Lúc đó Đoàn Hoài Ngạn thường xuyên nói những lời như "Anh nhớ em", "Anh rất thích em”.
Nhưng lúc đó những lời anh nói nhiều hơn vẫn là:
Bé cưng.
Anh cứng rồi.
Em sờ anh xem.
Rất nhiều những lời tương tự như vậy.
Khoảnh khắc ngẩn người, thang máy bệnh viện tiếp tục vận hành, có nhân viên y tế đến tầng này, cắt ngang bầu không khí đang dâng trào giữa hai người. Hoài Niệm liếc nhìn ra ngoài, mỉm cười với nhân viên y tế, sau đó thu hồi ánh mắt, không nhắc đến chuyện vừa rồi, giọng điệu bình tĩnh hỏi anh: "Chúng ta đến phòng bệnh nhé?"
Đoàn Hoài Ngạn dường như không để tâm lắm đến cuộc đối thoại vừa rồi, thản nhiên ừ một tiếng.
Trong phòng bệnh không có ai.
Hoài Niệm nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Trì Kính Đình.
Đoàn Hoài Ngạn ngồi trên ghế sô pha, hơi nâng cằm, chỉ vào nhà vệ sinh, dùng từ rất lịch sự: "Dạ dày cậu ấy không được khỏe."
Hoài Niệm đáp lại một tiếng.
Im lặng vài giây.
Điện thoại Hoài Niệm vang lên, cô lấy ra xem, là tin nhắn của chủ nhà gửi đến.
Lần trò cuối cùng đã là hơn một tháng trước.
Lúc đó chủ nhà muốn tăng giá, Hoài Niệm nói mình sẽ suy nghĩ thêm.
Hoài Niệm tưởng lần này chủ nhà nhắn tin cho cô là để giục cô đưa ra quyết định.
Không ngờ, mở lịch sử trò chuyện ra.
[Là thế này, tôi và vợ tôi đã nghĩ rồi, nếu cho người khác thuê, thì những cô gái khác không sạch sẽ như cô, cô ở lâu như vậy mà đồ điện trong nhà vẫn còn mới tinh. Cô là con gái cũng không dễ dàng gì, bôn ba bên ngoài, tiền thuê nhà chúng tôi vẫn giữ nguyên mức cũ một nghìn rưỡi một tháng, cô thấy được không?]
Thay đổi quá đột ngột, Hoài Niệm có chút phản ứng không kịp.
Ngay sau đó, chủ nhà lại gửi thêm một tin nhắn.
[Trước đây chúng ta đã ký hợp đồng, việc tăng giá đúng là tôi không đúng, số tiền thu thêm tôi sẽ chuyển lại cho cô. Cô nhớ nhận nhé.]
Trong giao diện trò chuyện lập tức xuất hiện một ghi chú chuyển khoản.
Hoài Niệm ngơ ngác.
Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn cô: "Ngẩn người ra đó làm gì?"
Hoài Niệm hoàn hồn, vô thức kể chuyện này cho Đoàn Hoài Ngạn nghe.
Đoàn Hoài Ngạn thản nhiên nói: "Em nhận tiền chưa?"
Hoài Niệm: "Chưa."
Đoàn Hoài Ngạn: "Mau nhận đi."
Nghe thì mỗi lần chỉ tăng hai trăm một tháng, tăng liên tục ba năm, tính ra chủ nhà đã thu thêm của cô gần mười lăm nghìn tiền nhà.
Hoài Niệm nhận tiền.
Nhận tiền xong, Hoài Niệm liếc về phía nhà vệ sinh, lẩm bẩm: "Sao Trì Kính Đình vẫn chưa ra?"
"Hửm?" Đoàn Hoài Ngạn nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú.
Hoài Niệm bị anh nhìn đến mức toàn thân không thoải mái, "Anh nhìn em làm gì?"
"Nếu anh nhớ không nhầm, là anh nhắn tin cho em, bảo em lên đây."
"... Ừ."
"Vậy em tìm Trì Kính Đình làm gì?" Đoàn Hoài Ngạn khẽ tặc lưỡi, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng điệu rất bất mãn, còn xen lẫn chút ghen tuông, "Em lên đây, không phải nên nhìn anh sao?"
Được anh nhắc nhở, Hoài Niệm đột nhiên nhận ra, đúng là cô lên đây tìm anh.
Cô liếc nhìn anh, thành thật nói: "Thói quen nghề nghiệp, đến phòng bệnh thì tìm bệnh nhân."
"..."
"Vậy cậu ấy còn ở trong nhà vệ sinh sao?" Hoài Niệm rất lo lắng, "Cậu ấy sẽ không ngất xỉu trong nhà vệ sinh đấy chứ?"
"Hay là em vào xem thử?" Giọng điệu Đoàn Hoài Ngạn đầy ẩn ý.
Nghe thấy lời anh nói, Hoài Niệm lập tức đứng dậy, vừa đứng thẳng người, cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy.
Lực của anh rất mạnh, Hoài Niệm mất trọng tâm, theo quán tính ngã về phía trước.
Đoàn Hoài Ngạn ngồi tư thế thoải mái, bởi vì bị Hoài Niệm đột nhiên lao đến, anh cũng như bất ngờ, cả người ngã về phía đệm sô pha.
Trong lúc cử động, hình ảnh bị đóng băng.
Hoài Niệm nằm sấp trên người Đoàn Hoài Ngạn.
Sự tiếp xúc thân mật bất ngờ, hơi thở lạnh lẽo trên người anh bao trùm lấy cô. Cơ thể Hoài Niệm bỗng nhiên căng cứng, đại não theo bản năng nhắc nhở cô nhanh chóng đứng dậy, nhưng cơ thể lại không thể thực hiện hành động chạy trốn.
Cô ngước mắt lên, đập vào mắt là yết hầu gồ ghề của anh, yết hầu lên xuống, lộ ra vẻ quyến rũ khó tả.
Không hiểu sao, trong đầu Hoài Niệm lại hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Những hình ảnh nóng bỏng đã từng trải qua.
"Em cũng ngất xỉu à?" Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn, hơi khàn, nhưng lại mang theo sự trêu chọc không đứng đắn, "Trùng hợp thế, ngất xỉu trong lòng anh. Lúc ngất xỉu, còn tiện tay cởi cúc áo của anh?"
"..."
Hoài Niệm cứng đờ, vội vàng luống cuống đứng dậy khỏi người anh.
Tâm trạng rối bời, động tác hoảng loạn, cô cố ý giữ khoảng cách với anh, ngồi ở phía bên kia của sô pha. Sau khi giữ khoảng cách an toàn, ánh mắt lảng tránh của cô không thể tránh khỏi rơi vào ngực anh.
Như anh đã nói, cúc áo sơ mi của anh không biết đã bị cởi hai cúc từ khi nào.
"..."
Hoài Niệm:?
Là cô cởi sao?
Không phải chứ.
Không phải... sao?
Hoài Niệm muối mặt nói: "Em nghĩ, không phải em cởi đâu."
Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn nhướn mày, cười đầy ẩn ý, "Vậy là anh cởi sao? Em sắp ngất xỉu ngã xuống đất, anh tốt bụng làm đệm thịt cho em ngồi, sau đó anh còn nhân tiện cởi cúc áo của mình ra, là ý này sao?"
"..." Hoài Niệm mím môi, "Có thể là cúc áo của anh tự cởi ra."
“Bây giờ lại đổ lỗi cho quần áo?”
"..."
Hoài Niệm đại khái hiểu được ý anh.
Chính là muốn cô thừa nhận, cô là một người lấy sắc báo ơn.
Im lặng vài giây, Hoài Niệm mặt không đổi sắc nói: "Đã rất lâu rồi em không nhìn thấy thân thể đàn ông trẻ tuổi, đại não của em không khống chế được tay em, cho nên việc cúc áo của anh bị cởi ra thật sự không phải là có ý gì."
Sắc mặt Đoàn Hoài Ngạn lập tức cứng đờ.
Không cho anh bất kỳ cơ hội đáp trả nào, Hoài Niệm nhanh chóng nói câu tiếp theo, giọng điệu ân cần: "Mong anh sau này gặp em, có thể ăn mặc kín đáo một chút. Bởi vì em sợ…"
Cô dừng lại giây lát, học theo giọng điệu của anh, lười biếng lại gợi đòn.
"Lần sau tay em sẽ không phải cởi cúc áo của anh, mà là cởi cúc quần của anh."
Đoàn Hoài Ngạn khựng lại, đột nhiên bật cười, "Lần sau là khi nào? Anh rất mong chờ đấy."
"..."
Hoài Niệm tìm đại một cái cớ để lảng tránh Đoàn Hoài Ngạn, giả vờ bình tĩnh rời khỏi phòng bệnh.
Cửa vừa đóng lại, cô đi đến khu nghỉ ngơi được thiết kế ở tầng VIP, ngồi trên ghế sô pha, vùi mặt vào lòng bàn tay. Cả người vừa bực bội vừa hối hận.
Cô vừa nói gì vậy?
Cởi cúc quần.
Cứu với!
Mình bị điên rồi sao?
Aaaaaaaaaaaaa!
Qua một lúc, tâm trạng cô bình tĩnh lại đôi chút, điện thoại trong túi liên tục rung lên.
Là điện thoại của Hứa Phù, Hoài Niệm nhấn nút nghe.
Giọng Hứa Phù lười biếng, nghe như vừa mới ngủ dậy: "Cậu đang ở bệnh viện hả?”
"Ừ." Hoài Niệm nhớ đến việc hôm nay cô nàng đi xem mắt, "Cậu xem mắt thế nào rồi?"
"Nếu cậu thật sự muốn biết, có thể đến cổng bệnh viện cậu đón tớ ngay bây giờ."
"Cậu muốn tớ trốn việc đi xem mắt cùng cậu sao?" Hoài Niệm cảm thấy khó xử, phân tích một cách lý trí, "Trốn việc là không đúng, nhưng nếu chỗ cậu xem mắt gần bệnh viện của tớ, tớ có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi đi một lát."
Đột nhiên, Hứa Phù chuyển chủ đề: "Một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào?"
Hoài Niệm: "Tin xấu."
Hứa Phù: "Đối tượng xem mắt của tớ đang nằm viện."
Hoài Niệm nhíu mày: "Tin tốt chắc không phải là, bệnh viện anh ta nằm là bệnh viện tớ làm việc đấy chứ?"
"Không phải." Hứa Phù ung dung nói, "Tin tốt là, nếu anh ta xấu, tớ sẽ trực tiếp đẩy anh ta đến khoa phẫu thuật thẩm mỹ của bệnh viện cậu, để bác sĩ động dao vài trăm lần trên mặt anh ta, trực tiếp chỉnh sửa thành dáng vẻ tớ thích."
Lời này vừa dứt, đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
Hoài Niệm không biết nói gì.
"Tớ đã đến bệnh viện cậu rồi." Hứa Phù thở dài, "Cậu không cần ra cổng bệnh viện đón tớ, tốt nhất là ra ngoài phòng bệnh đợi tớ, tiện thể mang theo máy thở, tớ sợ lát nữa nhìn thấy người xấu, tớ sẽ không thở nổi."
"..." Hoài Niệm im lặng, tốt bụng phối hợp với cô nàng, "Bệnh viện có hai khu nội trú mới và cũ, cậu đến khu nào?"
Hứa Phù ngập ngừng, "Còn có hai khu nội trú sao? Tớ không biết."
Hoài Niệm ừ một tiếng: "Vậy làm sao bây giờ? Không phải cậu còn không biết tên anh ta sao, tớ cũng không thể tra giúp cậu được."
"Nhưng anh ta nằm ở phòng bệnh VIP." Hứa Phù hỏi cô, "Hai khu nhà của bệnh viện cậu đều có phòng bệnh VIP sao?"
"Không, chỉ có khu nhà mới này có..." Hoài Niệm buột miệng nói, giọng càng lúc càng nhỏ dần, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kinh hoàng, cô không dám tin, nuốt nước bọt, "Đối tượng xem mắt của cậu, chắc không phải là…"
Lời còn chưa nói hết, cuộc gọi đã bị ngắt.
Hoài Niệm gọi lại, báo hiệu không có người nghe máy.
Chắc là Hứa Phù đã vào bãi đỗ xe tầng hầm, bãi đỗ xe tầng hầm của bệnh viện không có sóng.
Suy nghĩ hồi lâu, Hoài Niệm do dự, quay lại phòng bệnh.
Cửa vừa mở ra, hình ảnh Đoàn Hoài Ngạn đang cười như không cười đập ngay vào mắt cô.
Đoàn Hoài Ngạn một tay cầm chai nước khoáng, động tác tùy ý vặn nắp chai, giọng điệu nhàn nhạt: "Mới đos đã đến "lần sau" rồi sao?"
Lần sau nào?
À.
Lần sau cởi cúc quần.
"Không phải." Hoài Niệm giả vờ như không nghe rõ lời Đoàn Hoài Ngạn nói, lảng tránh cho qua, cô quay trái quay phải, tìm kiếm bóng dáng Trì Kính Đình trong phòng bệnh, "Trì Kính Đình đâu rồi?"
"Nhà vệ sinh."
"Cậu ấy thật sự ở trong nhà vệ sinh sao?" Hoài Niệm tỏ vẻ nghi ngờ, "Đã lâu như vậy rồi, cậu ấy vẫn chưa ra?"
Đoàn Hoài Ngạn rất khó chịu khi cô cứ nhắc đến Trì Kính Đình, giọng điệu lạnh nhạt: "Sao anh biết được? Hay là em đẩy cửa vào xem thử."
Hoài Niệm hơi mím môi, cô nói rõ mục đích đến đây: "Không phải em đến tìm Trì Kính Đình, à không đúng, là em đến tìm Trì Kính Đình, nhưng tìm anh chắc cũng giống nhau, hai người không phải mặc chung một cái quần mà lớn lên sao?"
"Dừng lại." Đoàn Hoài Ngạn càng khó chịu hơn, "Nhà anh không nghèo đến mức phải mặc chung một cái quần với cậu ta."
"..." Hoài Niệm nghẹn lời, tự mình nói tiếp, "Có phải Trì Kính Đình có một vị hôn thê không?"
"Ừ."
"Anh biết vị hôn thê của cậu ấy tên gì không?"
Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lùng đầy vẻ ấm ức, "Vị hôn thê của bản thân anh còn chưa có tin tức gì, làm gì còn thời gian quan tâm đến vị hôn thê của người khác."
Nghe thấy lời anh nói, Hoài Niệm sững người trong giây lát.
Chính trong khoảng im lặng ngắn ngủi này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Phía sau, giọng nói quen thuộc vang lên, nghiền nát hoàn toàn sự nghi hoặc trong lòng Hoài Niệm thành hiện thực.
——"Hoài Niệm? Sao cậu lại ở đây?"
Hoài Niệm cứng đờ, xoay người đối mặt với Hứa Phù.
Ánh mắt Hứa Phù lại từ trên người Hoài Niệm dời đi và dừng lại trên người khác giới duy nhất trong phòng.
Cùng với sự hoang mang, mang đến sự chấn động và cú sốc chưa từng có, giọng nói Hứa Phù không kiềm chế được mà lớn dần: "Không phải chứ? Đoàn Hoài Ngạn, anh là vị hôn phu của tôi?"
"..."
"..."
Lời vừa dứt.
Nhất thời.
Đoàn Hoài Ngạn nhíu mày.
Sắc mặt Hoài Niệm xuất hiện một tia rạn nứt, cô xua tay, vừa định giải thích.
Lại bị ánh mắt đột nhiên nhìn về phía mình của Hứa Phù làm gián đoạn, Hứa Phù bước lên hai bước, đưa tay ra, bất ngờ ôm lấy Hoài Niệm, tha thiết cầu xin cô: "Cậu có thể chuyển hộ khẩu đến nhà tớ không? Từ nay về sau, chúng ta chính là chị em gái khác cha khác mẹ, em gái, chuyện kết hôn với Đoàn Hoài Ngạn giao cho em đấy, chị đi trước nhé."
"..." Hoài Niệm dở khóc dở cười, "Cái gì vậy?"
Hứa Phù liếc nhìn Đoàn Hoài Ngạn mặt đen như đít nồi ở bên cạnh, cô nàng hạ thấp giọng: "Tôi có thể kết hôn với bạn trai cũ của bạn thân sao? Hơn nữa hai người bây giờ trông như sắp nối lại tình xưa, tôi chen ngang vào thì thành ra cái gì?"
"Anh ấy không phải vị hôn phu của cậu." Hoài Niệm khó khăn lên tiếng.
Cùng lúc đó, Đoàn Hoài Ngạn cũng nói: "Tôi không có hôn ước."
"Còn nữa."
Anh hơi nâng cằm về phía Hứa Phù, ra hiệu cho cô nàng: "Buông tay, đừng ôm cô ấy."
Hứa Phù chậm chạp hoàn hồn, chậm rãi buông đôi tay đang ôm Hoài Niệm ra, cô nàng do dự: "Đoàn Hoài Ngạn thật sự không phải vị hôn phu của tớ?"
Hoài Niệm: "Không phải."
Hứa Phù: "Vậy tại sao anh ấy lại ở đây? Hơn nữa phòng bệnh này chỉ có mình anh ấy là nam."
Hoài Niệm lại xác nhận với cô một lần nữa: "Vị hôn phu của cậu nằm ở phòng bệnh này, đúng không?"
"Đúng." Hứa Phù nói, "Hình như là bị gãy xương, à, cậu chính là bác sĩ khoa chỉnh hình, vị hôn phu của tớ bị gãy xương ở đâu? Nghiêm trọng không? Còn đi lại được không?"
Hoài Niệm khó nói nên lời: "Gãy xương ngón tay cái, không ảnh hưởng đến việc đi lại."
Quả nhiên, sau khi nghe thấy vị trí gãy xương, Hứa Phù tỏ vẻ ghét bỏ: "Gãy xương ngón tay cái còn phải nằm viện? Yếu ớt đến mức nào vậy?"
"..."
"Chắc là yếu đến mức, mỗi lần hôn đều phải mang theo bình oxy nhỉ?"
"..."
Hoài Niệm không nhịn được mà nói giúp Trì Kính Đình: "Kỹ năng hôn của anh ta rất tốt."
Lời này vừa nói ra, hai người bên cạnh lộ ra vẻ mặt không giống nhau.
Hứa Phù mặt mày hớn hở.
Đoàn Hoài Ngạn mặt mày u ám.
Nhưng kỳ lạ là, lời hai người nói lại giống nhau.
"Sao cậu biết?"
"Sao em biết?"
Người trước là tò mò xen lẫn mong đợi.
Còn người sau…
Hoài Niệm thấy lông mày Đoàn Hoài Ngạn nhíu lại, ánh mắt thẳng thắn không chút che giấu, ánh lên tia sáng lạnh sắc bén. Mang cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ.
Không tiếng động nhưng lại như có tiếng nói.
Như đang chất vấn cô: "Em đã hôn cậu ta?"
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang