• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Hoài Ngạn nói câu này với vẻ mặt không chút biến sắc, giọng điệu đều đều, rõ ràng là đang kể về việc theo đuổi Hoài Niệm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như hai người đã là một đôi.

Hơn nữa, còn ẩn ý truyền đạt rằng Hoài Niệm là một cô gái lẳng lơ đa tình, thừa dịp Đoàn Hoài Ngạn vắng mặt, đã ve vãn khắp nơi, tỏa ra sức hấp dẫn của mình.

"..."

May mà Hoài Niệm đang quay lưng lại với đám đông, cô không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, kéo Đoàn Hoài Ngạn đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng.

Xuống cầu thang.

Đi thật xa khỏi phòng thí nghiệm.

Cuối cùng Hoài Niệm cũng buông tay, cô ngẩng đầu nhìn Đoàn Hoài Ngạn, vẻ mặt phức tạp: "Tại sao anh lại nói anh đang theo đuổi em?"

Đoàn Hoài Ngạn hỏi: "Để người khác biết anh đang theo đuổi em mất mặt lắm sao?"

"Không phải," Hoài Niệm không hiểu, "Anh thà làm một người theo đuổi không danh không phận, còn hơn là làm một người bạn trai đường đường chính chính sao?"

Im lặng trong chốc lát.

Bên cạnh là một con đường rợp bóng cây, sát bên khoa Nghệ thuật.

Văng vẳng nghe thấy tiếng nhạc du dương, tao nhã vọng ra từ khoa Nghệ thuật.

Nắng xuân xuyên qua những chiếc lá xanh non, rơi xuống những tia sáng lốm đốm, lay động. Giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn như ánh sáng và bóng tối đan xen, mang theo sự không chắc chắn: "Chẳng phải bạn học của em hỏi có phải anh đang theo đuổi em trước sao?"

"..." Hoài Niệm cúi đầu, đá viên sỏi nhỏ trên mặt đất, uể oải nói: "Họ hiểu lầm rồi. Đó là tin đồn."

Đoàn Hoài Ngạn nhìn đỉnh đầu cô, không nói gì.

Vài giây sau, Hoài Niệm nói giọng đều đều: "Em vốn định tìm cơ hội nói với mọi người là em và anh đang yêu nhau, nhưng dạo này cũng không ai hỏi em em và anh là quan hệ gì."

Cô cũng không thể tự dưng túm lấy một người, nói thẳng toẹt rằng: "Tôi và Đoàn Hoài Ngạn đang yêu nhau".

"Không phải em không muốn công khai sao?" Đoàn Hoài Ngạn nuốt nước bọt, nhíu mày, "Sao đột nhiên lại thay đổi ý định?"

"Bởi vì..."

Bởi vì trước đây cô căn bản không biết rõ giữa bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì.

Ngay cả bản thân cũng không thể thuyết phục thì làm sao thuyết phục người khác?

Nhưng Đoàn Hoài Ngạn chắc chắn không thích câu trả lời này.

Dù sao ngay từ đầu anh đã cảm thấy là bọn họ đang yêu nhau.

Hoài Niệm suy nghĩ một lát, ngước mắt nhìn anh, hỏi ngược lại: "Vừa rồi tại sao anh lại nói như vậy? Anh nói anh đang theo đuổi em thì thôi đi, còn lôi những người đàn ông khác vào làm gì. Em đâu phải là người vạn người mê, mọi người đều là bạn bè bình thường, sao anh cứ suy đoán lung tung."

"Thương Cảnh Trạch là suy đoán lung tung?" Đoàn Hoài Ngạn hỏi ngược lại.

"Hơn nữa, người này còn vừa là thầy giáo, vừa là đàn anh, vừa là anh trai nhiều năm không gặp của em." Đoàn Hoài Ngạn càng nói càng mất kiên nhẫn, cực kỳ khó chịu, "Anh không cho rằng mình đang suy đoán lung tung."

Đứng ở góc độ của một người đàn ông, Đoàn Hoài Ngạn rất chắc chắn,  Hứa Như Thanh thích Hoài Niệm.

Không phải là tình cảm anh trai dành cho em gái.

Mà là tình cảm nam nữ, là sự rung động của người khác giới.

Hoài Niệm rất chậm chạp trong chuyện tình cảm nam nữ, nếu đối phương không tỏ tình rõ ràng, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ theo hướng đó.

Khi hai người đang nói chuyện sôi nổi thì bỗng nghe thấy một tiếng "bíp".

Rõ ràng là âm thanh phát ra từ thiết bị điện tử.

Ánh mắt sắc bén của Đoàn Hoài Ngạn quét qua xung quanh, cuối cùng dừng lại dưới một gốc cây.

Sau khi nhìn rõ người tới, nếp nhăn giữa mày anh càng sâu: "Sao cậu lại chạy đến trường chúng tôi?"

Trì Kính Đình bị phát hiện thì có chút lúng túng và ngại ngùng, nhưng trong mắt vẫn là vẻ bất cần quen thuộc, anh ta vẫy chiếc điện thoại trên tay: "Xin lỗi nhé anh bạn, vừa rồi cuộc trò chuyện của hai người quá đặc sắc, tôi vô tình mở điện thoại, lại vô tình nhấn nút ghi âm. Tôi cũng không biết tại sao tay mình lại không nghe lời như vậy."

Đoàn Hoài Ngạn: "Cậu ghi âm cuộc nói chuyện của chúng tôi làm gì?"

Trì Kính Đình: "Rất đặc sắc mà. Tôi chưa từng thấy cậu như vậy bao giờ, hay ghen hay đố kỵ, xem tất cả đàn ông trên thế giới đều là tình địch giả tưởng."

Hoài Niệm nhịn không được phản bác: "Anh ấy không coi anh là tình địch giả tưởng."

"..."

Trì Kính Đình có cảm giác bị mỉa mai, mỉa mai anh ta không phải đàn ông, hay là mỉa mai anh ta là người ngoài hành tinh?

Anh ta hắng giọng, chọn không tiếp lời Hoài Niệm, tự nói tiếp: "Tôi đã nói với Trần Cương Sách từ lâu rồi, khi yêu đương cậu sẽ trở nên rất nhạy cảm và yếu đuối, nhưng cậu ta không tin. Tôi sẽ gửi đoạn ghi âm này cho cậu ta xem, để cậu ta xem tôi nói có đúng không."

Hoài Niệm biết Trần Cương Sách, bạn thân từ nhỏ của Đoàn Hoài Ngạn, quan hệ của ba người rất thân thiết.

Chỉ là Trần Cương Sách đang du học ở nước ngoài, rất ít khi ở trong nước.

"Ai nhạy cảm yếu đuối?" Đoàn Hoài Ngạn tặc lưỡi, "Muốn ăn chửi à?"

Trì Kính Đình vẻ mặt bị tổn thương: "Chỉ cần cậu đối xử với tôi dù chỉ một phần mười sự dịu dàng cậu dành cho Hoài Niệm, tôi cũng sẽ cảm kích khôn nguôi."

Đoàn Hoài Ngạn hít sâu một hơi, lười nói chuyện linh tinh với anh ta.

Anh kéo tay Hoài Niệm bỏ đi.

Trì Kính Đình vội đuổi theo: “Hai người đi đâu vậy, cho tôi đi cùng được không?"

Đoàn Hoài Ngạn lười để ý đến anh ta, anh ta rất biết điều, đi đến bên cạnh Hoài Niệm, hòa nhã nói chuyện với cô.

Hoài Niệm suy nghĩ rồi nói: "Chắc là đi ăn cơm, sắp năm giờ rồi."

Trì Kính Đình: Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ, tôi cũng đói rồi, chúng ta đi cùng nhau nhé."

Hoài Niệm: "Cũng được."

Đoàn Hoài Ngạn: "Không được."

Anh liếc xéo Trì Kính Đình một cái đầy khinh bỉ: "Tôi không có thói quen dẫn bóng đèn đi ăn."

Biết Đoàn Hoài Ngạn kiên quyết, Trì Kính Đình nịnh nọt Hoài Niệm: "Cậu có thói quen dẫn bóng đèn đi ăn không?"

Hoài Niệm không biết trả lời thế nào, cô khẽ liếc mắt, chợt nhận ra điều gì đó không đúng: "Sao cậu đột nhiên chạy đến trường chúng tôi? Không phải cậu đến tìm chúng tôi đâu nhỉ, cậu đến tìm ai?"

Theo lý mà nói, nếu Trì Kính Đình đến tìm Đoàn Hoài Ngạn thì anh ta chắc chắn sẽ xuất hiện cùng lúc với Đoàn Hoài Ngạn ở tòa nhà thí nghiệm. Nhưng cách anh ta xuất hiện vừa rồi thật sự quá hèn hạ, giống như một tay paparazzi, còn ghi âm nữa.

Trì Kính Đình nói thẳng: "Đến tìm Lâm Sơ Nguyệt ăn cơm, kết quả cô ấy nói phải luyện tập thêm, không có thời gian ăn cơm."

Hoài Niệm sửng sốt: "Sao hai người lại có phương thức liên lạc của nhau?"

Trì Kính Đình nói: "Cô ấy đến quán bar của tôi chơi, qua lại vài lần thì kết bạn với nhau."

Hoài Niệm im lặng, một lúc sau, cô hỏi: "Nhưng không phải cậu nói không muốn làm lốp dự phòng sao?"

"Anh Trì đây đương nhiên không phải lốp dự phòng, hôm trước còn mới chia tay người yêu đấy." Giọng điệu Trì Kính Đình lười biếng, bất cần đời: "Cậu nói xem có trùng hợp không cơ chứ, hai người chúng tôi đều độc thân, thế là tiếp xúc thử xem, xem có hợp nhau không."

"Vậy có hợp không?"

"Hình như không hợp lắm, cô ấy không thích ăn cơm." Trì Kính Đình nói ra vẻ nghiêm túc: "Tôi muốn tìm người thường xuyên ăn cơm cùng, giống như hai người vậy."

Hoài Niệm nói giọng đều đều: "Đây là lần đầu tiên tôi và anh ấy ăn cơm cùng nhau trong tuần này."

Đoàn Hoài Ngạn từ nãy đến giờ không nói gì, lúc này mới lên tiếng: "Có thể đừng làm phiền chúng tôi hẹn hò không?"

Trì Kính Đình khựng lại, hỏi: "Hai người đi đâu ăn cơm?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Căn tin."

"..." Trì Kính Đình ngạc nhiên, "Cậu mặc vest đi ăn ở căn tin?"

"Vừa họp xong, chưa kịp thay quần áo."

Hoài Niệm hỏi: "Không phải mười giờ anh mới ngủ sao?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Mười hai giờ bị bố anh gọi điện đánh thức, bảo anh qua đó họp, họp xong là anh về trường luôn.”

Hoài Niệm lo lắng: "Không buồn ngủ sao?"

Đoàn Hoài Ngạn hờ hững đáp: "Ăn tối với em xong rồi anh về ngủ."

Trì Kính Đình không chịu nổi cảnh hai người họ nói chuyện như không có ai bên cạnh, mặc dù cuộc trò chuyện của hai người không hề có một từ ngữ nào sến súa, giọng điệu cũng rất bình thường, không có vẻ dính như sam của các cặp đôi trẻ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Phía trước là căn tin, người ra vào tấp nập, Trì Kính Đình nói móc mỉa: "Hai người còn định nắm tay à? Không phải yêu đương bí mật sao? Sao thế, hôm nay tâm trạng tốt, định công khai tình cảm? Hay là đi đến phòng phát thanh của trường, thông báo cho cả trường biết?"

"Cậu không nói chuyện không ai coi cậu bị câm đâu." Đoàn Hoài Ngạn cười lạnh, "Muốn ăn cơm cùng thì ngậm miệng lại."

Nghe vậy, Trì Kính Đình làm động tác kéo khóa miệng.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Đoàn Hoài Ngạn nghiêng đầu, hỏi Hoài Niệm: "Muốn buông tay không?"

Giọng điệu rất ôn hòa, thái độ cũng vậy, không có ý cưỡng ép.

Hoài Niệm khựng lại, lắp bắp nói: "Cũng không phải... quan hệ không thể để người khác biết."

Vì vậy, hai người cứ như vậy nắm tay nhau đi đến căn tin.

Trên đường đi, quả thật đã nhận được vô số ánh mắt. Cả Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn đều không quan tâm.

Căn tin có cửa sổ chuyên bán món xào, Đoàn Hoài Ngạn và Trì Kính Đình đi mua, Hoài Niệm tìm chỗ ngồi xuống.

Cô ngồi ở góc có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người họ.

Bóng lưng của hai người giống như khí chất của chính họ, một người lười biếng, một người lạnh lùng.

Hoài Niệm đang ngẩn người thì điện thoại rung lên, cô mở ra xem, là tin nhắn của Hứa Như Thanh.

Hứa Như Thanh: [Bố em nhắn tin cho anh.]

Hứa Như Thanh: [Ông ấy hỏi anh có gặp em ở trường không.]

Hoài Niệm không chút biểu cảm, bình tĩnh trả lời: [Anh cứ nói là không.]

Lại bổ sung: [Đừng nói với ông ấy chuyện chúng ta gặp nhau ở trường, được không?]

Hứa Như Thanh: [Được.]

Hứa Như Thanh: [Nhưng ông ấy nói, nếu anh gặp em thì hãy chuyển lời cho em một câu.]

Hứa Như Thanh: [Chúc mừng sinh nhật, Hoài Niệm.]

Hoài Niệm nhìn tin nhắn mới trên điện thoại mà không chút cảm xúc,  liếc mắt thấy Đoàn Hoài Ngạn và Trì Kính Đình bưng thức ăn đi về phía mình, cô nhanh chóng gõ chữ trả lời: [Em không có sinh nhật, cũng không có sinh nhật âm lịch. Dù sao cũng cảm ơn đàn anh.]

-

Ăn cơm tối xong, Trì Kính Đình cùng Đoàn Hoài Ngạn tiễn Hoài Niệm về ký túc xá.

Căn tin và ký túc xá của Hoài Niệm rất gần, đi bộ ba phút.

Trì Kính Đình nháy mắt: "Cần tôi biến mất một lát, cho hai người không gian ôm hôn thắm thiết, lưu luyến không rời không?"

Khóe miệng Hoài Niệm giật giật: "Không cần đâu."

"Đừng có áp dụng cái kiểu yêu đương của cậu lên chúng tôi." Đoàn Hoài Ngạn khẽ nhếch môi, giọng điệu nhàn nhạt, "Về đi, tôi cũng phải về ngủ rồi."

Hoài Niệm gật đầu, trước khi rời đi, không quên dặn dò: "Lái xe cẩn thận."

Chứng kiến tất cả, Trì Kính Đình thất vọng ra mặt: "Hai người yêu đương mà không hề ngọt ngào chút nào, cậu đúng là, giỏi ghen giỏi đố kỵ lắm, còn mấy từ xưng hô yêu đương như "bé cưng", "bảo bối" lại không nói ra được sao? Ít nhất cũng phải gọi là "Niệm Niệm" chứ?"

Đoàn Hoài Ngạn nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc, "Lo chuyện của cậu đi."

Xe anh đỗ ở bên kia đường căn tin, nên anh quay người đi về phía đó.

Trì Kính Đình bám theo, vẻ mặt như ông bố già lo lắng: "Hay là cô ấy có tên ở nhà? Cậu gọi tên ở nhà của cô ấy cũng được."

"..."

Đoàn Hoài Ngạn dừng động tác mở cửa xe, như là bị nhắc nhở, anh mới nhớ ra, "Cô ấy còn một cái tên nữa."

"Tên gì? Niệm Bảo sao?"

Lần này, ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn nhìn anh ta quả thật là đang nhìn kẻ ngốc.

"Kinh Trập." Anh nói, "Cô ấy tên là Kinh Trập."

"Nhưng cô ấy không thích cái tên này, càng không thích người khác gọi cái tên này."

...

Bên kia.

Hoài Niệm về đến ký túc xá, ngồi ngẩn người một lúc.

Cô lấy điện thoại ra, mở khóa, nhất thời không biết nên làm gì. Ngón tay vô thức lướt nhẹ trên màn hình, kéo qua kéo lại. Đến khi cô hoàn hồn, màn hình điện thoại hiển thị lịch.

Lịch chỉ vào ngày hôm nay, bên dưới có chữ màu tím nhạt, hiển thị tiết khí.

Hôm nay là Kinh Trập.

Nhưng cô không có sinh nhật âm lịch.

Từ khi sinh ra đã không có sinh nhật âm lịch.

Hoài Niệm cũng không nói rõ được tâm trạng hiện tại của mình, khó chịu sao? Hình như không. Nhiều hơn là khó hiểu, khó hiểu về Hứa Tấn Bằng.

-

Kinh Trập tượng trưng cho nhiệt độ tăng lên, vạn vật hồi sinh.

Sau ngày này, ngày nắng càng nhiều, thời tiết càng ấm áp.

Tần suất gặp mặt của Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn sau ngày này giảm mạnh. Học kỳ này Đoàn Hoài Ngạn bắt đầu trở nên rất bận rộn, không ở phòng thí nghiệm thì cũng đi công tác tìm nhà cung cấp nguyên liệu.

Ước chừng nửa tháng trôi qua.

Hoài Niệm học tiết tám giờ sáng, chín rưỡi tan học, cô định tan học sẽ đến thư viện tự học. Cô nhiệt tình rủ các bạn cùng phòng đi tự học cùng, nhưng bị các bạn từ chối thẳng thừng, lý do từ chối rất giống nhau: "Hiếm khi không có tiết học, bọn tớ muốn về ký túc xá ngủ."

Đang bị từ chối thì điện thoại của Hoài Niệm hiện lên một tin nhắn mới.

Cô lơ đãng mở điện thoại.

Là tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn: [Anh thấy lát nữa em không có tiết.]

Hoài Niệm: [Ừ, nên em định đến thư viện tự học.]

Nào ngờ, trước khi nhận được tin nhắn của cô một giây, Đoàn Hoài Ngạn đã gõ một dòng chữ trong khung nhập liệu - [Ra ngoài hẹn hò với bạn trai em đi]. Ngón tay của Đoàn Hoài Ngạn lúc đó cách nút gửi có lẽ chỉ một milimet, rồi anh thấy Hoài Niệm gửi tin nhắn này lại.

"..."

Bạn gái học bá.

Tốt lắm.

Tích cực, tràn đầy năng lượng.

Đoàn Hoài Ngạn xóa chữ trong khung nhập liệu, sửa thành: [Em đến thư viện nào?]

Hoài Niệm: [Thư viện chính.]

Hoài Niệm: [Anh muốn đến không?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Ừ.]

Hoài Niệm: [Anh không bận sao?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Ừ.]

Hoài Niệm: [Phòng tự học cá nhân không còn chỗ, em đã đặt chỗ ở tầng hai.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Ừ.]

Hoài Niệm: [Anh đang trả lời tự động à?]

Đoàn Hoài Ngạn: [.]

Hoài Niệm có chút bối rối, cô cảm thấy Đoàn Hoài Ngạn không vui, nhưng anh thường không vui sẽ nói thẳng ra, thậm chí còn phóng đại nói mình tức giận.

Hôm nay lại chỉ lạnh nhạt trả lời "ừ"...

Có lẽ không phải không vui.

Chỉ là lười gõ chữ.

Hoài Niệm nghĩ.

Nói chuyện với anh xong, Hoài Niệm tiếp tục chăm chú nghe giảng.

Lúc Đoàn Hoài Ngạn nhắn tin cho Hoài Niệm, chỉ còn mười mấy phút nữa là tan học. Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái đã đến giờ tan học. Hoài Niệm thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt các bạn cùng phòng đang ngáp ngắn ngáp dài, một mình lên xe buýt đến thư viện.

Đến tầng hai thư viện, Hoài Niệm tìm thấy chỗ ngồi mình đã đặt, từ xa đã thấy Đoàn Hoài Ngạn ngồi đó.

Anh mặc một chiếc hoodie màu xám đậm, trước mặt đặt một chiếc laptop, trên sống mũi đeo kính. Vẻ lạnh lùng thường ngày bị che khuất bởi nét trong sáng của tuổi trẻ, trong mắt anh có chút lười biếng, trông như vừa ngủ dậy.

Cô đứng tại chỗ nhìn anh hồi lâu, cho đến khi anh nhướng mày, ánh mắt bị anh bắt gặp.

Hoài Niệm nhẹ nhàng đi tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh.

Vì ở thư viện nên hai người nói chuyện qua điện thoại.

Hoài Niệm: [Đến lúc nào vậy?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Năm phút trước.]

Hoài Niệm: [May là không để anh đợi lâu.]

Gửi tin nhắn xong, Hoài Niệm đặt điện thoại sang một bên, rồi lấy sách vở bút viết ra khỏi cặp.

Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn cô, đột nhiên gập laptop lại, đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đi vừa nhắn tin cho Hoài Niệm: [Có việc, ra ngoài một lát.]

Hoài Niệm không nghĩ nhiều, tiếp tục lấy cốc nước ra khỏi cặp, nhưng trong cặp không có cốc nước của cô. Chắc là sáng dậy sớm vội đi học nên quên mang theo. Cô rất dễ khát khi đọc sách, rất thích uống nước và đồ uống.

Nghĩ vậy, Hoài Niệm đứng dậy, định ra quán trà sữa bên ngoài phòng tự học mua một cốc.

Đang đi đến quán trà sữa, cô thấy một bóng lưng cao lớn quen thuộc.

Đoàn Hoài Ngạn đứng trước quầy bar của quán trà sữa, anh cúi đầu, đường nét khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi và lạnh lùng. Giống như một học bá đang miệt mài nghiên cứu học tập ở thư viện, mệt quá nên ra mua cốc trà sữa uống cho tỉnh táo.

Hoài Niệm đang định tiến lên thì điện thoại trên tay khẽ rung.

Cô tưởng là người khác nhắn tin, ai ngờ người nhắn tin lại chính là Đoàn Hoài Ngạn đang đứng trước mặt cô.

Cô mở khóa điện thoại.

Đoàn Hoài Ngạn: [Em nói xem.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Nhất định phải chọn thư viện đông người như vậy.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Anh đi một vòng thư viện, cũng không tìm được góc nhỏ yên tĩnh nào không có người.]

Hoài Niệm ngơ ngác, anh đi một vòng thư viện? Hay là đi một vòng quán trà sữa? Cô đang định gửi dấu chấm hỏi cho anh thì tin nhắn tiếp theo của Đoàn Hoài Ngạn gửi đến.

Đoàn Hoài Ngạn: [Nửa tháng không gặp, muốn hôn bạn gái một cái.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Kết quả bạn gái chỉ nghĩ đến học hành.]

Gửi tin nhắn cuối cùng xong, trà sữa của Đoàn Hoài Ngạn cũng làm xong.

Anh nhận lấy trà sữa từ tay nhân viên, xoay người, khẽ nhướng mắt,  cứ như vậy chạm mắt với Hoài Niệm. Trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không có chút lúng túng nào khi bị bắt quả tang. Thậm chí còn nhướn mày, trong đôi mắt lười biếng mang theo vẻ kiêu ngạo.

Sau đó anh đi đến trước mặt cô, biến chút lúng túng không tồn tại đó thành kiêu ngạo hoàn toàn.

Bề ngoài vẫn là khuôn mặt nho nhã lạnh lùng, cúi đầu, ghé sát tai Hoài Niệm, khẽ nhếch môi, chậm rãi nói ra những lời giống hệt tin nhắn vừa gửi.

"Giống như cái đuôi nhỏ cứ bám theo sau anh."

"..."

"Anh biết là em cũng muốn hôn."

"..."

"Thôi được rồi, nơi trang nghiêm như thư viện, em ráng nhịn chút."

"..."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK