Tàu điện ngầm vang lên tiếng báo hiệu đến ga.
Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn lần lượt bước ra khỏi toa, đi theo dòng người ra ngoài, giữa hai người luôn giữ một khoảng cách không xa không gần.
Đêm cuối thu, tiết trời se lạnh.
Khu chung cư chỉ cách trường một ga tàu điện ngầm, nhưng lại đối lập hoàn toàn với sự náo nhiệt phồn hoa, nơi đây yên tĩnh lạ thường.
Gió đêm lành lạnh, hai tay Hoài Niệm ôm cốc trà sữa ấm nóng, khiến cô có cảm giác như nhân viên quán trà sữa vừa làm xong đưa tận tay.
Hoài Niệm đi phía trước, Đoàn Hoài Ngạn đi phía sau.
Tiếng gió át đi tiếng bước chân của anh.
Hoài Niệm cứ cúi đầu uống trà sữa, không quay lại tìm anh.
Về đến nhà.
Hoài Niệm bật đèn.
Lúc thay giày, trong nhà vang lên tiếng "cạch cạch".
Một con robot cao ngang người bước đến trước mặt Hoài Niệm, tốc độ di chuyển rất chậm, không phải do lỗi chương trình mà là cố ý, nó bước đi đồng thời cả hai chân. Đôi mắt to tròn, trên cổ đeo chiếc vòng mặt dây chuyền hình bướm mà Hoài Niệm mua cho nó.
Đây là con robot Đoàn Hoài Ngạn làm sau khi tốt nghiệp trung học, anh giao quyền đặt tên cho Hoài Niệm.
Tâm trạng Hoài Niệm lúc đó vô cùng phức tạp, từ ban đầu là "Mình phải tránh xa Đoàn Hoài Ngạn", sau đó là "Anh ta cũng tốt đấy chứ", rồi lại biến thành "Anh ta đúng là đồ tồi".
Vì vậy, Hoài Niệm rất miễn cưỡng trong việc đặt tên cho robot, gọi lấy lệ: "Tiểu Cơ, Tiểu Khí, Tiểu Nhân. Anh thấy tên nào được?"
Đoàn Hoài Ngạn nghe ra cô đang mỉa mai anh.
Cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Gà con.
Nhỏ nhen.
Tiểu nhân.
Đoàn Hoài Ngạn nhìn Hoài Niệm chằm chằm, không nói một lời.
Hoài Niệm bị nhìn đến mức nổi da gà, bèn không được tự nhiên mà sửa lời: "Em thấy nó cũng xinh xắn, hay gọi là Tiểu Mỹ đi."
Hoài Niệm xoa đầu Tiểu Mỹ, rồi đi vào phòng.
Cô vừa bước vào phòng tắm chính, Đoàn Hoài Ngạn liền đi theo vào.
Hoài Niệm trợn mắt: "Em muốn tự tắm."
Đoàn Hoài Ngạn dựa vào cửa, ung dung hỏi cô: "Không phải phải làm bài tập sao?"
"..."
"Giáo viên cần gấp à?"
"..." Hoài Niệm cố gắng giữ bình tĩnh, đáp, "Giáo viên vừa nhắn tin, nói là cũng không gấp lắm, có thể nộp vào ngày mai."
Đoàn Hoài Ngạn đã sớm nhìn thấu lời nói dối của cô, không vạch trần thêm nữa.
Anh nhướng mày, lười biếng nói: "Em tắm phần em, anh tắm phần anh."
Nếu là lần đầu tiên nghe anh nói câu này, có lẽ Hoài Niệm đã tin.
Tuy nhiên, Hoài Niệm đã trải qua vô số lần Đoàn Hoài Ngạn nói một đằng làm một nẻo, cô dịu dàng nói, cố gắng đánh thức chút lương tâm ít ỏi còn sót lại trong anh: "Em tắm xong rồi anh tắm. Hoặc là anh tắm xong em tắm, được không?"
Đoàn Hoài Ngạn đưa tay ra sau lưng, xoay ngược khóa cửa lại.
Anh mỉm cười: "Không được."
Trong phòng tắm trống trải nhưng kín mít, Hoài Niệm không có chỗ nào để trốn.
Cô gọi: "Đoàn Hoài Ngạn, anh nuốt lời. Đừng chạm vào em."
"Không phải anh nói em tắm phần em, anh tắm phần anh sao?"
"A ——"
"Anh lật lọng!"
Dòng nước ấm áp dội xuống đầu, phòng tắm tràn ngập hơi nước, màn sương trắng bao phủ cả hai người trong cùng một không gian mờ ảo.
Đoàn Hoài Ngạn bình tĩnh nói: "Em tắm phần em, anh cũng đang tắm phần anh."
Anh đã tắm xong mới đến trường họp, người anh muốn tắm đương nhiên không phải là anh, mà là cô.
Anh nào có nuốt lời.
Lý do Hoài Niệm không thích tắm chung rất đơn giản, thể lực cô không tốt, còn Đoàn Hoài Ngạn thì ngược lại. Nếu không phải hai người học cùng trường trung học, Hoài Niệm chắc chắn sẽ nghĩ anh vào đại học Nam Kinh bằng con đường tuyển thẳng môn Thể dục.
Hơn nữa, Đoàn Hoài Ngạn luôn thực hiện đúng nguyên tắc "trong ngoài như một", chỗ nào cần dài thì dài, mặc quần áo vào trông có vẻ mảnh khảnh, cởi quần áo ra thì lại có cơ bắp săn chắc, chỗ nào cần mạnh mẽ thì tuyệt đối không hề qua loa.
Việc Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn có ba điều giao ước trước đó, không phải là không có lý do.
Anh rất không biết kiềm chế, chỉ một cái bồn tắm nhỏ cũng có thể thay đổi ba bốn tư thế, tìm đủ mọi cách để "hành hạ" Hoài Niệm.
Cuối cùng, Hoài Niệm được Đoàn Hoài Ngạn ôm trong lòng tắm rửa, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
"Đừng khóc nữa bé cưng," Đoàn Hoài Ngạn nhẹ nhàng xoa lưng cô, "Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn."
"Lần nào cũng lần sau, em không tin lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn đâu."
Chiếc cổ trắng nõn của Đoàn Hoài Ngạn cúi xuống, lộ ra phần lưng với những dấu tay hằn rõ.
Anh mặt dày thừa nhận: "Cảm ơn em đã không tin, anh nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của em."
"..."
"..."
*
Cuối tuần Hoài Niệm đều ở nhà Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn không cho phép người giúp việc vào phòng sách, vì trong phòng sách có quá nhiều thứ quan trọng, liên quan đến nhóm nghiên cứu cánh tay robot của anh. Nhưng Hoài Niệm có vị trí riêng trong phòng của Đoàn Hoài Ngạn.
Trong phòng sách, một nửa để sách của Hoài Niệm, một nửa để sách của Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn tìm mọi cách để Hoài Niệm hiện diện trong cuộc sống của mình.
Các bạn cùng phòng đi hát karaoke thâu đêm suốt sáng thứ Sáu, đến sáng sớm hôm sau mới về.
Mỗi giường đều kéo rèm, mọi người không phát hiện Hoài Niệm không có ở đó. Đến khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, thấy giường Hoài Niệm không có động tĩnh, vén rèm lên mới biết cô không về ký túc xá ngủ.
Trong nhóm chat, Cảnh Duyệt hỏi Hoài Niệm: [Cậu lại đi dạy kèm à?]
Hoài Niệm liếc nhìn Đoàn Hoài Ngạn đang ngồi bên cạnh, thở dài trong im lặng: [Ừ.]
Cảnh Duyệt: [Vất vả quá.]
Hoài Niệm: [Không vất vả, số khổ thôi.]
Đoàn Hoài Ngạn đang ngồi ngay bên cạnh, cô vẫn mặt không đổi sắc than thở: [Hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần.]
Ba người bạn cùng phòng thấy tin nhắn của cô, thi nhau gửi sticker hài hước trong nhóm chat để an ủi và chọc cười cô.
Trò chuyện với bạn cùng phòng một lúc, tinh thần Hoài Niệm thoải mái hơn.
Cô đột nhiên nhớ đến chuyện vé xem thi đấu robot.
Tối hôm qua trong cuộc họp, hội sinh viên toàn trường có nói sẽ phân bổ cho mỗi khoa mười vé. Hoài Niệm có thể giả vờ lấy ba vé cho bạn cùng phòng, nhưng cô không làm được chuyện như vậy.
Hoài Niệm đặt điện thoại xuống, ngón tay lặng lẽ, chậm rãi, nhẹ nhàng kéo góc áo Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn đang gõ bàn phím, anh làm việc rất tập trung, không mấy quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Vì vậy, Hoài Niệm tăng thêm lực, kéo góc áo anh.
"Đoàn Hoài Ngạn."
Thấy cô tìm mình, Đoàn Hoài Ngạn mới chuyển sự chú ý sang cô: "Sao thế?"
Cũng lạ.
Hoài Niệm rất giỏi làm nũng, cũng rất giỏi nhờ vả người khác.
Nhưng cúi đầu trước Đoàn Hoài Ngạn dường như là việc mà cả đời cô cũng không học được, cũng không muốn học.
Một bên là bạn cùng phòng ngày đêm bên nhau, một bên là Đoàn Hoài Ngạn cũng ngày đêm bên nhau…
Hoài Niệm hắng giọng, ấp úng hỏi anh: "Cái cuộc thi đấu robot đó... những người tham gia chắc là có vé đúng không?"
Là chủ tịch hội sinh viên toàn trường, Đoàn Hoài Ngạn đương nhiên có rất nhiều vé.
Tuy nhiên, Hoài Niệm hỏi là Đoàn Hoài Ngạn với tư cách là thí sinh tham gia.
Hai điều này đương nhiên khác nhau, thí sinh tham gia có vé dành riêng cho người thân và bạn bè.
Đoàn Hoài Ngạn hơi nhướng mày, cảm thấy lạ lùng vì cô chủ động xin vé.
Phải biết là hai lần thi đấu trước, dù Đoàn Hoài Ngạn có nói bóng gió thế nào, Hoài Niệm vẫn tỉnh bơ: "Trường thi đấu xa quá, em không đi đâu."
Đoàn Hoài Ngạn hỏi cô: "Em muốn mấy vé."
Hoài Niệm: "Ba vé."
Đoàn Hoài Ngạn: "Sao lại muốn nhiều thế?"
Hoài Niệm: "Các bạn cùng phòng của em muốn xem."
Các.
Đoàn Hoài Ngạn nắm bắt được từ khóa.
Anh im lặng hồi lâu, đôi mắt đen sâu nhìn chằm chằm Hoài Niệm, Hoài Niệm vội vàng sửa lời: "Bốn vé, em quên mất mình cũng cần vé nữa."
"Được." Khóe môi Đoàn Hoài Ngạn giãn ra, tâm trạng rõ ràng tốt lên, "Nhớ cổ vũ cho anh đấy."
"Có cổ vũ hay không thì chẳng phải anh vẫn sẽ giành giải nhất sao?" Hoài Niệm lẩm bẩm, giọng nói gần như tự nói với chính mình, Đoàn Hoài Ngạn không nghe rõ, "Em lầm bầm cái gì đấy?"
Hoài Niệm qua loa lấy lệ: "Em nói em sẽ cổ vũ cho anh."
Hai ngày cuối tuần, Hoài Niệm chăm chỉ ôn tập, Đoàn Hoài Ngạn không làm phiền cô.
Đến tối Chủ nhật, Hoài Niệm ôn tập xong các kiến thức đã học, lại xem phim tài liệu y khoa một hồi lâu, cảm thấy hơi chán. Cô đi vệ sinh xong, thấy Tiểu Mỹ đứng bên cạnh ghế sofa phòng khách, liền bước tới, nhấn nút nguồn.
Quá trình khởi động của Tiểu Mỹ rất hoành tráng, phần thân trên của nó là một màn hình, màn hình sáng lên với tông màu xanh lam ánh vàng, ánh sáng lấp lánh vài nét, phác họa hình ảnh những cánh bướm đang bay lượn.
Tiểu Mỹ là sản phẩm Đoàn Hoài Ngạn thiết kế hai năm trước, lúc đó năng lực của anh còn kém xa bây giờ, nên Tiểu Mỹ cũng khá đơn giản.
Không thể nói là thông minh, cũng không biết nói, công dụng duy nhất là lấy hàng.
Hoài Niệm ngồi xổm xuống, thấy mặt dây chuyền hình bướm trên cổ Tiểu Mỹ bị lệch, định đưa tay chỉnh lại thì…
Đột nhiên nghe thấy robot nói.
Tiểu Mỹ: "Chủ nhân, chào buổi tối."
Giọng nói rất quen thuộc, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi?
Mất khoảng mười giây, Hoài Niệm mới phản ứng lại.
Đây chẳng phải là giọng của cô sao?
Đoàn Hoài Ngạn lại lấy mẫu giọng của cô để tổng hợp giọng nói cho Tiểu Mỹ?
Hơn nữa.
Cô vừa nghe thấy gì vậy?
Giọng nói giống hệt cô, nói gì cơ?
Chủ cái gì…
…cái gì nhân?
Chủ nhân?
Chủ nhân???
Chủ nhân!!!!!
Chủ nhân là cái quái gì vậy?!!!
Hoài Niệm cố gắng bình tĩnh lại.
Cũng chính lúc này, cô nhận ra, khi cảm xúc biến động mạnh, đầu óc sẽ trống rỗng. Cô không thể nghĩ ra một câu chửi thề nào, thậm chí không nghĩ ra bất kỳ từ ngữ nào để miêu tả hành động lần này của Đoàn Hoài Ngạn.
Cô hít sâu một hơi, đứng dậy đi về phía phòng sách, đẩy cửa ra, mặt không cảm xúc nhìn Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn tháo kính xuống, khó hiểu hỏi: "Tâm trạng em không tốt à?"
Ánh mắt Hoài Niệm lạnh lẽo, giọng nói băng giá: "Em ra lệnh cho anh."
Giọng điệu cao ngạo, không hề có chút sợ hãi.
"Đổi giọng nói của Tiểu Mỹ cho em."
"..."
Đoàn Hoài Ngạn nhíu mày, như đang hồi tưởng. Trong phòng sách chỉ bật một chiếc đèn ngủ, khi anh đứng dậy, ánh đèn bị anh che khuất gần hết, một vài ký ức không mấy rõ ràng như bóng tối ập đến, anh nhớ ra điều gì đó.
"Giọng của Tiểu Mỹ là giọng của anh hay của em?" Thái độ thờ ơ, hóng hớt xem kịch vui.
Hoài Niệm ngẩn người: "Giọng của Tiểu Mỹ không phải do anh làm à?"
"Hôm qua Trì Kính Đình đến, cậu ta nghịch ngợm rất lâu." Đoàn Hoài Ngạn dừng lại, như chợt hiểu ra, "Cậu ta nói đã cho anh một bất ngờ lớn, đảm bảo anh sẽ thích."
"Vậy nên," Đoàn Hoài Ngạn hiểu rõ sở thích quái gở của bạn mình, giọng nói có chút tỉnh ngộ, "Giọng của Tiểu Mỹ là giọng của em?"
Dù không phải do Đoàn Hoài Ngạn làm, tâm trạng Hoài Niệm cũng không khá hơn là mấy.
Dù sao thì, Đoàn Hoài Ngạn và Trì Kính Đình cũng đều chung một giuộc.
Đoàn Hoài Ngạn đã đi đến trước mặt Tiểu Mỹ.
Anh nhướng mày, nói chuyện với Tiểu Mỹ: "Tiểu Mỹ, bây giờ là mấy giờ?"
Tiểu Mỹ trả lời: "Chủ nhân, bây giờ là mười giờ bốn mươi bảy phút tối."
Sắc mặt Đoàn Hoài Ngạn cứng lại trong giây lát.
Hai người nhìn nhau.
Hoài Niệm nghe thấy từ "chủ nhân", da đầu tê dại: "Em có thể chịu được việc nó dùng giọng của em, nhưng em không thể chịu được việc nó dùng giọng của em để gọi..."
"... Chủ nhân." Cô khó khăn nói ra, từng chữ như bị ép ra từ kẽ răng.
Nghe vậy.
Khuôn mặt Đoàn Hoài Ngạn giãn ra, anh cong môi, vẻ mặt vô cùng hiền hòa: "Đúng là phải đổi."
Hoài Niệm tưởng rằng trong anh vẫn còn chút nhân từ chưa bị vùi lấp.
Nào ngờ.
Ngay sau đó, cô lại nghe thấy anh thản nhiên hỏi, giọng nói mang theo chút trêu chọc, "Vậy, em muốn nghe anh gọi em là "chủ nhân" sao?"
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang