Linh hồn dường như cũng đang ôm ấp nhau ở khoảng cách gần gũi chưa từng có.
Họ im lặng hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Chờ mãi không thấy Đoàn Hoài Ngạn phản ứng, cơn buồn ngủ của Hoài Niệm lại ập đến, cô cọ cọ vào ngực anh, ngáp một cái, lẩm bẩm: "Thật sự rất buồn ngủ."
Bàn tay hơi cứng đờ của Đoàn Hoài Ngạn khẽ khàng vỗ về eo cô: "Ngủ trước đi."
Em ngủ trước đi, anh bình tĩnh lại một chút.
Bình tĩnh lại một chút.
Không biết từ lúc nào, đã đến nửa đêm về sáng.
Đoàn Hoài Ngạn nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi người Hoài Niệm. Bị cô đè cả đêm, cánh tay thiếu máu, hơi tê. Anh cầm điện thoại, vừa xoa tay vừa ra khỏi phòng ngủ.
Anh rót một cốc nước, lười di chuyển, tiện thể ngồi xuống cạnh bàn bếp.
Đêm khuya thanh vắng, vòng bạn bè của Đoàn Hoài Ngạn vẫn nhộn nhịp.
Đặc biệt là Trì Kính Đình, vô cùng tích cực, liên tiếp đăng ba bài.
Đoàn Hoài Ngạn tùy tiện like một cái, chưa đầy nửa phút sau, Trì Kính Đình nhắn tin riêng cho anh.
Trì Kính Đình: [Nửa đêm không ở bên Hoài Niệm, lại like bài của tôi?]
Chưa kịp để anh trả lời, Trì Kính Đình lại gửi tiếp một tin nhắn: [Mới làm lành được bao lâu, lại bị đày vào lãnh cung rồi? Ngạn quý phi.]
Đoàn Hoài Ngạn lười để ý đến anh ta.
Chờ mãi không thấy Đoàn Hoài Ngạn hồi âm, Trì Kính Đình trực tiếp gọi điện.
"Tôi vừa gặp bạn học cấp ba của chúng ta." Anh ta nói một cái tên, "Cậu còn nhớ không, lớp phó học tập của lớp mình.”
Đoàn Hoài Ngạn không có chút ấn tượng nào.
"Hồi cấp ba tôi còn thích cô ấy một thời gian," Trì Kính Đình nói, "Cô ấy và Hoài Niệm là hai thái cực, một người thanh thuần một người quyến rũ, gu của tôi đúng là vạn năm không đổi, vẫn thích kiểu gợi cảm nóng bỏng."
"Nói xong chưa?"
"Tất nhiên là chưa." Trì Kính Đình nửa đêm bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ, "Tôi rất ít khi nghĩ đến chuyện hồi cấp ba, có lẽ là do hôm nay gặp cô ấy nên khiến tôi nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây. Cậu nói xem, nếu có thể quay lại quá khứ, cậu có muốn quay lại thời cấp ba không?"
Không đợi Đoàn Hoài Ngạn trả lời, Trì Kính Đình trả lời thay anh: "Tôi thấy cậu không muốn quay lại lắm, dù sao lúc đó cậu là một chàng trai trẻ ngây ngô, thích chơi trò yêu thầm, một trai tân ngây thơ."
Khi Trì Kính Đình nói, động tác uống nước của Đoàn Hoài Ngạn khựng lại.
Anh trầm ngâm cụp mắt xuống, "Nếu có thể quay lại, có lẽ sẽ thử yêu sớm."
"Yêu sớm? Yêu sớm là cậu muốn yêu là có thể yêu sao? Hoài Niệm có đồng ý không?"
"Nhỡ đâu cô ấy cũng thích tôi."
Câu này đáng lẽ phải là câu hỏi, nhưng cách dùng từ và ngữ khí của anh đều là giọng điệu trần thuật bình thản.
"..." Trì Kính Đình im lặng ba giây, "Cậu đang nói mớ à?"
Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn cười lạnh một tiếng.
"Đã mơ rồi, thì đừng mơ đến chuyện Hoài Niệm cũng thích cậu, tình tiết ngây thơ như vậy, cậu mơ lớn hơn chút đi." Trì Kính Đình đề nghị với thái độ chân thành: "Dù sao hai người bình thường cũng thích diễn trò trước mặt người khác thì xa cách, sau lưng thì hôn nhau kịch liệt. Cậu mơ về thời cấp ba thì diễn chút cấm kỵ, kích thích, gì mà cosplay trong lớp học, cosplay trong phòng dụng cụ thể dục, cosplay trong nhà vệ sinh, cứ thế mà diễn."
"..."
Đoàn Hoài Ngạn lười để ý đến anh ta.
Mặt không cảm xúc cúp máy.
Đoàn Hoài Ngạn vốn đã rối bời, sau khi gọi điện với Trì Kính Đình xong, anh càng tức đến đau dạ dày.
-
Hôm sau là Chủ nhật.
Lúc Hoài Niệm tỉnh dậy, Đoàn Hoài Ngạn vẫn đang ngủ.
Tay Đoàn Hoài Ngạn ôm chặt Hoài Niệm trong lòng, ngay cả khi ngủ, dục vọng chiếm hữu của anh cũng không hề lơi lỏng.
Hoài Niệm nằm gọn trong vòng tay anh, ánh mắt chăm chú nhìn ngũ quan của Đoàn Hoài Ngạn.
Ngũ quan của anh vô cùng xuất sắc, cũng rất sắc bén, đặc biệt là đôi mắt. May mà lúc này hai mắt đang nhắm nghiền, giảm bớt phần lớn sự sắc bén, làn da trắng nõn, khiến khuôn mặt không biểu cảm của anh thêm vài phần dịu dàng. Trông không giống người đàn ông trưởng thành sắp ba mươi tuổi, không có gì khác biệt với thiếu niên Đoàn Hoài Ngạn mười mấy tuổi trong ký ức của cô.
Trong đầu Hoài Niệm đột nhiên nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Nhưng đêm qua cô quá buồn ngủ, cũng không chắc chắn đó là mơ hay thật.
Nửa thực nửa mơ.
Suy nghĩ miên man một lúc, Đoàn Hoài Ngạn tỉnh dậy.
Vẻ mặt anh khi vừa tỉnh ngủ còn lạnh lùng hơn ngày thường, sự sắc bén giữa hai hàng lông mày như tăng thêm vài phần. Nhưng anh vẫn như đang trong giấc ngủ, chưa hoàn toàn tỉnh táo. Lông mi khẽ động, chạm phải ánh mắt của Hoài Niệm.
Vài giây sau.
Anh lại nhắm mắt lại, thì thầm: "Lại mơ thấy em, bé cưng."
Hoài Niệm không rõ nội dung giấc mơ của Đoàn Hoài Ngạn là gì, nhưng ngay sau đó.
Đoàn Hoài Ngạn chậm rãi cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, dần dần đi xuống. Bàn tay đặt trên eo cô cũng bắt đầu cử động, lòng bàn tay ấm áp, mang theo sức lực triền miên, truyền đến hơi nóng dục vọng.
"..." Cơ thể Hoài Niệm cứng đờ, "Vậy ra trong giấc mơ của anh, em thật sự không mặc quần áo."
Nhiệt độ trong chăn tăng lên rất nhanh, Đoàn Hoài Ngạn dường như cũng tỉnh táo lại, nhận ra hiện tại không phải là mơ, mà là thật. Nhưng anh không dừng lại, mò mẫm trong chăn, họ nằm nghiêng, anh nâng một chân cô lên, chậm rãi cọ xát, "Bé cưng, chào buổi sáng."
Hơi thở Hoài Niệm hơi run: "Sao sáng sớm đã..."
"Tối qua không phải chưa làm sao?" Đoàn Hoài Ngạn tỏ thái độ đương nhiên.
Hoài Niệm không trả lời.
Cả hai đều hơi im lặng.
Cô cắn môi, cố gắng kìm nén tiếng rên.
Đoàn Hoài Ngạn trái ngược với cô, hơi thở của anh rõ ràng, phập phồng như sóng biển, xen lẫn tiếng thở dốc khàn khàn, thậm chí còn cố ý ghé sát vào tai Hoài Niệm, nói những lời linh tinh.
Nào là bé cưng thật sướng.
Nào là kẹp anh sắp chết rồi.
Nào là bé cưng em thật chặt.
Hoài Niệm cắn môi, mặt đỏ tim đập nhanh né tránh những lời nói của anh.
Đợi đến khi kết thúc, Đoàn Hoài Ngạn hôn lên tai Hoài Niệm: "Bé cưng, anh vui lắm, vừa mở mắt ra đã thấy em, đã nhiều năm rồi anh không vui như vậy."
"..." Trái tim Hoài Niệm lại mềm nhũn.
Hai người lại nằm trên giường một lúc mới dậy.
Đoàn Hoài Ngạn ôm cô đi rửa mặt, bóp kem đánh răng cho cô, hai người đứng cạnh nhau trước bồn rửa mặt đánh răng.
Tối qua Hoài Niệm đã phát hiện, trong phòng tắm đều là đồ dùng cho hai người, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn tắm. Còn có một loạt sản phẩm dưỡng da và mỹ phẩm chuẩn bị cho cô.
Tối qua không kịp hỏi, sau khi đánh răng xong, Hoài Niệm hỏi anh: "Anh mua những thứ này từ khi nào?"
"Ngày đầu tiên chuyển đến đã mua rồi."
"Anh chắc chắn em sẽ quay lại với anh sao?"
"Không." Khuôn mặt Đoàn Hoài Ngạn sau khi rửa mặt, ngũ quan càng thêm sắc nét, trên mặt còn đọng những giọt nước, hàng mi ướt át như vực sâu, giọng điệu anh chậm rãi, thong thả nói: "Không được thì giống như trước đây, ép buộc em ở với anh."
Sự cố chấp trong xương tủy, không thể thay đổi.
Đối với câu trả lời của anh, Hoài Niệm không cảm thấy bất ngờ.
Cô liếc nhìn anh, giọng nói dịu dàng, cảnh cáo anh: "Phải làm một công dân tốt tuân thủ pháp luật."
"Pháp luật có quy định, bạn trai bạn gái không được sống chung sao?" Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày, cố tình hiểu sai ý cô, "Hay là em đang ám chỉ anh, nhanh chóng kết hôn với em?"
Hoài Niệm vẫn luôn bội phục khả năng nói trắng thành đen của anh, cô quyết định vẫn giống như trước đây, chuyển chủ đề: "Ăn sáng gì đây? Em đói rồi."
"Xin lỗi bé cưng, anh chỉ lo ăn no, quên em rồi." Giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn mềm mại.
"..."
Hoài Niệm coi như không nghe thấy, bình tĩnh rời khỏi phòng tắm.
Đến nhà bếp, cô mở tủ lạnh, tủ lạnh của Đoàn Hoài Ngạn được chất đầy rau củ quả tươi. Đang lúc cô phân vân không biết ăn sáng gì thì trong nhà dường như vang lên tiếng chuông cửa.
Hoài Niệm ló đầu ra, thấy Đoàn Hoài Ngạn đi từ phòng ngủ chính ra, anh liếc nhìn cô: "Giao đồ ăn."
Hoài Niệm ồ một tiếng, sau đó đóng cửa tủ lạnh lại.
Đồ ăn được giao đến, ba món mặn hai món chay một món canh.
Hoài Niệm theo bản năng nhìn thời gian hiện tại, thấy đã hơn mười một giờ, đâu còn gọi là bữa sáng, rõ ràng là bữa trưa. Hèn chi Đoàn Hoài Ngạn gọi toàn món chính.
Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn ngồi vào bàn ăn.
Hoài Niệm vẫn mặc áo phông của Đoàn Hoài Ngạn, cô uống một ngụm nước để giải khát, sau đó hỏi Đoàn Hoài Ngạn: "Hôm nay chúng ta ra ngoài không?"
"Sao cũng được." Đoàn Hoài Ngạn không biết tìm ở đâu ra được một chiếc dây chun, buộc tóc cho cô, lơ đãng hỏi: "Em muốn đi đâu hẹn hò?"
Hoài Niệm chỉ nói ra ngoài, đã bị anh hiểu thành hẹn hò.
Cô không sửa lại, tiếp tục chủ đề của hai người, nói: "Em muốn đi mua vài bộ quần áo."
"Được." Đoàn Hoài Ngạn bổ sung, "Mua nhiều một chút, để ở nhà anh."
Hoài Niệm cũng có ý này, "Mua thêm vài bộ đồ ngủ nữa."
"Nhà anh không phải có đồ ngủ của em sao?" Đoàn Hoài Ngạn buộc tóc cho cô xong, thu hồi ánh mắt, nhìn cô đầy ẩn ý, "Vừa hay là mùa hè, mặc váy ngủ hai dây, rất hợp."
Hoài Niệm cũng không muốn nói, những chiếc váy ngủ hai dây đó, che được trên thì không che được dưới.
"Thôi," Hoài Niệm bình tĩnh nói, "Em ngủ thích mặc nhiều hơn."
"Chúng ta đúng là rất hợp nhau."
"?"
"Anh ngủ thích mặc ít, bù trừ cho nhau."
"..."
Cái này cũng có thể, bù trừ, sao?
Phòng khách yên tĩnh lại.
Hoài Niệm đặt cốc nước xuống, cô cầm đũa ăn cơm, ăn được vài miếng, cô như nhớ ra điều gì, hỏi: "Đêm qua có phải em ngủ được một lúc thì tỉnh dậy không? Sau đó chúng ta nói vài câu, đúng không?"
Bất ngờ bị mở ra chủ đề này, ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn khựng lại, vẻ mặt thoáng qua vẻ căng thẳng. Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mày lạnh lùng không chút cảm xúc, giọng điệu cũng rất nhạt: "Ngay cả việc mình có tỉnh dậy hay không cũng không biết sao?"
"Bởi vì đêm qua em mơ thấy anh," Hoài Niệm thành thật nói, "Nên em không chắc chắn những lời nói với anh là em nói trong mơ hay là trong thực tế."
Đoàn Hoài Ngạn chống cằm, nhìn cô chăm chú.
Về chuyện đêm qua, Đoàn Hoài Ngạn vốn định lật sang trang mới, dù sao trên đời cũng không có thuốc hối hận, cho dù cô thật sự thích anh từ thời cấp ba, anh cũng không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra.
Anh quyết định nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, không ngờ Hoài Niệm lại trực tiếp nhắc đến.
May mà anh cũng không giấu giếm, "Đêm qua em nói, em thích anh."
Hoài Niệm ồ một tiếng.
Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày: "Em nói em muốn kết hôn với anh."
Hoài Niệm mặt không cảm xúc: "Em không có."
Đoàn Hoài Ngạn cười: "Trí nhớ cũng tốt đấy chứ."
Lại im lặng một lát.
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Em nói em thích anh từ thời cấp ba."
Giống như tiếp nối câu nói vừa rồi, để trêu chọc cô mà bịa ra, giọng anh kéo dài, hơi bất cần, độ tin cậy gần như bằng không, "À đúng rồi, là yêu thầm."
Hoài Niệm lắc đầu.
Thấy vậy, đường nét khuôn mặt căng thẳng của Đoàn Hoài Ngạn khó khăn lắm mới giãn ra.
Ngay sau đó.
Bên tai vang lên giọng nói của Hoài Niệm: "Đó không phải nói mớ, là nói lúc tỉnh táo."
Đoàn Hoài Ngạn vẫn giữ tư thế ngồi nghiêng, mái tóc đen rủ xuống trước trán, cảm xúc trong mắt không rõ ràng.
"Hồi cấp ba, em thích anh lúc nào?"
"Không nhớ rõ nữa." Hoài Niệm đưa tay chọc chọc khóe miệng anh, "Em tỏ tình với anh, anh cũng không cười một cái sao? Trên mặt không chút biểu cảm nào, Đoàn Hoài Ngạn, em khó khăn lắm mới tỏ tình với anh một lần đấy."
"Đây chẳng phải là anh không dám tin sao?" Đoàn Hoài Ngạn lại bắt đầu học cách nói chuyện của cô, anh nắm lấy bàn tay cô đang chạm vào mặt mình, đặt lên môi hôn một cái, yết hầu chuyển động, giọng nói trầm xuống: "Thật sự là thích anh từ thời cấp ba?"
Hoài Niệm cười: "Anh muốn lặp lại câu hỏi này bao nhiêu lần nữa?"
Đoàn Hoài Ngạn nhìn cô, không nói gì.
"Nếu không thì tại sao em lại bằng lòng chịu trách nhiệm với anh?"
Nằm chung giường với một người con trai không có chút tình cảm nào, người bình thường đều sẽ báo cảnh sát, nhưng cô ôm chăn, nghiêm túc hứa hẹn với Đoàn Hoài Ngạn, đây không phải là thích thì còn là gì nữa?
Hoài Niệm rút ngón trỏ của mình ra khỏi lòng bàn tay anh, lại kéo khóe miệng anh hướng lên trên: "Cười một cái."
Đoàn Hoài Ngạn không cười, mà đưa tay còn lại ra ôm gáy Hoài Niệm kéo về phía mình. Đồng thời, anh cũng cúi đầu xuống gần cô, vừa hôn cô vừa lẩm bẩm: "Anh vui lắm bé cưng, vui đến mức có thể tha thứ cho sáu năm qua."
Lông mi Hoài Niệm run lên, dường như có chất lỏng ấm áp rơi xuống má cô, cô muốn nhìn xem. Bàn tay Đoàn Hoài Ngạn ôm gáy cô lại dùng sức, nụ hôn của anh cũng vậy, càng thêm triền miên sâu sắc.
-
Hai người im lặng ăn cơm xong.
May mà Đoàn Hoài Ngạn ngồi cạnh Hoài Niệm, Hoài Niệm không dám nhìn anh, chỉ sợ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh.
Trước đây sao cô không phát hiện ra, anh lại hay khóc như vậy nhỉ?
Hoài Niệm thở dài trong lòng, lần nào anh cũng bị cô làm cho khóc, trước mặt người khác, chỉ riêng khuôn mặt đó của anh đã đủ khiến người ta sợ hãi rồi, ai còn dám chọc anh, chọc Đoàn đại thiếu gia chứ.
Ăn cơm trưa xong, Đoàn Hoài Ngạn dọn dẹp bàn ăn, Hoài Niệm về phòng ngủ tìm điện thoại của mình.
Cô mở Wechat, tìm người liên lạc được ghim.
Sau khi chia tay, Hoài Niệm đổi ghi chú của anh thành [Đoàn Hoài Ngạn], không bao lâu sau, nhìn thấy tên anh, Hoài Niệm cũng không thể bình tĩnh được, nên lại đổi thành [Đoàn đại thiếu gia], để nhắc nhở bản thân, khoảng cách giữa hai người.
Bây giờ.
Cô gõ bàn phím.
Đổi thành - [Bé Khóc Nhè]
Đổi xong lại cảm thấy cái tên này không phù hợp với khí chất kiêu ngạo cao quý của anh.
Suy nghĩ một lát, cô nghĩ ra một cái tên vô cùng phù hợp với anh.
- [Đoàn công chúa]
Đổi xong, cô hài lòng đặt điện thoại xuống, ra ban công thu quần áo đã giặt phơi khô từ tối qua.
Buổi chiều, hai người ra ngoài dạo phố.
Hoài Niệm mua quần áo mặc bên ngoài xong, sau đó đi chọn đồ ngủ ở nhà.
Vào cửa hàng chuyên bán đồ ngủ ở nhà, nhân viên nhiệt tình chào đón, tiếp đãi Hoài Niệm. Lúc Hoài Niệm chọn quần áo, Đoàn Hoài Ngạn cứ đi theo bên cạnh, không nói một lời, chuyên tâm thanh toán.
Hoài Niệm cảm thấy mua một bộ đồ ngủ ở nhà là được rồi, nhà Đoàn Hoài Ngạn cách bệnh viện quá xa, cô cũng sẽ không thường xuyên đến đó.
Lúc cô đang phân vân giữa hai bộ đồ ngủ, nhân viên bán hàng nói: "Hay là hỏi ý kiến bạn trai cô xem sao?"
Hoài Niệm theo bản năng nhìn về phía Đoàn Hoài Ngạn.
Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai bộ đồ ngủ trước mặt, áo dài tay quần dài, ý kiến của anh là không cần cả hai. Lời từ chối còn chưa kịp nói ra, đã nghe thấy nhân viên bán hàng nói: "Hai bộ này đều là đồ đôi, hai người da trắng, dáng người đẹp, mặc hai bộ này đều rất đẹp."
Lời vừa dứt.
Mí mắt Đoàn Hoài Ngạn khẽ động, giọng nói nhẹ nhàng: "Chỉ có hai bộ thôi sao? Không còn bộ đồ đôi nào khác à?"
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang