Ở một ngôi làng nhỏ bé vùng ven biên giới, trong mỗi nhà của họ nguyễn, có một tên dâm tặc đào mỏ đang nằm gục dưới sàn . Hắn ôm đầu đau đớn, từ chỗ đầu hắn ôm ấy có máu rỉ ra ngoài . Phát đập của Nguyệt Hằng tuy không quá mạnh để đoạt mạng hắn , nhưng cũng là đủ để gây cho hắn được một chút choáng váng và thương tích . Lúc ngã vật xuống hắn còn thấy mẹ con A Tú và Nguyệt Hằng dắt tay nhau chạy đi . Hắn trong lòng căm tức lắm, sau khi đã trấn tĩnh lồm cồm bò dậy nhặt lấy con dao, mặt hầm hầm bước ra ngoài đi tìm mẹ con họ Nguyễn tính sổ . Của ngon tới miệng chưa kịp chơi thì chạy mất khiến hắn không cam tâm, hắn vừa đi vừa lẩm bẩm "mẹ con khốn nạn nhà này , ta mà bắt được thì đừng mong sống sót" . Từng bước chân mang theo sự phẫn nộ của một tên dâm tặc bị xổng mất con mồi, hắn bước ra ngoài đường mắt liếc dọc liếc xuôi tìm kiếm. Trời ban trưa ánh nắng rọi thẳng xuống đầu mà không làm Bình Tâm lóa mắt , hắn trợn mắt lên nhìn dọc nhìn ngang miệng lẩm bẩm gọi.
- " A Tú ơi... nàng đâu rồi... sao bỏ ta chạy đi mất rồi ? Hằng nhi ơi... con ở đâu... sao bỏ dượng mà chạy mất? Nguyệt Hằng ơi... dượng tới với con đây..."
Tiếng gọi sao mà tha thiết quá, nghe mềm mại dịu dàng khiến người không hiểu chuyện còn bị lừa. Bình Tâm vừa gọi, tiếng gọi dịu dàng nhưng ánh mắt trợn trừng của hắn vẫn ngó dọc ngó xuôi tìm kiếm, tưởng chừng tìm thấy sẽ lập tức lao vào cuồng bạo. Hắn nhìn như vậy, ấy thế mà hắn lại không phát hiện được có người đang tới . Có lẽ hắn chỉ quan tâm để ý đến mẹ con A Tú và Nguyệt Hằng mà bỏ rơi tất cả những người khác vào trong tầm mắt , chẳng còn để ý bất kỳ ai khác nữa rồi. Chỉ khi tiếng vó ngựa đến rất gần rồi hắn mới giật mình ngạc nhiên .
- "ủa.. chuyện gì vậy? Tại sao lại có tiếng vó ngựa ở đây? Thằng nào đang cưỡi ngựa à?"
Hắn quay phắt lại nhìn, hoảng kinh khi thấy kỵ sĩ đó đã rất gần mình. Ngay lúc này, một tiếng ngựa hí vang lên, một người cưỡi ngựa phi thẳng tới hắn vung kiếm chém xuống. " Phập..." một cái, đầu tên Bình Tâm lìa khỏi cổ bay lên không rồi rớt xuống đất . Kẻ chém hắn là ai hắn hoàn toàn không biết, trong khoảnh khắc đầu rớt xuống đất hắn còn chưa hiểu chuyện gì. "Bộp..." , đầu của tên đào mỏ lăn lóc trên mặt đất. Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, đôi mắt của cái đầu còn kịp nhìn thấy vó ngựa tung cao hạ xuống, đạp thẳng vào cái đầu lâu dưới đất. "Phụt "một cái , đầu vỡ ra tan nát , phun óc rơi tung tóe, hắn rơi vào trạng thái mất ý thức. Đó là ký ức cuối cùng lúc còn sống của tên Bình Tâm, kẻ bị chết bất đắc kỳ tử. Sau đó hắn trở thành hồn ma dưới kiếm của Tiều Đực mà còn không biết kẻ giết mình là ai . Nhát kiếm của Tiều Đực là nhát kiếm mở đầu cho một trận đồ sát mà băng cướp Lương Sơn Đồng trả thù nhắm vào trưởng trấn Nông Văn Rau. Nhát kiếm ấy đã chặt đứt đầu một tên đào mỏ khốn nạn, một thứ rác rưởi cặn bã của xã hội. Nhát kiếm chấm dứt cuộc đời của một tên bám váy đàn bà, một kẻ chết mà chẳng ai thương xót.
Trong không gian linh hồn của Vạn Vân Phong, quỷ hồn đang bị các vòi rồng chân nguyên cắm vào thất khiếu. Vạn Vân Phong thấy không còn ký ức để đọc nữa, ngay giây phút này các bài vòi rồng bắt đầu rút ra ngoài ngắt kết nối với quỷ hồn . Linh hồn cường đại mở mắt ra nhìn quỷ hồn, hắn thở dài một tiếng mà nói .
- "thì ra là vậy, hóa ra ngươi là loại người như vậy, thật sự rác rưởi"
Quỷ hồn sau khi bị rút vòi rồng chân nguyên ra thì giật mình nhìn linh hồn cường đại trước mặt mình, hắn run rẩy chưa kịp nói gì thì linh hồn cường đại đã cướp lời nói tiếp .
- "Bình Tâm , ta phải cảm ơn ngươi . Cái thứ kiến thức chinh phục phụ nữ và đưa phụ nữ lên đỉnh thiên thai ấy của ngươi chính là cái thứ kiến thức mà ta còn thiếu , chính là sự khiếm khuyết mà ta đang cần tìm hiểu . Cảm ơn ngươi vì đã dạy cho ta biết nhiều điều . Lẽ ra ta phải giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện để siêu thoát , nhưng tâm nguyện của ngươi như vậy ta không thể giúp được . Và một điều nữa , ta rất khinh bỉ ngươi . Thôi thì ngươi cứ xuống thẳng địa ngục đi, không cần phải hoàn thành bất cứ tâm nguyện gì nữa"
Bình Tâm đơn giản là không được quyền nói, Vạn Vân Phong đã không cho hắn cơ hội để nói bất cứ điều gì. Hắn vừa dứt lời, không để cho quỷ hồn kịp lên tiếng, linh hồn cường đại bóp mạnh một cái "ĐOÀNG ..." quỷ hồn vỡ nát dưới tay của hắn, trực tiếp bị đánh rớt xuống âm giới đoạn tuyệt với nhân gian. Linh hồn Vạn Vân Phong mở bàn tay ra , nhìn vào chỗ mà vừa mới bóp nát quỷ hồn ấy, hắn cười nhạt một cái rồi trở về với thực tại . Vạn Văn Phong mở mắt ra , ngước lên nhìn bầu trời, ánh sáng hừng đông đã bắt đầu lấp ló những tia đầu tiên ở phía đông. Vạn Vân Phong thở dài một tiếng, cảm nhận những cảm xúc của mình . Hắn cảm thấy tiểu huynh đệ ở giữa hai chân của hắn rất cương cứng. Mặc dù vô cùng khinh bỉ trên Bình Tâm , vô cùng căm ghét hắn đã làm những chuyện hết sức bậy bạ, nhưng việc đọc ký ức của Vạn Vân Phong là trò chơi nhập vai khiến cho hắn cảm thấy hắn chính là nhân vật chính trong đó . Và khi trải qua một trò chơi như vậy, hắn lại cảm thấy vô cùng nắng cực, nghĩa là hắn đã rất hứng thú với điều đấy . Phải nhắc lại về vấn đề con người có hai phần là phần người và phần con . Phần người của Vạn Vân Phong vô cùng khinh bỉ và kinh tởm tên Bình Tâm , nhưng phần con lại rất hứng thú và thèm muốn những chuyện mà Bình Tâm đã làm . Cho nên hắn biết hắn thật sự là một người còn rất nhiều khiếm khuyết, hắn thở dài một tiếng lắc đầu mà nói .
- " không ngờ tâm cảnh của ta lại yếu đến như vậy . Bao nhiêu năm tu luyện của ta vậy mà vẫn không thể triệt tiêu được tâm ma này , vẫn còn sâu thẳm trong tâm hồn những thèm muốn tầm thường nhất của con người , đó là bạo lực tình dục"
Vạn Vân Phong lại một lần nữa ngước lên nhìn bầu trời phía đông, những tia nắng tia sáng bắt đầu nhiều hơn . Trời chưa sáng, mặt trời chưa ló dạng, bóng tối vẫn còn đang bao trùm . Thời gian còn đủ để hắn làm thêm một chuyện nữa, hắn lặng lẽ đứng dậy vươn vai. Hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười đón chào ngày mới, sau đó bước từng bước chân lên đến một chỗ khác, một chỗ mà khiến hắn chú ý không kém . Ở một cái hàng rào đổ nát , có một cục đá lớn , ngay tại đó có gì đó đang chui rúc . Hắn đứng trước tảng đá, mỉm cười mà nói.
- " ngươi đừng trốn nữa, ta biết ngươi đang ở đó, ra đây gặp ta một chút đi"
Mọi thứ lặng im, không một chuyển động, không gian vẫn im phăng phắc. Chẳng có ai cất tiếng trả lời , dường như chỉ có mình hắn đứng ở đó mà không còn ai khác . Vạn Vân Phong mỉm cười một cái, đưa tay vào sau tảng đá chụp lấy một thứ gì đó. Cái mà hắn tóm được là cánh tay của một oán linh đang ẩn trốn. Oán linh bị hắn tóm lấy kéo ra, sợ hãi vùng vẫy la khóc thảm thương.
- " tha cho ta đi. Cầu xin người tha cho ta đi... đừng hành hạ ta nữa..."
Kêu gào thảm thiết, than khóc của hồn ma ấy thật tội nghiệp . Vạn Vân Phong ôm chầm lấy oán linh vào người , ngay lập tức truyền dòng sinh mệnh của mình sang oán linh. Dòng sinh khí ấy xé toạc mọi oán khí trên oán linh , hồn ma phút chốc hoàn nguyên trở về thành linh hồn như ban đầu. Oán linh đang vùng vẫy vô cùng hoảng loạn, thấy dòng sinh khí của nam nhân chuyển sang thì ngạc nhiên, ngay lập tức hấp thụ dòng sinh khí mà trở về khởi nguyên của mình. Linh hồn xuất hiện trước mặt nam nhân bây giờ là một người phụ nữ xinh đẹp tầm 30 tuổi . Vạn Vân Phong nhìn người phụ nữ ấy , hắn mỉm cười hiền lành mà nói .
- "xin chào, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt . Ta xin tự giới thiệu, ta là Vạn Vân Phong, đến từ trấn Đào Hoa phía cực nam Giao Chỉ , hân hạnh được gặp Nguyễn phu nhân"
Linh hồn ngơ ngác nhìn người đàn ông phía trước, không hiểu tại sao người ấy lại biết mình là "Nguyễn phu nhân" . Linh hồn ấy không phải ai xa lạ, mà chính là linh hồn của A Tú . Nàng vì một lý do nào đó mà đã không còn sống trên cõi đời, bị kẹt lại chỗ này , lâu ngày vì oán niệm nhiều không thể siêu thoát mà trở thành oán linh . A Tú nhìn người đàn ông ấy mà ngạc nhiên, cúi đầu thi lễ trả.
- " cao nhân , đã đắc tội rồi . Ta xin đa tạ cao nhân đã cho ta sinh khí để hoàn nguyên, ta thật sự rất biết ơn . Lúc nãy không biết cao nhân nên đã mạo phạm, xin cao nhân thứ lỗi"
A Tú bây giờ đã là một linh hồn, đương nhiên đôi mắt của linh hồn thì vẫn nhìn thấu hơn đôi mắt của người phàm tục. A Tú nhìn rõ phía trước mình là một nhân vật vô cùng thâm sâu, địa vị cao quý, không thể dễ dàng đắc tội . Thế nhưng nhân vật cao quý kia lại cúi đầu cung kính thi lễ.
- "Nguyễn phu nhân , không cần khách khí . Ta cứu giúp người khác cũng là chuyện bình thường thôi , xin phu nhân đừng quá đa lễ mà nặng lòng"
Cái cúi đầu thi lễ của một cao nhân trước mặt mình khiến A Tú rất hoảng sợ, A Tú vội lắc đầu xua tay nói .
- "cao nhân, xin đừng cung kính như thế . Dân phụ chỉ là một kẻ thấp hèn , không đáng để cao nhân cung kính như vậy đâu."
A Tú hoảng hốt xua tay liên tục , thậm chí bước tới đỡ lấy người đàn ông đấy cũng không dám chạm vào, chỉ đứng yên mà xua tay thôi . Vạn Vân Phong ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt hoảng hốt ngại ngùng của linh hồn ấy thì hắn cười gượng, có chút ngượng ngùng . Hắn biết rõ linh hồn trước mặt mình là mẹ của Nguyệt Hằng , vậy đương nhiên vai vế phải ở trên hắn . Không thể vì hắn cao quý hơn mà xem thường người bề trên được, vì vậy cái cung kính cúi đầu của hắn là đúng theo đạo nghĩa của đời thường.