có ai ưa nhà bà đâu? Bọn họ nhìn bà họ đã ghét rồi, thì đừng nói đến việc nhận bà vào ở trong nhà."Huyền phu nhân lại càng ngơ ngác, không hiểu chủ quán đang nói điều gì.
Xưa nay bà luôn tự cho bà là một người đàn bà tốt, một người mẹ chồng mẫu mực, và là một người mẹ yêu con.
Bà nghĩ rằng hàng xóm láng giềng sẽ kính trọng và yêu mến bà lắm, nhưng sao bây giờ mọi chuyện lại khác xa hoàn toàn thế này ? Thực ra cũng đơn giản, đây chính là bản chất của con người.
Có mấy ai trong chúng ta tự cho mình xấu đâu? Ai trên đời này cũng tự cho mình tốt đẹp, tự cho mình là một người con hiếu thảo, tự cho mình là một người mẹ tốt đẹp, một người cha hoàn hảo, và một người chồng, người vợ tuyệt vời.
Đó chính là triệu chứng ảo tưởng bản thân của con người.
trong cuốn sách đắc nhân tâm của một hiền giả người Mỹ cũng có nói qua về vấn đề này.
Ông ta đã tới một nhà tù khét tiếng nhất nước Mỹ, nơi tập trung những tên ác nhân tàn bạo nhất để phỏng vấn.
Và cuộc khảo sát của ông đem lại điều bất ngờ.
Những tên ác nhân ấy đa phần đều tự cho mình là người tốt, có nhiều tên còn nghĩ rằng người tốt đẹp như hắn thì không bao giờ nên ở tù mới đúng, và luật pháp đã xử oan.
Điều này đã thể hiện lên một bản chất thật sự của nhân loại , sự ảo tưởng về bản thân mình, hay còn biết được cái cái tên là "hào quang nhân vật chính".
Trong chúng ta, ai cũng là nhân vật chính trong chính cuộc đời của mình.
Dù bà mẹ chồng có đuổi Thiên Phi ra khỏi nhà , nhưng đứng dưới góc độ của bà là nhân vật chính, thì đứa con dâu kia là thứ trắc nết lăng loàn.
Nếu là người mẹ chồng khác, người ta đã bỏ Thiên Phi vào rọ heo và thả trôi sông rồi.
Còn bà, vì bà nhân đức nên chỉ đuổi Thiên Phi đi, đó chính là sự nhân đức của bà.
Cái triệu chứng hào quang nhân vật chính này là một căn bệnh khủng khiếp, người mắc bệnh tự ảo tưởng mình tài giỏi, luôn tìm một lý do nào đó để ca tụng bản thân mình và đổ hết tội lỗi cho người khác.
Người cao quý luôn luôn nhìn nhận lỗi lầm của mình để sửa đổi, kẻ thấp hèn luôn đổ thừa cho người khác để bản thân mình đúng.
Cuộc sống từ lúc nhân loại hình thành đến giờ, cái đạo lý ấy vẫn luôn tồn tại.
Huyền phu nhân đến giờ phút này nghe những lời chói tai đó mà vẫn còn đang ngơ ngác, không tin vào những gì mình mới được nghe.
Không lẽ bà thực sự xấu như vậy ư? Thế nhưng bà không có nhiều thời gian để ngơ ngác, chủ quán nhìn mặt bà mà nói.- " cho bà rửa chén ư? Ta cũng không có cái hứng thú đấy.
Bây giờ bà ăn cơm thì phải trả tiền, không có tiền thì cởi bộ đồ của mình ra trả cho ta"Huyền phu nhân lại một lần nữa ngơ ngác, không phải cho bà rửa chén trả nợ thì tốt hơn sao ? Chẳng lẽ lại là cạn tào ráo máng đến mức lột quần áo của bà, để bà không có đồ mặc à? Điều này có tàn nhẫn lắm không? Trong lúc còn đang ngơ ngác, thế nhưng chủ quán có lẽ cũng không đến độ tàn nhẫn.
Ông bước vô trong nhà lấy ra một bộ quần áo cũ mà quăng tới trước mặt bà ta, nhìn bà ta mà nói.- "bộ quần áo bà đang mặc có vẻ cũng có giá trị.
Bà vào trong nhà thay lấy bộ quần áo cũ này, để bộ quần áo của bà cho vợ ta mặc, như vậy để trừ tiền cơm là được rồi.
Ta còn cho bà thêm hai suất cơm để bà cùng con trai bà ăn khuya cho đỡ mệt"Nói xong hất hàm vào trong.
Huyền phu nhân lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, đành lủi thủi vô trong.
Rất nhanh chóng đã mặc bộ đồ cũ ấy mà đưa bộ đồ của mình cho người chủ quán cơm.
Ông ta không một chút thương xót, xua tay mà nói.- " hai mẹ con bà sống ác độc, bây giờ bị trời phạt rồi.
Bà đừng có than trách gì nữa, đi đi và đừng bao giờ vào quán cơm của ta một lần nào nữa.
Ta không chứa chấp mẹ con bà."Vừa nói vừa đưa hai suất cơm chuẩn bị sẵn cho Huyền phu nhân cầm lấy.
Khi đã lâm vào đường cùng không có gì trong tay , con người ta mới nhìn thấy được bản chất thật sự của vấn đề.
Mọi thứ đều sẽ hiện rõ ra một cách tr@n trụi và rõ ràng.
Huyền phu nhân bây giờ mới nghe được những người hàng xóm nói thẳng vào mặt bà là bà độc ác.
Bà ngẫm nghĩ lại cuộc đời của mình, ngẫm nghĩ lại những gì mình đối xử với Thiên Phi.
Bây giờ với địa vị khác, chạm đáy xã hội mới có cách nhìn khác đi.
Bà nhớ rằng lúc còn ở nhà bà luôn tự cho rằng mình chăm sóc con dâu rất tốt.
Bà vẫn hay nói rằng được làm con dâu bà là sướng nhất trên đời, chẳng phải làm việc gì , chỉ phải làm việc nhà.
Thế nhưng cái việc nhà ấy của bà thì sao ? Bà nhớ lại chuyện cũ, Thiên Phi mới sáng sớm đã phải dậy sớm đi tưới rau rồi nấu ăn cho gia đình, sau khi ăn sáng xong lại phải ra làm việc đến trưa thì lại nấu cơm trưa, rồi buổi chiều làm việc đến tối lại phải nấu cơm tối, và suốt cả một ngày Thiên Phi không có được một thời gian rảnh rỗi, như vậy mà gọi là sướng ư? Bà lại nhớ lại thời mình làm dâu , bà làm việc cũng nhiều nhưng không nhiều đến mức độ như vậy.
Số lượng thời gian cũng chỉ bằng một nửa Thiên Phi , và thời gian rảnh rỗi chơi đùa với con bà vẫn có rất nhiều.
Bà lúc này mới bắt đầu nhìn nhận lại những tội lỗi của mình, và tất nhiên là đã quá trễ để chuộc tội.
Nhưng ít ra bà còn có thể nhìn nhận lại mọi việc một cách đúng đắn, còn thấy được cái sai của mình.
Trên đời này có những linh hồn thấp hèn đến mức độ sau khi phải hứng chịu những hậu quả của mình gây ra, những linh hồn thấp hèn ấy còn chẳng chịu thừa nhận rằng mình đã sai.
Nó sẽ gào lên rằng ông trời bất công với nó, nó sẽ nghịch thiên cãi mệnh, sẽ bước l3n đỉnh cao cuộc đời , sẽ trả thù những kẻ đã coi thường nó ngày hôm nay.
Trong những tiểu thuyết trang bức vả mặt thì loại người thấp hèn như vậy rất nhiều, và chúng làm được thật nhưng chỉ là làm trong tiểu thuyết mà thôi.
Muốn nghịch thiên, muốn bước l3n đỉnh cao cuộc đời thì nó phải có thực lực, có tài năng.
Những linh hồn thấp hèn thì cả sự thật chúng nó còn không thể nhìn nhận được, thì lấy đâu ra tài năng để bước l3n đỉnh cao cuộc đời.
Trong thực tế, cái thời gian để trả thù ấy thì những linh hồn cao quý sẽ dùng để làm những việc khác có ích hơn.
Họ dùng thời gian ấy để xây dựng sự nghiệp và bước lên vị trí trên cao hơn người khác, chứ không rảnh rỗi đến mức để làm những chuyện vô bổ mất thời gian mà chẳng đem lại lợi ích gì.Huyền phu nhân cũng là sinh ra trong một gia đình có học thức, bản thân cũng được dạy dỗ nhiều thứ, không phải loại đần độn mà lúc nào cũng kêu gào nghịch thiên với trả thù cả.
Đến giây phút này bà cũng biết nhìn nhận lại mình đã sai ở đâu, và sai như thế nào.
Bà dẫn con trai mình ra khỏi quán cơm, chậm rãi bước đi, từng bước chân đều hoài niệm về quá khứ.
Bà nhớ lại đứa con dâu tảo tần ấy , suốt bốn năm làm dâu chưa một lời mở miệng than vãn câu nào.
Phải cho đến lúc bà lôi cả dòng họ Vũ ra mạt sát chửi bới thì đứa con dâu ấy mới kháng cự.
Còn trước đó, dù bà chửi bới mỉa mai mãi thế nào Thiên Phi vẫn chịu được.
Nàng thức khuya dậy sớm, làm việc vất vả để cho gia đình họ Huyền được sung túc.
Cho đến lúc này Huyền phu nhân mới cảm thấy rằng đứa con dâu ấy là một đứa con dâu tuyệt vời, và chính tay bà đã đuổi con dâu cùng cháu nội của mình.
Không chỉ đuổi đi , mà lại còn vu cáo cho con dâu mình là trắc nết lăng loàn, mang thai đứa con hoang với người khác.
Bà bật cười , tại sao lúc ấy bà lại khốn nạn đến như vậy ? Tại sao lúc ấy bà lại ngu xuẩn đến như vậy? Phải rồi, chính vì lòng tham , vì đồng tiền đã làm bà mờ mắt.
Lúc ấy chỉ muốn nhanh chóng đuổi được đứa con dâu cùng đứa cháu nội đi , để có thể dễ dàng rước Cổ Uyên về nhà, thật nực cười.
Bước chân của bà bước đi trong những dòng suy nghĩ về cuộc đời của mình, bất chợt nhận ra mình đã phạm quá nhiều sai lầm đau đớn.
Kết quả bây giờ chính là những thứ sẽ đến cho những việc bà đã gây ra trong quá khứ.
Đang trong vòng suy nghĩ, bất chợt phát hiện trước mặt có một bóng dáng ai đó trông quen thuộc.
Bà giật mình hoảng hốt , người đàn ông đang đi phía trước bà là Vũ gia chủ, tức cha đẻ của Thiên Phi.
Ông ta sang làng Đông làm gì? Không phải tới tìm tới bà để tính sổ đấy chứ? Bà giật mình , nắm tay Huyền Bình chạy vội vô trong một cái hẻm.
Vũ gia chủ đi ngang qua không nhận ra người đàn bà mặc đồ cũ nát ấy là Huyền phu nhân, cũng không còn nhận ra đứa con rể của mình bởi trông nó quá tàn tạ.
Ông đi vô quán cơm ấy, tìm tới người chủ quán mà hỏi cái gì đó.
Huyền phu nhân lo lắng nhưng cũng rất tò mò, bà núp sát bên vách để nghe lén những câu chuyện mà có lẽ bà sẽ phải đau đớn rất nhiều..
Danh Sách Chương: