Ông chủ đoàn buôn cầm xong giấy thông hành vội vã ra ngoài , vừa tới nơi đoàn khiêng vác đã lại cạnh tên hộ vệ mà hỏi.
- " Thế nào rồi, hàng chất lên tàu xong hết chưa?"
Đoàn khiêng vác vẫn đang khiêng hàng lên trên tàu, ai nấy cũng đều rất khẩn trương. Tên hộ vệ quay sang nhìn ông chủ, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của ông ta cùng một cái nhíu mày rất nhẹ, rõ ràng là đang có mật ý. Tên hộ vệ lập tức hiểu ý, tay chỉ lên chiếc thuyền chính giữa mà nói .
- "tất cả hàng quan trọng đã lên hết rồi, chỉ còn lại hàng ít quan trọng mà thôi, xin ông chủ cứ yên tâm."
Cái hàng quan trọng mà tên hộ vệ nói cũng chính là thứ ông chủ đoàn thương buôn quan tâm nhất , đó là gia đình Độc Cô đã lên tàu hay chưa? Khi biết mọi thứ đã được làm một cách trọn vẹn, ông chủ buôn gật đầu hài lòng , đưa tay ra hiệu lệnh .
- " Mọi người nhanh tay hơn, sắp tới giờ khởi hành rồi"
Sự hối thúc ấy của người đứng đầu tới tai những người làm công, và cả đám người Độc Cô Tởm cũng nghe thấy điều này. Bọn chúng cũng hiểu rằng mọi việc đang thuận lợi , trong lòng có thêm động lực làm việc. Đoàn khiêng vác nhanh chóng khiêng hết tất cả hàng hóa lên ba chiếc tàu lớn, thoáng chốc đã hoàn thành công việc trên bờ. Ngay sau khi mọi chuyện êm xuôi, toàn bộ hàng hóa đã được chất lên tàu, ông chủ hất tay khều tên hộ vệ.
- " được rồi , hàng lên chất lên hết rồi, chúng ta lên tàu thôi."
Bọn họ leo lên chiếc tàu chính giữa, đồng thời ra hiệu lệnh, tên hộ vệ nói to.
- " Tất cả chuẩn bị nhổ neo ra khơi."
Những thủy thủ nhanh chóng thực hiện công tác của mình, chuẩn bị lôi kéo chiếc neo lên tàu , để có thể bắt đầu xuôi theo dòng sông ra biển lớn. Những người thủy thủ nắm lấy dây neo bắt đầu kéo, họ kéo sợi dây neo chạm vào thân tàu nghe rột rột, kéo lên mỏ neo đặt trên boong tàu. Những chiếc neo cũng đã yên vị trên những con tàu của mình , và những con tàu ấy không còn được níu giữ lại thì bắt đầu di chuyển, tiếng của thuyền trưởng vang vọng.
- " tất cả rời bến, chúng ta ra khơi."
Theo hiệu lệnh của thuyền trưởng , những mái chèo được hạ xuống, ba con tàu xuôi theo dòng sông hướng ra ngoài biển lớn. Con tàu chầm chậm di chuyển, từ từ rời xa khu vực binh lính kiểm soát. Độc Cô Tởm ở trên tàu vẫn chăm chú quan sát mọi động tĩnh , tâm thái luôn luôn đề phòng chuyện bất trắc. Con thuyền xuôi dòng sông ra cửa biển , rồi đi ra khỏi khu vực thuộc dòng sông mà hòa nhập vào biển lớn. Đến thời điểm thích hợp, thuyền trưởng lại cất giọng nói lớn.
- " Tất cả mọi người, căng buồm đón gió."
Những mái chèo được cất lên, những cánh buồm nhanh chóng được căng ra, gió thổi vào buồm lồng lộng thổi con thuyền đi theo ý muốn của thuyền trưởng. Ba con tàu căng buồm lướt đi giữa biển khơi mênh mông, hướng về phương Nam mà đến. Đoàn tàu cứ thế bơi đi, cho đến một lúc nào đó những người trên thuyền không còn nhìn thấy đất liền nữa, Độc Cô Tởm mới thở phào nhẹ nhõm tin rằng đã thoát kiếp nạn. Ông chủ đoàn thương buôn lúc này đến bên cạnh Độc Cô Tởm, đặt bàn tay lên vai hắn mà trấn an, mỉm cười nhẹ .
- "Chúc mừng đại nhân, tàu ra tới đây thì là đã an toàn . Bây giờ quan binh không còn có thể bắt được chúng ta nữa, chúng ta đã thật sự tự do. Cuộc trốn thoát đã thành công mỹ mãn, đại nhân yên tâm được rồi"
Độc Cô Tởm mừng rỡ vô cùng, hắn hướng tên chủ buôn buôn cúi đầu mà nói.
- "Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ. Gia đình ta không may gặp phải hoạ lớn, đang không biết phải xử lý thế nào, nhờ có tiền bối xuất hiện ra tay tương trợ mới có thể thoát được một kiếp nạn. Công ơn cứu giúp của tiền bối với gia đình Độc Cô như ơn tái tạo, kiếp này tại hạ sẽ không bao giờ quên."
Ông chủ buôn bật cười, trong lòng sung sướng lắm, mơ hồ cảm nhận được tương lai tươi sáng. Ông ta buôn hàng từ Trung Nguyên vào Giao Chỉ , mà Độc Cô Tởm lại là người cai quản toàn bộ Giao Chỉ, bây giờ ông cho hắn một ân tình lớn như thế thì không phải hắn sẽ hết sức cố gắng tạo điều kiện để ông buôn bán hay sao? Ông chủ đoàn nắm tay Độc Cô Tởm, nở một nụ cười mà nói.
- " Thôi được rồi , chỉ là chuyện nhỏ thôi, xin đại nhân đừng quá bận tâm. Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này , mà lúc này đại nhân nên vào thăm gia đình mình đi "
Ông chủ với một nụ cười nhẹ nhàng trên mặt, hướng tay chỉ về phía căn phòng, nơi mà ba người phụ nữ đang nghỉ ngơi. Độc Cô Tởm cũng rất là nóng ruột , nghe ông ta khuyên như vậy thì cho là rất phải, vội vàng chào ông chủ mà đi tới căn phòng ấy . Hắn đứng trước căn phòng mà ngập ngừng giây lát, sau đó gõ vào căn phòng ba cái mà nói.
- " mẫu thân , hài nhi tới vấn an người."
Độc Cô Tởm rất là sốt ruột, không còn đợi chờ nghi lễ nữa mà đã lập tức mở lời trước. Sau tiếng gõ cửa tự giới thiệu ấy, trong căn phòng có tiếng động, giọng người phụ nữ lớn tuổi phát ra.
- " được rồi , con đợi ta một chút , ta mở cửa ngay đây."
Tiếng bước chân của ai đó lộp cộp hướng về phía cửa , tiếng mở khóa , cánh cửa mở ra . Bên trong có một người phụ nữ lớn tuổi nhìn ra ngoài , bà ta nhìn vào người đàn ông trước mặt mà hỏi.
- "Mọi chuyện sao rồi ? Tất cả ổn thỏa cả chưa?"
Độc cô tởm vội cúi đầu thi lễ .
- "thưa mẫu thân, mọi chuyện đã hoàn toàn ổn thỏa cả rồi . Chúng ta đã thực sự an toàn, không còn ai có thể gây hại cho chúng ta nữa đâu, xin mẫu thân yên tâm."
Độc Cô Tởm vừa nói vừa run run đôi bàn tay, mà người phụ nữ lớn tuổi ấy thì rưng rưng nước mắt, bà ta chụp lấy bàn tay của con mình mà nói.
- " tốt quá , thật tốt quá rồi, con mau vào trong này đi."
Người phụ nữ ấy mừng rỡ, vội vàng vẫy tay mời đứa con của mình vào trong nhà. Bà ta nắm tay dắt đứa con của mình tựa như người mẹ đang dắt một đứa trẻ trên tay vậy, mà Độc Cô Tởm lúc này cũng thuận theo đó đi vô, cứ như là hắn chỉ là một đứa trẻ. Ông chủ đoàn thương buôn thấy vậy thì có ý tứ, liền lẳng lặng rời đi để không quấy rầy giây phút đoàn tụ của gia đình Độc Cô . Ông ta nhẹ nhàng đóng cửa, rời đi khỏi với một nụ cười mãn nguyện trên môi. Độc Cô Tởm vừa vào bên trong phòng , dìu mẹ mình ngồi xuống, hắn lập tức quỳ trước mặt mẹ vái lạy rưng rưng.
- " Mẫu thân, hài nhi bất hiếu không thể chăm lo cho gia đình được cuộc sống an toàn . Là hài Nhi có tội, xin mẫu thân trách phạt."
Hắn quỳ xuống vái lạy đầu đập chạm nền thuyền. Người phụ nữ vội vàng đỡ tay hắn , nước mắt lưng tròng, bà nhẹ lắc đầu.
- " hài nhi của ta, con nào có tội gì? Gia đình ta không may gặp vận hạn bị lâm vào hoàn cảnh như vậy , âu cũng là số trời . Con chỉ là một viên quan bé nhỏ, có thể thay trời đổi vận sao? Con đừng tự trách mình nữa , mau đứng lên đi."
Bà ta nắm tay Độc Cô Tởm dìu hắn đứng lên, mà hắn cũng rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn mẹ mình , hai mẹ con đã đoàn tụ với nhau trong nước mắt. Độc cô lão phu nhân gạt nước mắt, lúc này chỉ sang hai người phụ nữ bên cạnh mà nói.
- " Được rồi , con mau ra trò chuyện với vợ con và tiểu muội của con đi . Bọn họ cũng nhớ con lắm đấy. "
Độc Cô Tởm đưa mắt lên nhìn hai người phụ nữ bên cạnh, cảm xúc trong lòng lúc này thật sự rất khó để diễn tả. Hai người này, một người là vợ và một người là em, bọn họ cũng đang nhìn về hắn với những cảm xúc riêng của mình. Tên tiết độ sứ ấy đến lại gần hai người phụ nữ nọ , nắm lấy tay vợ mà nghẹn ngào.
- " Hiền thê, chúng ta cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi. 10 năm qua ta xa nhà không một lần được trở về gặp gia đình, không thể làm tròn trách nhiệm của một người chồng đã khiến nàng thiệt thòi."
Người phụ nữ ấy ứa nước mắt nhìn vào khuôn mặt chồng mình mà nức nở.
- " Hu hu... Phu Quân ơi , chúng ta đã gặp nhau rồi. Mọi chuyện cũng đã qua rồi, Phu Quân đừng tự trách mình nữa."
Bọn họ ôm chầm nhau trong niềm vui của sự đoàn tụ. Độc Cô Tởm làm quan ở Giao Chỉ , cai trị bằng sự tàn ác bạo ngược, nhưng khi gặp lại mẹ và vợ mình thì cũng chỉ là đứa trẻ trong tay mẹ, là người chồng của vợ như bao người đàn ông khác mà thôi. Vợ chồng ôm lấy nhau đoàn tụ trong niềm vui , mà niềm vui ấy bị bao phủ bởi một cơn đại nạn lớn. Hoàn cảnh tựa như đôi chim sẻ đang yên lành trong tổ của mình giữa lưng chừng vách núi , ôm ấp bình yên nhìn ra bên ngoài giông tố đang cuồn cuộn gào thét. Độc Cô Tởm hiểu rất rõ rằng trước mắt sẽ là những ngày giông bão, rồi đây tai họa sẽ tiếp tục giáng xuống, chỉ là không biết lúc nào mà thôi. Ở bên cạnh Độc Cô Yên Nhiên lặng lẽ ngồi một góc nhìn đại ca và tẩu tẩu đang thả trôi cảm xúc của mình. Nàng lặng im, không muốn ngăn cản giây phút hạnh phúc của đôi vợ chồng đã 10 năm xa cách. Đôi mắt long lanh của Yên Nhiên lẳng lặng quan sát, trong lòng cũng vui mừng hạnh phúc, đôi môi đỏ xinh đẹp vô thức mỉm một nụ cười nhẹ nhàng.
Độc Cô lão phu nhân cũng đứng bên cạnh không nói gì , để đôi vợ chồng chìm đắm trong niềm vui gặp lại. Phải một lúc sau , khi mà cảm thấy thời điểm thích hợp, bà ta mới bước lại gần và nhắc nhở.
- " được rồi con trai à! Con cũng nên quay sang thăm hỏi em mình đi."
Độc Cô Tởm buông vợ mình ra, hắn quay sang nhìn mẹ mình mà cúi đầu.
- " vâng, mẫu thân nói phải, là con sơ suất rồi."
Hắn quay sang bên Độc Cô Yên Nhiên, bước lại gần với thái độ hết sức nhẹ nhàng , đôi mắt dịu dàng nhìn người thiếu nữ trẻ tuổi ấy mà nói.
- " Tiểu muội , lại đây cho đại ca ngắm nhìn một chút nào. Cũng đã 10 năm không gặp , muội bây giờ lớn quá làm đại ca suýt nữa không nhận ra ."
Độc Cô Tởm bật cười, mà mẹ hắn và vợ hắn cũng mỉm cười theo , còn Yên Nhiên nở một nụ cười ý nhị. Yên Nhiên cúi đầu một cái , nàng đứng dậy bước về phía Độc Cô Tởm. Dưới ánh nến trong căn phòng chật chội của con thuyền ấy, hình bóng Yên Nhiên lúc này hiện ra rõ hơn ràng hơn, xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần. Yên Nhiên nhẹ nhàng cung kính cúi đầu nói .
- "tiểu muội tham kiến đại ca."
Cái cúi đầu và thi lễ nhẹ nhàng lịch sự của một tiểu thư được giáo dục tử tế, là một quý cô yểu điệu thục nữ được dạy dỗ đàng hoàng trong một gia đình có giáo dục.