Cánh của một con bướm rung động, rất có thể sẽ gây ra một cơn sóng thần.
Cuộc gặp gỡ của Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn, dường như ngẫu nhiên, lại giống như sự sắp đặt của định mệnh.
Khu vực thang máy của khoa nội trú yên tĩnh lạ thường.
Hoài Niệm ngây người nhìn Đoàn Hoài Ngạn trước mặt. Trong đầu, những chuyện cũ như pháo hoa, từng chùm từng chùm nổ tung. Thời gian xóa nhòa đi những chi tiết phức tạp, khuôn mặt mờ nhạt trong đầu dần dần trùng khớp với người trước mặt, trở nên vô cùng rõ nét.
Vì không có ai di chuyển trong một khoảng thời gian dài, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Đoàn Hoài Ngạn nhấn nút mở cửa.
Cửa thang máy bằng kim loại lại mở ra.
Anh bước ra.
Dừng lại trước mặt Hoài Niệm.
Anh mặc vest đen, còn cô mặc áo blouse trắng.
Ánh mắt anh lướt qua người cô, nhìn thấy tấm bảng tên đeo trên túi áo ngực cô:
Bệnh viện Đại học Nam Thành số 1
Họ tên: Hoài Niệm
Phạm vi hành nghề: Chỉnh hình
Khoa: Chỉnh hình
Chức danh: Bác sĩ
Anh thu hồi ánh mắt.
Câu nói thứ hai sau khi gặp lại là.
"Gầy đi rồi."
Giọng điệu không khác gì trước đây. Giọng nói lạnh lùng, không chút gợn sóng.
Nhưng Hoài Niệm vẫn nghe ra được vài phần quan tâm từ lời nói của anh.
Hoài Niệm đang định mở miệng phản bác thì chuông điện thoại trong tay Đoàn Hoài Ngạn vang lên ầm ĩ, trong khu vực thang máy vắng lặng, nghe rất chói tai.
Cùng lúc đó, điện thoại của Hoài Niệm cũng vang lên.
Cả hai đều cầm điện thoại bằng tay phải, áp điện thoại vào tai phải, hai người mặt đối mặt, nghiêng đầu sang hai bên.
Từ điện thoại của Đoàn Hoài Ngạn truyền đến tiếng hét thất thanh của Trì Kính Đình: "Tay tôi sắp hỏng thật rồi."
Còn từ điện thoại của Hoài Niệm truyền đến giọng nói khó xử của y tá: "Bệnh nhân ở phòng VIP nói tay anh ấy sắp gãy rồi, bác sĩ Hoài Niệm, cô còn ở phòng VIP không?"
Điện thoại không bật loa ngoài, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng.
Họ đều nghe thấy giọng nói trong điện thoại của nhau.
Ánh mắt hai người lại giao nhau.
Dừng lại hai giây.
Hoài Niệm nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ qua xem ngay."
So với phản ứng của Hoài Niệm, thái độ của Đoàn Hoài Ngạn với bệnh nhân lại là: "Ồ."
"..."
Đồng thời cúp máy.
Hoài Niệm hiểu ra tình hình hiện tại.
Sáng sớm Đoàn Hoài Ngạn xuất hiện ở tầng phòng bệnh VIP của bệnh viện, là đến thăm người bạn thân Trì Kính Đình bị thương.
Cô mím môi: "Đi cùng nhau nhé?"
Đoàn Hoài Ngạn: "Ừ."
Hành lang yên tĩnh, không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Không hiểu sao, Hoài Niệm lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc mà xa lạ của gỗ tuyết tùng hòa quyện với gỗ đàn hương. Nhẹ nhàng, lạnh lùng.
Cô cụp mắt xuống.
Nhanh chóng đến phòng bệnh của Trì Kính Đình.
Hoài Niệm đẩy cửa bước vào.
Thứ đập vào mắt là Trì Kính Đình đang nằm yếu ớt trên giường bệnh.
Trì Kính Đình nheo mắt, anh ta nhìn thấy Hoài Niệm trước, giọng nói yếu ớt: "Tay tôi bị va đập, lần này thật sự đau…" Giọng nói dừng lại khi nhìn thấy Đoàn Hoài Ngạn phía sau Hoài Niệm, anh ta đột nhiên ngồi bật dậy trên giường bệnh, dùng tay không bị thương chỉ tới chỉ lui vào hai người, "Cậu, cô ấy, hai người…"
Nói được một nửa, anh ta nhất thời không biết nói gì, tự động im lặng.
Đã gặp nhau rồi, anh ta cũng không còn gì để nói.
Trì Kính Đình ra hiệu cho Hoài Niệm, giọng điệu sai bảo, rất bất lịch sự: "Đến kiểm tra tay tôi xem."
Tay anh ta đã được bó bột, chỉ nhìn bằng mắt thường thì không thể kiểm tra ra kết quả.
Hoài Niệm hỏi anh ta: "Bây giờ cậu đau lắm sao?"
Trì Kính Đình: "Rất đau."
Hoài Niệm nói: "Hay là chụp phim lại lần nữa nhé? Vì cậu lại bị va đập, không loại trừ khả năng bị lệch."
Trì Kính Đình vô thức nhíu mày: "Lệch?"
Hoài Niệm gật đầu: "Giai đoạn đầu sau khi gãy xương phải thực hiện các biện pháp bảo vệ thật tốt, vì lúc này xương chưa liền hẳn, chỗ gãy rất không ổn định, dù chỉ là va chạm nhẹ cũng có thể khiến xương bị lệch."
Khóe mắt Trì Kính Đình giật giật: "Vậy phải làm sao?"
"Trước tiên chụp phim xem sao đã." Hoài Niệm lấy điện thoại ra, dù sao cũng là bệnh nhân phòng VIP, tiền viện phí đắt đỏ đương nhiên có đặc quyền, "Tôi gọi điện cho khoa Chẩn đoán hình ảnh, bảo họ sắp xếp thời gian chụp phim cho cậu ngay."
Trong lúc Hoài Niệm gọi điện hỏi, Đoàn Hoài Ngạn hỏi anh ta: "Tay này, bị sao vậy?"
Trì Kính Đình nói: "Hôm qua chơi xúc xắc, lắc tay sung quá, rồi thành ra thế này."
"..."
Trì Kính Đình ngẩng lên, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Đoàn Hoài Ngạn.
Anh ta nói với giọng thiếu tự tin: "Quả thực hơi ngớ ngẩn ha."
Đợi Hoài Niệm cúp máy, cô nhìn đồng hồ. Cô có thói quen nhìn đồng hồ đeo tay để xem giờ, mặt đồng hồ màu hồng trong suốt, đồng hồ cơ, kim chạy chính xác, hiển thị thời gian hiện tại.
Cô nói: "Lát nữa y tá sẽ đến đưa cậu đi khoa Chẩn đoán hình ảnh làm kiểm tra, tôi phải đi thăm khám rồi. Bên này có kết quả, tôi sẽ đến tìm cậu."
"Tay tôi sẽ không bị hỏng chứ?" Trì Kính Đình lo lắng thấp thỏm.
“Không đâu.” Hoài Niệm cong môi: "Dù có bị lệch cũng có thể nắn lại được, cậu đừng lo lắng quá."
"Vậy thì tốt."
Trao đổi xong, Hoài Niệm ngó Đoàn Hoài Ngạn.
Nhận thấy ánh mắt của Đoàn Hoài Ngạn, theo động tác giơ tay, hạ tay của cô mà di chuyển lên xuống.
Cô bất giác giấu tay ra sau lưng.
"Tôi đi trước đây."
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Hoài Niệm đứng ở khu vực thang máy, đợi thang máy đến.
Cả bốn thang máy đều đang hoạt động, chữ số màu đỏ nhấp nháy.
Hoài Niệm đưa tay trái ra, vén tay áo lên, nhìn chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay.
Cô hơi ngẩn người.
Suy nghĩ trôi đi thật xa.
Lần gặp gỡ tình cờ ở thư viện đó, giống như một khởi đầu.
Vài lần sau đó, cô đều gặp Đoàn Hoài Ngạn ở thư viện. Cả hai đều đặt chỗ ở tầng bốn, chỉ là chỗ ngồi của hai người cách nhau một khoảng. Đều là Đoàn Hoài Ngạn đến trước, Hoài Niệm đến sau, giống như Hoài Niệm biết được tin anh sẽ đến thư viện tự học, nên lén lút theo dõi đến đây.
Họ cũng không nói chuyện, ngồi vào chỗ tự học, ai làm việc nấy.
Cả tháng ba trôi qua.
Đến tháng Tư, Hoài Niệm bận rộn ở phòng thí nghiệm, không có thời gian đến thư viện.
Ngoài thời gian ngủ ở ký túc xá, cô dành toàn bộ thời gian còn lại ở phòng thí nghiệm.
Lúc này đúng vào thời điểm giao mùa, buổi tối nhiệt độ giảm xuống rất thấp, Hoài Niệm ra khỏi phòng thí nghiệm, gió lạnh thổi vào mặt, cô lạnh đến run người.
Cô lấy điện thoại ra muốn xem giờ, phát hiện màn hình điện thoại đen sì, nhấn thế nào cũng không sáng, lúc này mới nhận ra mình lại quên sạc pin. Cô thở dài, cất điện thoại vào túi, hai tay cũng đút vào túi, bước ra ngoài.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy Đoàn Hoài Ngạn đứng cách đó không xa.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, anh mặc một chiếc áo len mỏng, trên tay cầm một chiếc áo khoác.
Thấy cô cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của mình, Đoàn Hoài Ngạn bước về phía cô.
Anh dang hai tay cầm chiếc áo khoác, dường như muốn khoác áo cho cô.
Tuy nhiên, lại như nghĩ đến điều gì đó, anh cụp mắt xuống, đôi mắt khép hờ che giấu cảm xúc kìm nén.
Anh đưa áo khoác cho cô: "Khoác vào đi."
Hoài Niệm nhìn chằm chằm vào bàn tay đưa ra của anh, các khớp xương rõ ràng, mạch máu nổi lên như những ngọn núi. Vì nhiệt độ quá thấp, da anh bị lạnh đến hơi tím tái.
Cô lắc đầu: "Anh tự mặc đi."
"Anh không lạnh." Anh nói.
"..."
Cuối cùng, anh vẫn kiên quyết khoác áo cho Hoài Niệm.
Anh chưa bao giờ cẩn thận như vậy, sợ bản thân tiếp xúc thân thể với cô, khiến cô khó chịu. Nhưng khóe mắt vẫn bắt gặp hình ảnh khi anh khoác áo cho cô, mặt cô căng thẳng, khóe môi mím chặt khẽ run.
Tóc cô bị áo khoác đè lên, đầu ngón tay Đoàn Hoài Ngạn khựng lại, hơi thở nặng nề hơn.
Im lặng vài giây, anh vẫn vén tóc cô ra.
Hoài Niệm không ngăn anh lại.
Bầu không khí lại chìm vào im lặng.
Hoài Niệm được áo khoác của anh bao bọc, cô hít mũi, chủ động phá vỡ sự im lặng: "Em phải về ký túc xá rồi."
Đoàn Hoài Ngạn trầm giọng: "Anh đưa em về."
Cả đường không nói gì cho đến khi đến dưới lầu ký túc xá, Hoài Niệm cởi áo khoác trên người trả lại cho anh.
"Em đến rồi."
"Ừ." Anh nhận lấy, "Em lên đi."
Hoài Niệm khẽ nhướng mắt, nhìn anh với vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, quay người về ký túc xá.
Về đến ký túc xá, việc đầu tiên cô làm là đi ra ban công.
Qua ban công, cô nhìn thấy Đoàn Hoài Ngạn đứng bên đường.
Trong đêm khuya lạnh lẽo, bóng dáng anh trông có vẻ cô đơn.
Sau đó, hầu như mỗi đêm, Hoài Niệm ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, đều nhìn thấy Đoàn Hoài Ngạn đứng bên đường.
Trên tay anh sẽ cầm thêm một chiếc áo khoác.
Thấy Hoài Niệm mặc ấm áp, anh sẽ cầm chiếc áo khoác đó suốt dọc đường.
Đôi khi bên cạnh Hoài Niệm có bạn cùng phòng, Đoàn Hoài Ngạn không đi tới, anh chỉ nhìn cô từ xa, rồi đi theo phía sau họ với khoảng cách không xa không gần.
Cảnh Duyệt hỏi Hoài Niệm: "Hai người có chuyện gì vậy, quay lại rồi à?"
Hoài Niệm nói: "Không có."
Cảnh Duyệt: "Anh ta đang cua lại cậu à?"
Hoài Niệm suy nghĩ một chút: "Cũng không."
Ngoại trừ ngày đầu tiên anh nói chuyện với cô, những lần sau đó, họ đều không nói chuyện.
Anh chỉ đơn giản đóng vai một người đưa cô về ký túc xá an toàn. Nếu thật sự phải đặt cho anh một danh hiệu, chỉ có thể là "hộ hoa sứ giả", chứ không phải người theo đuổi Hoài Niệm.
Đừng nói là Cảnh Duyệt không hiểu rõ mối quan hệ của hai người, ngay cả bản thân Hoài Niệm cũng đang bối rối.
Có lần trên đường về ký túc xá, cuối cùng cô cũng phá vỡ sự im lặng kéo dài này, hỏi anh: "Dạo này anh không bận à?"
"Không bận." Đoàn Hoài Ngạn suy nghĩ một lúc, bổ sung thêm, "Anh đã tìm được một người có nhiều kinh nghiệm trong ngành để quản lý công ty, offer du học cũng đã có rồi. Khoảng thời gian này, anh không có việc gì."
Nghe vậy, Hoài Niệm khẽ ừ một tiếng.
Qua một lúc, cô hỏi: "Vậy khi nào anh ra nước ngoài?"
Dường như là ảo giác của cô, hình như cô thấy nét mặt anh cứng đờ trong khoảnh khắc.
Nhưng giọng điệu của anh vẫn bình thản: "Cuối tháng Chín."
Hoài Niệm tính toán trong lòng: "Còn ba tháng nữa."
…
Hoài Niệm vẫn luôn nghĩ rằng, việc Đoàn Hoài Ngạn đưa cô về ký túc xá mỗi tối, đến khi kết thúc học kỳ này, cũng sẽ chấm dứt.
Nhưng kỳ nghỉ hè năm đó, anh vẫn tiếp tục đưa cô.
Từ mùa xuân, đến mùa hè.
Đến cuối tháng Tám, trường học thông báo đi thực tập.
Tối ngày nhận được thông báo, Hoài Niệm nói với Đoàn Hoài Ngạn: "Ngày kia em phải đến bệnh viện thực tập rồi."
Đoàn Hoài Ngạn dừng lại một chút, nói: "Ừ."
Hoài Niệm nói: "Anh đừng đến nữa."
Đoàn Hoài Ngạn không nói gì.
Đến dưới lầu ký túc xá, Hoài Niệm không về ký túc xá, mà dừng lại trước mặt anh.
Mái tóc đen của Đoàn Hoài Ngạn rủ xuống hàng mi, xung quanh ánh sáng mờ ảo, khiến vẻ lạnh lùng xa cách trên khuôn mặt anh càng thêm rõ nét.
Hoài Niệm nhìn anh một lúc, nhẫn tâm nói: "Chúng ta đã chia tay rồi, Đoàn Hoài Ngạn."
"Anh biết." Anh quay mặt đi, nhìn về phía xa, "Em không cần phải nhắc lại chuyện này với anh."
"Những cặp đôi chia tay, không nên như thế này."
"Vậy nên thế nào?" Đoàn Hoài Ngạn nhếch môi, "Cắt đứt liên lạc với em sao? Anh làm không được."
"..."
Hoài Niệm nhất thời không biết nên nói gì, môi cô mấp máy, cuối cùng ghép thành một câu nói yếu ớt: "Chúng ta đều nên bước tiếp, không phải sao?"
Cuối cùng Đoàn Hoài Ngạn cũng chịu nhìn cô.
Nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh nói từng chữ một: "Sao em biết anh không bước tiếp?"
Câu chuyện kết thúc trong im lặng.
Nhưng Hoài Niệm biết, mình đã khiến anh không vui.
Vì ngày hôm sau, Đoàn Hoài Ngạn không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.
Họ không xóa bạn bè trên WeChat, tất cả các phương thức liên lạc đều được giữ nguyên.
Hoài Niệm không nhắn tin cho anh, không xin lỗi, cũng không bày tỏ gì.
Dù sao họ cũng đã chia tay rồi.
Sau một thời gian thực tập, Hoài Niệm hiếm khi được nghỉ cùng ngày với Cảnh Duyệt.
Thời gian làm việc ở bệnh viện, mỗi khoa tự sắp xếp, quy định mỗi người mỗi tháng có tám ngày nghỉ. Ba người trong ký túc xá không thực tập cùng khoa, vì vậy thời gian nghỉ của ba người không giống nhau.
Hoài Niệm và Cảnh Duyệt được nghỉ cùng ngày, hai người không đi đâu cả, bắt đầu ngủ từ mười một giờ đêm hôm trước đến trưa hôm sau, hai người mới chậm rãi thức dậy, vệ sinh cá nhân xong, đi đến căn tin ăn trưa.
Khi hai người đến căn tin, đã quá giờ ăn trưa.
Chỉ còn cửa sổ bán món xào đang mở, họ gọi hai món xào, ngồi vào chỗ chờ.
Cảnh Duyệt bắt đầu than thở: "Nói thật là mỗi ngày về ký túc xá không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ thôi. Ký túc xá cách bệnh viện quá xa, đi làm đã mệt rồi, còn phải ngồi xe buýt nửa tiếng, phiền chết đi được."
Hoài Niệm cũng đồng tình: "Đôi khi tan ca muộn, nghĩ đến còn phải ngồi xe buýt nửa tiếng về trường, rồi lại đi bộ mười mấy phút về ký túc xá, cả người thật sự rất khổ sở."
Cảnh Duyệt: "Tớ và Hà Dương đã bàn bạc rồi, hai đứa định thuê nhà ở khu chung cư gần bệnh viện."
Hoài Niệm không ngờ câu chuyện lại chuyển hướng như vậy.
Quả nhiên, yêu đương không thể giấu được, người đang yêu miệng lúc nào cũng nhắc đến người yêu.
Hoài Niệm: "Thuê nhà, bao nhiêu một tháng vậy?"
Cảnh Duyệt: "Rẻ nhất là một nghìn, nhưng không có đồ đạc, lại còn khá nhỏ. Hai đứa đã xem một căn hai nghìn rưỡi, tuy là căn hộ một phòng ngủ, nhưng hơn năm mươi mét vuông, một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, nước máy, điện dân dụng, khá tốt."
Hoài Niệm: "Vậy cũng được đấy."
Cảnh Duyệt: "Sao thế, cậu cũng định ra ngoài thuê nhà à?"
Hoài Niệm do dự: "Tiền thuê nhà hơi đắt."
Cảnh Duyệt cười: "Học kỳ này cậu được hai mươi nghìn tiền học bổng, hai nghìn tệ không đắt đâu."
Hoài Niệm suy nghĩ: "Căn hộ một phòng ngủ có đồ đạc khoảng bao nhiêu tiền nhỉ?"
Cảnh Duyệt nói: "Một nghìn rưỡi chăng? Tớ cũng không rõ lắm, dù sao bố cục mỗi căn hộ đều khác nhau, phải tự cậu đi hỏi."
Hoài Niệm suy nghĩ một lúc: "Đợi hôm nào tớ được nghỉ, tớ sẽ đi tìm xem có căn hộ nào phù hợp không. Thật lòng mà nói, tớ cũng không muốn mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện, cảm giác thời gian đều lãng phí trên đường, không có thời gian học tập."
"Bạn học Hoài Niệm," Cảnh Duyệt bất lực, "Trong đầu cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến học thôi sao?"
"Còn nghĩ đến kiếm tiền nữa." Hoài Niệm thành thật nói.
"..."
Đúng lúc này, cô bán hàng ở cửa sổ món xào gọi hai người: "Món ăn xong rồi."
Cảnh Duyệt đứng dậy: "Tớ đi lấy, cậu cứ ngồi đi."
Thế là Hoài Niệm không nhúc nhích, đột nhiên có người đi qua, trên bàn xuất hiện thêm hai hộp sữa chua.
Cô giật mình, dường như đoán được người đến là ai, cô ngẩng lên, nhìn thấy bóng lưng rời đi của Đoàn Hoài Ngạn.
Cảnh Duyệt bưng món ăn quay lại, nhìn thấy sữa chua trên bàn, ngẩn người: "Cậu mua sữa chua nhanh vậy sao?"
Chỗ họ ngồi gần quầy bán đồ ăn vặt trong căn tin.
Hoài Niệm ậm ờ cho qua chuyện: "Ừ."
Cô lấy một hộp đưa cho Cảnh Duyệt: "Uống đi."
Ngày hôm sau, Hoài Niệm trực ca ngày.
Cô hiếm khi tan làm đúng giờ, sau khi tan làm, cô định đến khu chung cư gần bệnh viện xem có căn hộ nào phù hợp không.
Tuy nhiên, khi cô vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, liền nhìn thấy Đoàn Hoài Ngạn.
Chính xác hơn là chiếc xe G-Class màu đen của Đoàn Hoài Ngạn.
Xe của Đoàn Hoài Ngạn dừng trước cửa sảnh khám bệnh, bên ngoài cửa khám bệnh không được phép dừng xe quá lâu.
Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, anh cúi người, nói hai chữ: "Lên xe."
Phía sau xe anh có xe đang đợi, Hoài Niệm sợ ảnh hưởng đến người khác, bèn lên xe anh.
Xe vừa chạy đi, Đoàn Hoài Ngạn liền ném một thứ vào lòng cô.
Là một chiếc hộp màu xanh lá cây, lớn hơn bàn tay cô.
Không đợi cô hỏi, Đoàn Hoài Ngạn thờ ơ nói: "Quà thực tập."
Hoài Niệm im lặng: "Hay là..."
“Nếu không muốn thì để anh vứt đi." Giọng điệu Đoàn Hoài Ngạn dứt khoát.
Hoài Niệm thật sự tin rằng anh sẽ vứt đi.
Cô xoa đầu ngón tay lên bề mặt chiếc hộp, một lúc sau, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."
"Mở ra xem thử," Đoàn Hoài Ngạn cong môi cười, "Anh đã chọn món quà này rất lâu đấy."
Hoài Niệm mở hộp ra.
Là một chiếc đồng hồ.
"Em thường xuyên không xem điện thoại, không biết giờ giấc, có đồng hồ sẽ tiện hơn."
Tay cô cầm chiếc hộp không nhúc nhích, nín thở, trong xe chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng.
Hình như là một phút.
Hoặc là hai phút.
Cũng có thể lâu hơn.
Cô nuốt xuống cảm giác cay cay trong mũi, nói: "Cảm ơn anh."
"Đeo vào là được." Giọng điệu anh thờ ơ, vẻ mặt như không để tâm.
Nhưng Hoài Niệm biết, khóe mắt anh vẫn luôn nhìn cô, mong chờ cô đeo chiếc đồng hồ vào.
Những ngón tay của Hoài Niệm cứng đờ, cô vẫn lấy chiếc đồng hồ từ trong hộp ra, đeo vào một cách chậm rãi và cẩn thận.
Anh quay đầu lại nhìn, rồi mỉm cười: "Rất hợp với em, bé cưng.”
Vừa dứt lời, cả hai đều im bặt, không khí tràn ngập sự lúng túng, một nỗi buồn tuyệt vọng lan tỏa.
Có những lời nói giống như phản xạ cơ thể.
Buột miệng nói ra mà không kiểm soát được.
Đoàn Hoài Ngạn nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: "Xin lỗi."
Nhịp tim Hoài Niệm từ mất kiểm soát trở lại bình thường, cô nói: "Không sao."
Giống như anh đã quen gọi.
Hoài Niệm cũng đã quen nghe.
Hai chữ "bé cưng" này.
Rất khó quên.
Tồn tại như một vết khắc sâu trong tâm trí.
…
Ký ức như sợi tơ, quấn lấy cô.
Thang máy đến tầng cô muốn đến.
Hoài Niệm lấy lại tinh thần từ ký ức, cô điều chỉnh lại cảm xúc, bước ra ngoài.
-
Sau khi Hoài Niệm rời đi, Trì Kính Đình không để ý đến cơn đau nhói truyền đến từ ngón tay cái, anh ta nhìn Đoàn Hoài Ngạn với ánh mắt thẳng thắn, lại có chút u ám.
Vẻ mặt Đoàn Hoài Ngạn thờ ơ, mặc kệ Trì Kính Đình nhìn thế nào cũng không hề lay chuyển.
Trì Kính Đình đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Nhìn bộ dạng này của cậu là tôi biết ngay, cậu định quay lại với cô ấy à? Đoàn Hoài Ngạn, cậu có chí khí chút được không, bao nhiêu năm trôi qua rồi, cậu không thể thích người con gái khác sao? Nhất định phải thích cô ấy?"
"Tôi thật sự không hiểu, Hoài Niệm có gì tốt chứ? Ngoài việc xinh đẹp một chút, thành tích tốt một chút, công việc thì cũng được, dù sao cũng làm việc ở bệnh viện tốt nhất Nam Thành, tôi cũng không thể nói công việc của cô ấy không tốt." Trì Kính Đình vẫn rất khách quan.
"Bệnh viện Đại học Nam Thành số 1 là một trong những bệnh viện tốt nhất cả nước." Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên nói một câu như vậy.
"..." Trì Kính Đình nghẹn lời, "Chuyện này cậu còn phải so đo với tôi sao?"
"Tôi chỉ đang trình bày sự thật."
Trì Kính Đình im lặng, nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là, sau khi tổng kết lại, anh ta không thể không thừa nhận: "Nói như vậy, Hoài Niệm quả thực rất ưu tú?"
Đoàn Hoài Ngạn ngồi trên ghế sofa, anh lấy điện thoại ra, xem tiến độ giao đồ ăn, không để ý đến Trì Kính Đình.
"Nhưng xung quanh cậu có biết bao nhiêu cô gái ưu tú, nhất định phải là cô ấy sao?"
"Đến giờ tôi vẫn còn nhớ bộ dạng bị đá của cậu lúc trước."
"Cậu thích cô ấy đến vậy sao? Nhất định phải là cô ấy sao?"
"Một người là cậu, một người là Trần Cương Sách, hai người các cậu bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi à? Trong mắt chỉ có một người con gái thôi sao?" Trì Kính Đình lải nhải một tràng dài, nhưng Đoàn Hoài Ngạn vẫn không hề đáp lại.
Trì Kính Đình nói mệt rồi thì nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà.
Ánh mắt anh ta vô hồn, thả lỏng một lúc, bất lực thỏa hiệp: "Nếu cậu thật sự thích cô ấy, tôi cũng không ngăn cản cậu. Cứ vậy đi, vừa hay tay tôi bị thương, cậu đến thăm tôi mỗi ngày là có thể gặp cô ấy."
"Còn tay tôi khi nào khỏi, thì phải xem khi nào cậu theo đuổi được cô ấy."
"Tay tôi có thể khỏi trong một ngày, cũng có thể khỏi trong một tuần. Nếu cậu vô dụng như vậy, tay tôi có thể gãy một năm, tôi nằm viện một năm cũng không vấn đề gì."
Nói đến đây, Trì Kính Đình thở dài một hơi, vẻ mặt như hy sinh bản thân vì anh em.
Sau đó vẫn không nhịn được, tự khen mình một câu: "Ai bảo tôi giàu chứ, phòng bệnh VIP muốn ở bao lâu cũng được."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang