Nghe xong lời Đoàn Hoài Ngạn, cô chậm rãi vén chăn, vùi cả đầu vào trong. Lâu sau vẫn không lên tiếng, cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Sự im lặng kéo dài khiến người ta cảm thấy vô vọng.
Bàn tay Đoàn Hoài Ngạn buông thõng bên người, từ nắm chặt đến thả lỏng, rồi lại từ thả lỏng đến nắm chặt, cuối cùng, anh bất lực buông lỏng những ngón tay dường như không thể nắm bắt được cả không khí.
"Không phải ngày nào chúng ta cũng liên lạc sao?" Giọng nói yếu ớt của cô truyền ra từ trong chăn.
"..."
"Hơn nữa, gặp nhau sớm một ngày hay muộn một ngày thì có gì khác nhau. Dù sao chúng ta cũng sẽ gặp nhau."
"..."
Đoàn Hoài Ngạn ngồi xuống mép giường, định kéo tấm chăn đang bao bọc lấy cô ra, nhưng cô nắm chặt lấy, không cho anh nhìn thấy biểu cảm của mình lúc này.
Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn khó đoán, giọng nói trầm xuống: "Xa nhau lâu như vậy, em thật sự không nhớ anh một chút nào sao?"
Qua lớp chăn, giọng nói của Hoài Niệm nghe có vẻ ngột ngạt: "Nếu hôm nay không phải mới sáng sớm anh đã đến nhà em, làm em giật mình..." Cô mím môi, gạt bỏ hết những cảm xúc tiêu cực hôm nay, giọng nói dịu dàng, "Em vẫn sẽ nói... em nhớ anh."
"Nếu anh nghe lời em, gặp em muộn một chút, thì em sẽ chủ động nói em nhớ anh sao?" Đoàn Hoài Ngạn hỏi.
"..."
Hoài Niệm lại im lặng.
Sự im lặng kéo dài, dài đến mức Đoàn Hoài Ngạn nghĩ rằng Hoài Niệm đã ngủ.
Anh cười, nụ cười rất tỉnh táo, cũng rất lạnh lùng: "Sẽ không đâu."
"Em đã nói rồi," Hoài Niệm thò đầu ra, "Em có nhớ anh."
"Nhưng sự nhớ nhung của em có rất nhiều điều kiện, hơn nữa đều là sau khi anh làm xong rồi em mới nói với anh."
"..." Hoài Niệm lại chậm rãi rụt trở lại trong chăn, cô nhìn chằm chằm vào lớp chăn tối đen, nhìn đến mức hai mắt cay xè, dường như phủ lên một lớp sương mù ẩm ướt, cô mới uất ức nói nhỏ, "Anh luôn nói với em sau khi làm xong rồi, chẳng phải lỗi của anh còn lớn hơn sao?"
Cô thật sự không cáu bẳn gì, sáng sớm tỉnh dậy bị hành động quá đáng của anh làm cho hồn bay phách lạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến khách sạn. Đoàn Hoài Ngạn luôn rất quá đáng, mặc dù cô cũng có cơ hội kêu dừng, cũng có quyền ngăn cản hành vi của anh, nhưng cô đều không làm.
Im lặng chính là đồng ý.
Tình yêu của cô và Đoàn Hoài Ngạn không giống nhau, cuộc sống của cô và anh hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt cô, tình cảm giống như trăng trong gương, hoa trong nước, vô cùng mong manh, lại rất dễ thay đổi.
Cô nói: "Em sẽ học cách bày tỏ, nhưng anh không thể cứ động một chút là giận dỗi."
"Nếu em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh cũng sẽ không giận dỗi."
"Bởi vì anh không tôn trọng ý kiến của em." Hoài Niệm hiếm khi cứng rắn, "Em đã nói em không muốn gặp hôm nay, nhưng em cũng không nói là không muốn gặp anh, tại sao chúng ta không thể gặp vào ngày mai? Anh ngồi máy bay lâu như vậy, chắc chắn cần phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong rồi chúng ta gặp nhau không phải tốt hơn sao?"
Sau khi cô nói xong, người bên ngoài im lặng hồi lâu không phản ứng.
Hoài Niệm dè dặt kéo chăn ra, bắt gặp ánh mắt mang ý cười của anh.
Cô khó hiểu: "Anh cười gì vậy?"
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Cười em thật nghiêm túc, thật biết lý lẽ, cô giáo Hoài Niệm."
Nghe thấy từ "cô giáo", mặt Hoài Niệm nóng lên, "Đừng gọi em là cô giáo, kỳ cục lắm."
"Không phải hàng tuần đều dạy kèm cho anh sao?" Đoàn Hoài Ngạn chậm rãi nói.
"..." Cổ họng Hoài Niệm khô khốc, "Sau này không dạy anh nữa, em phải nói với các bạn cùng phòng, đứa trẻ này vô phương cứu chữa rồi, em không dạy nó nữa."
Đoàn Hoài Ngạn khẽ cười hai tiếng, ôm cả người lẫn chăn vào lòng, giọng nói rất nhẹ, như đang dỗ dành: "Có chuyện gì em cũng có thể nói với anh. Hoài Niệm, anh sẽ không thay đổi vì bất kỳ ai, nhưng anh muốn trở thành người mà em mong đợi."
Hoài Niệm có chút không chịu nổi Đoàn Hoài Ngạn như vậy.
Thật dịu dàng.
Thật chu đáo.
Vừa xa lạ lại vừa thân quen.
Cô bị anh nhìn đến mức cả người nóng bừng như bị sốt, cứng nhắc chuyển chủ đề, bất lực tố cáo anh: "Em đói rồi, em còn chưa ăn trưa, bây giờ đã đến giờ ăn tối rồi."
Ngày hôm nay kể từ khi mở mắt ra đã không dễ chịu.
Khắp nơi đều là bất ngờ, khắp nơi đều là kinh hãi.
Hoài Niệm còn chưa ăn trưa, bây giờ đã đến giờ ăn tối.
Cô rất mệt, rất buồn ngủ, rất đói.
Cô nhìn thủ phạm, Đoàn Hoài Ngạn cũng nhận ra mình hơi quá đáng, hắng giọng: "Anh đi gọi người mang đồ ăn lên."
Trong lúc chờ đồ ăn, Hoài Niệm nhắn tin cho mẹ, nói mình ngủ lại nhà bạn, không về nhà.
Mẹ cô rất dứt khoát: [Không phải thứ Năm con mới quay lại trường báo cáo sao? Ngày mai mẹ phải đến nhà họ Đoàn rồi, hay là con quay lại trường sớm một ngày đi?]
Đúng lúc bạn cùng phòng Cảnh Duyệt nhắn trong nhóm, thứ Tư cô ấy sẽ quay lại trường, một mình ở ký túc xá hơi cô đơn, Hoài Niệm trả lời mẹ một câu "Vâng", sau đó nhắn trong nhóm ký túc xá: [Ngày mai tớ quay lại trường với cậu.]
Tối đó Hoài Niệm vẫn ngủ cùng Đoàn Hoài Ngạn.
Chiều hôm sau, Đoàn Hoài Ngạn đưa cô đến trường, sau đó tự lái xe về nhà.
Ngày báo cáo khai giảng là hai ngày thứ Năm và thứ Sáu, vì vậy hôm đó trường học vẫn chưa có nhiều người nên đặc biệt vắng vẻ.
Chiếc xe của Đoàn Hoài Ngạn ngang nhiên dừng lại dưới ký túc xá của Hoài Niệm.
Hoài Niệm đẩy cửa xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cảnh Duyệt xách một túi trái cây đứng bên đường. Cảnh Duyệt đang tò mò nhìn chiếc xe khổng lồ xuất hiện dưới ký túc xá, thầm nghĩ đây là cậu ấm cô chiêu nào đến trường học cua gái đây.
Kết quả cửa xe mở ra, hóa ra là xe của Đoàn Hoài Ngạn cua Hoài Niệm nhà cô ấy.
Lúc nhìn thấy Cảnh Duyệt, Hoài Niệm cũng ngây người: “Sao cậu lại ở ngoài?”
Cảnh Duyệt giơ túi trái cây trong tay: "Vừa mua trái cây ở tầng hai nhà ăn."
Hoài Niệm gật đầu, lại vội vội vàng vàng nói lời chào tạm biệt Đoàn Hoài Ngạn trong xe "Em đi đây, anh đi đường cẩn thận nhé", rồi kéo Cảnh Duyệt vào ký túc xá mà chẳng thèm quay đầu lại.
Cảnh Duyệt bước đi mà cứ ngoái đầu lại nhìn, nhỏ giọng hét lên: "Đoàn Hoài Ngạn lái xe G đúng không? Mấy trăm triệu đấy!"
Hoài Niệm không hiểu lắm về xe cộ, nghe vậy chỉ thờ ơ đáp lại: "Hình như vậy."
Cảnh Duyệt: "Thật ghen tị với người giàu."
Hoài Niệm lấy chìa khóa ký túc xá, "Tớ nhớ là điều kiện nhà cậu cũng khá tốt mà."
Cảnh Duyệt cười lạnh một tiếng: "Trước đây tớ cũng nghĩ điều kiện nhà mình khá tốt."
"..." Hoài Niệm dường như nghe ra chút mỉa mai, cô mở cửa ký túc xá, bước vào, hỏi, "Mà sao cậu quay lại trường sớm vậy, không ở nhà thêm vài ngày?"
"Đừng nói nữa, cậu không biết năm nay tớ sống khổ sở thế nào đâu."
"Hả?"
Cảnh Duyệt đặt túi trái cây xuống, uống một ngụm nước, bắt đầu kể: "Hoàn cảnh nhà tớ thì cậu biết rồi đấy, tớ có một người anh trai hơn tớ một tuổi, còn có một đứa em gái đang học cấp hai. Chuyện là anh trai tớ năm tư đi thực tập, lúc thực tập gặp một cô gái, hai người phải lòng nhau."
Hoài Niệm: "Chẳng phải rất tốt sao?"
Cảnh Duyệt: "Yêu đương thì chắc chắn tớ sẽ ủng hộ, nhưng vấn đề là, bây giờ hai người họ làm ra mạng người rồi."
Hoài Niệm mất một lúc mới hiểu ra: "Mang thai thì cứ nói là mang thai, đừng nói như anh cậu đi giết người tập thể vậy."
Cảnh Duyệt mặt đầy sầu muộn, tiếp tục nói: "Rồi lúc tết bàn chuyện cưới xin, chị dâu tương lai của tớ nói là không muốn sống chung với bố mẹ chồng, hoặc là bố mẹ tớ mua cho họ một căn nhà mới, hoặc là cho họ căn nhà nhà tớ đang ở làm nhà tân hôn. Cậu cũng biết nhà ở Nam Thành đắt đỏ thế nào, bố mẹ tớ nói sẽ cho họ căn nhà này, cả nhà tớ chuyển về quê sống."
Hoài Niệm: "Nhưng mà căn nhà đó, tớ nhớ có bốn phòng ngủ, hai người họ ở có phải hơi rộng không?"
"Dù sao thì thái độ chị dâu tớ rất kiên quyết, tuyệt đối không sống chung với bố mẹ chồng." Cảnh Duyệt bất lực nói, "Trước đây tớ cũng nghĩ điều kiện nhà mình khá tốt, đến lúc thật sự phải mua xe mua nhà mới nhận ra điều kiện nhà mình cũng chỉ có vậy."
"Có lẽ sau này khi anh cậu kiếm được tiền, anh ấy sẽ mua nhà mới rồi chuyển ra ngoài."
"Thôi đi, nếu anh ấy có bản lĩnh đó thì cũng sẽ không mặt dày đòi nhà của bố mẹ tớ." Cảnh Duyệt nghiến răng nghiến lợi, "Chỉ biết lo cho vợ con mình hưởng thụ, mặc kệ bố mẹ và hai đứa em gái sống chết thế nào. Bố mẹ tớ cũng thật buồn cười, con trai sống thoải mái là được rồi, hoàn toàn không quan tâm đến hai đứa con gái. Ngày chuyển nhà, em gái tớ còn hỏi tớ, "Chị ơi, căn nhà chúng ta ở lâu như vậy, sau này sẽ không còn là nhà của chúng ta nữa sao?", tớ còn phải giải thích đủ kiểu, tìm đủ mọi lý do, bực chết đi được."
Nghe vậy, Hoài Niệm cúi đầu xuống, cô là người ngoài cuộc, cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ có thể bất lực an ủi Cảnh Duyệt vài câu.
-
Kỳ nghỉ đông của đại học dài gần bằng kỳ nghỉ hè, nhưng kỳ nghỉ nào cũng trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt, kỳ nghỉ đông kết thúc, mọi người trở lại trường học tiếp tục lên lớp.
Đầu học kỳ mới, mọi người vẫn còn trong trạng thái tự do tự tại của kỳ nghỉ, Cảnh Duyệt và Chu Vũ Đồng suốt ngày ru rú trong ký túc xá chơi game, Hứa Phù vẫn sớm tối đi về vì chuyện yêu đương. Còn Hoài Niệm là người an phận nhất trong ký túc xá, lúc thì nằm trên giường đọc sách, lúc thì ngồi trước bàn học đọc sách.
Hứa Phù hỏi: "Cậu và Đoàn Hoài Ngạn chia tay rồi à?"
Hoài Niệm nói: "Đâu có."
Hứa Phù: "Vậy sao cậu không đi hẹn hò với cậu ấy?"
Hoài Niệm: "Anh ấy bận lắm."
Hứa Phù: "Hai người yêu nhau mà cứ như yêu xa vậy."
Hoài Niệm không nhịn được cười.
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang bởi tiếng đẩy cửa ầm ĩ.
Chu Vũ Đồng dựa vào cửa, hớn hở nói: "Một tin tốt và một tin xấu, các cậu muốn nghe tin nào trước?"
Cảnh Duyệt ngồi gần cửa nhất, nhanh nhảu đáp: "Tin xấu."
Chu Vũ Đồng: "Môn Giải phẫu học thực hành kỳ này do chủ nhiệm khoa dạy, nghe nói tỷ lệ rớt môn của thầy ấy lên đến bốn mươi phần trăm."
Cảnh Duyệt mặt mày ủ rũ: "Nghe xong tin xấu này, tớ chẳng còn tâm trạng nghe tin tốt nữa rồi."
"Yên tâm, tin tốt đến rồi đây." Chu Vũ Đồng nói, "Chủ nhiệm khoa đi nước ngoài rồi, tiết học này của chúng ta sẽ do nghiên cứu sinh tiến sĩ của thầy ấy dạy thay. Hơn nữa, nghe nói đàn anh tiến sĩ này đẹp trai cực kỳ, lại còn siêu cấp dịu dàng."
Hứa Phù: "Tớ không tin, học y lấy đâu ra trai đẹp? Trai đẹp học y toàn là trai đẹp đeo khẩu trang."
Chu Vũ Đồng: "Cậu phải tin tưởng thông tin của tớ chứ. Hơn nữa, khoa của chúng ta không phải cũng có một anh chàng đẹp trai sao? Sinh viên năm nhất, tên là gì ấy nhỉ?"
Hứa Phù: "Thôi đi, học kỳ trước cũng vì tin lời cậu, bài luận kết thúc môn học dài một vạn chữ, viết đến mỏi cả tay."
Chu Vũ Đồng sờ sờ mũi: "Hột vịt còn lộn, huống chi là người."
Hứa Phù: "Dù sao thì tớ cũng không tin trai đẹp lại học y, hơn nữa anh ta còn là tiến sĩ, tiến sĩ đấy! Tớ rất nghi ngờ anh ta đã bị hói rồi."
Mọi người tranh luận mãi không ra kết quả, may mà chiều hôm sau tiết đầu tiên chính là tiết Giải phẫu học thực hành.
Tòa nhà thực hành ở khá xa, Hứa Phù và Cảnh Duyệt đều có xe máy điện, Chu Vũ Đồng đi xe của Cảnh Duyệt, Hoài Niệm đi xe của Hứa Phù.
Trên đường đi, Hoài Niệm nhận được tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn.
Mấy hôm trước Đoàn Hoài Ngạn bận việc ở phòng thí nghiệm, đã hai tuần rồi hai người không gặp nhau.
Đoàn Hoài Ngạn: [Chiều nay tiết thực hành của em mấy giờ kết thúc?]
Từ đầu học kỳ, Đoàn Hoài Ngạn đã yêu cầu Hoài Niệm gửi thời khóa biểu cho anh.
Các tiết học khác đều theo đúng giờ vào lớp và tan lớp, chỉ có tiết thực hành học hai ba tiếng là chuyện rất bình thường.
Hoài Niệm trả lời anh: [Em cũng không rõ nữa, hôm nay là buổi học đầu tiên, chắc sẽ không học lâu đâu.]
Đoàn Hoài Ngạn: [Sắp xong thì nhắn tin cho anh.]
Hoài Niệm suy nghĩ: [Anh muốn đến đón em sao?]
Đoàn Hoài Ngạn: [Ừ.]
Hoài Niệm do dự, ý nghĩ lóe lên trong đầu là bảo anh đừng đến, ngay sau đó, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô luôn từ chối anh khiến anh tức giận.
Đầu tháng Ba, gió xuân se lạnh.
Chiếc xe máy điện chạy bon bon trên đường, gió lạnh thổi qua đôi mắt trong veo của Hoài Niệm.
Cô gõ chữ: [Đến lúc đó em nói với anh.]
Hứa Phù đang lái xe hỏi cô: "Tớ vẫn chưa có cơ hội hỏi, món đồ chơi hôm đó, hai người đã dùng chưa?"
Hoài Niệm mặt không biểu cảm: "Không nhắc đến chuyện này thì chúng ta vẫn là bạn tốt."
Nghe cô nói vậy, Hứa Phù biết món đồ chơi đó đã phát huy tác dụng, cô nàng cười đến run cả người.
Chẳng mấy chốc đã đến tòa nhà thực hành.
Bốn người tìm được phòng học.
Vì Hứa Phù bị đau bụng trước khi ra ngoài nên mọi người đến hơi muộn, vào phòng thực hành thì thấy ngoài bàn thực hành hàng đầu tiên còn trống, tất cả các bàn thực hành khác đều đã có người ngồi.
"..."
Bốn người nhìn nhau, bất lực đi đến bàn thực hành hàng đầu tiên ngồi xuống.
Còn ba phút nữa là vào giờ học.
Chu Vũ Đồng và Hứa Phù bắt đầu cá cược.
Chu Vũ Đồng: "Thật sự là trai đẹp."
Hứa Phù: "Nếu là trai đẹp, tớ mời các cậu uống trà sữa; nếu không phải trai đẹp, cậu mời ba chúng tớ uống trà sữa."
Chu Vũ Đồng rất tự tin: "Cá thì cá."
Cảnh Duyệt: "Tuyệt vời, chẳng cần làm gì cũng có trà sữa uống."
Hoài Niệm không nhịn được cười.
Đang nói chuyện thì cửa trước phòng học có bóng người lướt qua, mọi người nhìn tới.
Trong nháy mắt, phòng học yên tĩnh bỗng trở nên sôi nổi.
Hứa Phù: "Ôi trời, đúng là trai đẹp."
Chu Vũ Đồng: "Đừng quên trà sữa."
Hứa Phù: "Trà sữa là chuyện nhỏ, được ngắm trai đẹp cả học kỳ, lời quá rồi còn gì."
Người vừa đến đứng trên bục giảng, dáng người rất cao, gần bằng với bảng đen ở chỗ bục giảng. Ngũ quan thanh tú, toát lên vẻ ôn hòa dễ gần. Mặc một chiếc áo hoodie đen, sạch sẽ và trẻ trung, còn có chút hơi hướng thiếu niên. Rất khó tin anh ta lại là nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Hoài Niệm lại ngồi hàng đầu tiên, rất gần anh ta.
Cô càng nhìn càng cảm thấy hình như đã gặp anh ta ở đâu đó, một cảm giác quen thuộc khó tả ập đến.
"Chào mọi người, vì thầy Ngô năm nay đi nước ngoài học tập nâng cao, nên tiết giải phẫu học thực hành học kỳ này do tôi phụ trách." Người đó viết tên mình lên bảng, chữ anh ta rất đẹp, phóng khoáng mạnh mẽ, "Hứa Như Thanh. Tên tôi rất dễ nhớ - "Hỏi kênh đào sao trong như vậy", mọi người có thể gọi tôi là đàn anh, dù sao thân phận thật sự của tôi là đàn anh của các bạn, chứ không phải giáo viên."
Lông mi Hoài Niệm run lên, sững người.
Sau khi Hứa Như Thanh tự giới thiệu xong, thu hồi ánh mắt đang lướt qua phòng học, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt người gần anh ta nhất.
Thấy anh ta đột nhiên nhìn mình, Hoài Niệm đành phải gượng gạo nở nụ cười.
Im lặng vài giây, Hứa Như Thanh nói: "Lớp trưởng đưa cho tôi một bản danh sách lớp, chúng ta điểm danh trước, rồi bắt đầu học."
...
Tiết thực hành kết thúc sau hai tiếng.
Tan học, mọi người thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng học.
Hoài Niệm nhắn tin cho Đoàn Hoài Ngạn: [Em tan học rồi.]
Tin nhắn vừa gửi đi, cô ôm sách trên tay, định đứng dậy thì bị Hứa Phù kéo chạy lên bục giảng.
Hứa Phù: "Đàn anh, cho em xin WeChat được không ạ?"
Hứa Như Thanh: "Tôi đã vào nhóm chat của lớp các bạn rồi, có việc gì em có thể hỏi tôi trong nhóm."
Hứa Phù thất vọng ra về: "Vâng ạ."
Ánh mắt Hứa Như Thanh hờ hững, dừng lại trên người Hoài Niệm.
Hoài Niệm im lặng, cô do dự một lát, dù sao chuyện hai người quen biết đã là chuyện của nhiều năm trước, cô cũng không chắc đối phương còn nhớ mình hay không.
Trong lúc cô do dự, Hứa Như Thanh đột nhiên gọi tên cô: "Hoài Niệm?"
"... À," Hoài Niệm mấp máy môi, "Đàn anh."
"Đàn anh sao? Trước đây em không gọi anh như vậy." Hứa Như Thanh mỉm cười, "Đã quên rồi thì chúng ta làm quen lại nhé, anh tên là Hứa Như Thanh."
Dưới ánh mắt hóng hớt của ba người bạn cùng phòng, Hoài Niệm gượng cười: "Lâu rồi không gặp, anh Như Thanh."
Hứa Như Thanh lấy điện thoại ra: "Cho anh xin WeChat được không?"
Đầu ngón tay Hoài Niệm đặt trong túi siết chặt, dừng lại vài giây, cô lấy điện thoại ra: "Được ạ."
Sau khi kết bạn WeChat, Hứa Như Thanh rời khỏi phòng học.
Đợi anh ta đi rồi, ba người bạn cùng phòng liền bày ra tư thế tra khảo, nhìn Hoài Niệm.
Chu Vũ Đồng: "Chuyện gì đây, hai người quen biết nhau à?"
Cảnh Duyệt: "Anh? Anh ấy là anh trai cậu à? Có quan hệ huyết thống không?"
Hứa Phù: "Hoài Niệm, cậu lúc nào cũng làm tớ bất ngờ, một Đoàn Hoài Ngạn đã đủ rồi, bây giờ lại thêm một anh chàng đẹp trai dịu dàng này nữa, sao xung quanh cậu toàn trai đẹp vậy?"
Quá nhiều câu hỏi, Hoài Niệm nhất thời không biết trả lời câu nào.
Thêm vào đó, cô thật sự không ngờ sau nhiều năm lại gặp được Hứa Như Thanh, đầu óc cô hơi rối loạn.
Tuy nhiên, chuyện càng rối ren hơn còn đang chờ cô ở phía trước.
Bởi vì trong tiếng ồn ào của các bạn cùng phòng, Hoài Niệm ngẩng đầu lên thì thấy Đoàn Hoài Ngạn đang đứng ở cửa trước phòng học.
Đoàn Hoài Ngạn đứng bên cửa, khí chất còn mạnh mẽ hơn cả chiều cao, khuôn mặt không chút biểu cảm trông đặc biệt lạnh lùng thờ ơ.
Bị anh nhìn như vậy, Hoài Niệm bỗng dưng có cảm giác như đang ngoại tình bị bắt quả tang.
Hoài Niệm linh cảm không lành, chắc anh đã nghe thấy những lời của các bạn cùng phòng.
Cô ôm sách, nói với các bạn cùng phòng: "Tớ đi trước nhé."
Sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn cô, đi thẳng về phía trước, giữ im lặng.
Đi đến cầu thang.
Hoài Niệm đi chậm lại vài bậc, cố gắng làm dịu bầu không khí: "Sao anh lại lên lầu? Em tưởng anh sẽ đợi em ở dưới lầu."
"Anh chàng đẹp trai dịu dàng." Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên nói ra sáu chữ này.
"..."
Thật đáng tiếc, cô đúng là xui xẻo như vậy.
Đoàn Hoài Ngạn đang xuống cầu thang bỗng dừng lại.
Hoài Niệm cũng dừng lại theo.
Hai người cách nhau ba bậc thang, sự chênh lệch chiều cao lúc này biến mất. Ánh mắt nằm trên cùng một đường thẳng.
Cửa sổ cầu thang mở ra, ánh nắng chiếu lên người hai người.
Đoàn Hoài Ngạn đứng trước mặt Hoài Niệm, che khuất nguồn sáng, tạo thành một vùng tối.
Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày, ánh mắt dò xét lướt qua cô, một lúc sau, anh mở miệng, giọng điệu dường như thờ ơ, hỏi cô: "Bây giờ em vẫn thích kiểu dịu dàng sao?"
"Không trả lời được?" Anh cúi người về phía trước, đứng ngược sáng, biểu cảm không rõ ràng. Trong đôi mắt đen láy ẩn chứa luồng khí áp bức mạnh mẽ, giọng điệu vẫn rất nhạt, như thuận miệng hỏi, "Vậy đổi câu hỏi khác, em thấy anh thuộc kiểu nào?"
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang