• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đầu, Trì Kính Đình chỉ đơn thuần là muốn hùa theo cho vui, mặc cho một đám trai thẳng trong nhóm nghiên cứu chỉ biết học hành mà không biết yêu đương trêu chọc. Nhưng anh ta không ngờ những trai thẳng ngày thường nói chuyện lắp bắp lại có thể thốt ra một tràng lời khen ngợi các cặp đôi trẻ.

Ngó thấy sắc mặt Đoàn Hoài Ngạn càng lúc càng đen, càng lúc càng khó coi.

Trì Kính Đình đột nhiên bước sang một bên, kéo dài khoảng cách với Hoài Niệm.

Anh ta hắng giọng, vẻ mặt có chút lúng túng, "Mọi người hiểu lầm rồi, cô gái này không phải bạn gái tôi."

"Vậy là bạn gái của ai? Cậu dẫn cô ấy đến văn phòng của Đoàn Hoài Ngạn làm gì?"

"Cậu không biết cậu ấy không thích người lạ vào phòng thí nghiệm sao?"

"..." Trì Kính Đình cười gượng gạo, "Có khả năng cô ấy là bạn gái của Đoàn Hoài Ngạn không?"

Trong chớp mắt.

Cả phòng ngạc nhiên, sửng sốt.

Cũng tràn ngập sự ngại ngùng đến nghẹt thở.

Mọi người im lặng, không dám ho he.

Phải biết rằng, Đoàn Hoài Ngạn khó khăn lắm mới dẫn cô bạn gái quý giá của mình đến phòng thí nghiệm một lần, kết quả lại bị họ nhầm là bạn gái của bạn thân anh, hơn nữa còn nghe một đám người khen bạn gái mình xứng đôi vừa lứa với bạn thân mình như thế nào.

Nếu đổi lại là họ, chắc cũng tức điên lên mất.

Đoàn Hoài Ngạn có đôi mắt hai mí sắc bén, mí mắt rất mỏng, lộ ra những đường gân không rõ ràng. Đôi mắt không chút ấm áp, mang theo vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, khi nhìn người khác tự mang theo một luồng ánh sáng sắc bén.

Lúc này, sau khi nghe mọi người trêu chọc bạn thân và bạn gái mình là một cặp trời sinh, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười chế giễu, chậm rãi hỏi: "Các người thấy hai người họ xứng đôi chỗ nào vậy?"

"..."

Vẫn là Trì Kính Đình ra mặt cứu vãn tình hình: "Có lẽ là lần đầu tiên họ thấy tôi có con gái bên cạnh, nên nhầm Hoài Niệm nhà cậu là bạn gái tôi. Haizz, các cậu đúng là kiến thức hạn hẹp, nếu chúng ta ở học cùng trường thì các cậu sẽ có thể nhìn thấy anh đẹp trai này sáng trưa tối đều có những cô gái khác nhau ở bên cạnh, ai cũng nóng bỏng gợi cảm, ai cũng xứng đôi với tôi, thật sự tuyệt vời."

Anh ta giao tiếp rất khéo léo, chỉ vài câu nói đã làm dịu bầu không khí.

Đúng lúc này, nhân viên giao đồ ăn gõ cửa phòng thí nghiệm.

Trì Kính Đình thấy vậy, bước ra khỏi văn phòng, giọng điệu thoải mái xua tan đám đông: "Thôi thôi, mọi người tản ra hết đi, các cậu cứ vây quanh nhìn chằm chằm bạn gái của Đoàn Hoài Ngạn như vậy, con gái người ta dễ xấu hổ, không chịu nổi mọi người nhìn như thế đâu, cẩn thận lần sau Đoàn Hoài Ngạn sẽ không dẫn cô ấy đến phòng thí nghiệm nữa đấy."

"Chúng tôi đi ăn trưa, ai chưa ăn thì cùng đi nhé?"

Mọi người đều lắc đầu, nhanh chóng tản ra khỏi cửa văn phòng, trở về chỗ ngồi của mình.

Trì Kính Đình nhận đồ ăn từ nhân viên giao hàng, trở về văn phòng.

Anh ta tiện tay đóng cửa văn phòng lại.

"Được rồi, đừng làm mặt lạnh nữa," Trì Kính Đình nói, "Cậu nghĩ xem, nếu cậu hay dẫn Hoài Niệm đến phòng thí nghiệm thì họ có nhầm lẫn không?"

Câu này thoạt nhìn như đang trách Đoàn Hoài Ngạn, thực ra lại như đang trách Hoài Niệm.

Hoài Niệm mím môi: "... Sau này em sẽ cố gắng đến thường xuyên."

Nghe Hoài Niệm nói vậy, sắc mặt Đoàn Hoài Ngạn mới dịu đi một chút.

-

Sau hôm đó, Hoài Niệm thật sự thường xuyên đến phòng thí nghiệm của Đoàn Hoài Ngạn.

Nhưng khi cô đến, cũng chỉ ngồi trong văn phòng của Đoàn Hoài Ngạn đọc sách học bài, không nói chuyện nhiều với mọi người.

Mọi người trong phòng thí nghiệm cũng bận rộn nghiên cứu phát triển chân tay giả thông minh sinh học, không có thời gian nói chuyện phiếm với Hoài Niệm.

Có lần vào giờ nghỉ sau bữa tối, họ thấy Hoài Niệm nhưng không thấy Đoàn Hoài Ngạn, liền hỏi một câu: "Đoàn Hoài Ngạn đâu?"

Hoài Niệm nói: "Anh ấy bị chủ nhiệm khoa gọi đi rồi."

"Ra là vậy." Cuối cùng họ cũng tò mò, hỏi những thông tin liên quan đến Hoài Niệm, "Em học khoa nào vậy?"

"Khoa Y."

Một người khác lại gần, "Bên khoa Y có một cô gái rất xinh đẹp, không biết em có quen không."

Hoài Niệm: "Ai vậy?"

Người đó nói: "Tên cũng rất hay, Hoài Niệm."

"..."

Hoài Niệm lần đầu tiên có nhận thức rõ ràng về các chàng trai ngành kỹ thuật, quả thực là không màng thế sự, chuyện cô và Đoàn Hoài Ngạn yêu nhau đã công khai từ đầu học kỳ này, trên diễn đàn trường học cũng gây xôn xao một thời gian, thỉnh thoảng hai người đi trên đường cũng thu hút không ít ánh nhìn. Vậy mà những sinh viên trong phòng làm việc của Đoàn Hoài Ngạn lại không biết Hoài Niệm tên gì.

Hoài Niệm bình tĩnh tự giới thiệu: "Tôi tên là Hoài Niệm."

"..."

Lại là sự ngại ngùng quen thuộc.

Hoài Niệm thấy mọi người đều cứng đờ, liền chuyển chủ đề, chỉ vào chiếc chân tay giả thông minh sinh học trên bàn làm việc, hỏi: "Mọi người làm cái này là để tham gia cuộc thi sao?"

"Không phải, cái này là chân tay giả thông minh sinh học do khách hàng đặt làm," Hà Tuấn Huy giới thiệu với cô, "Được thiết kế theo cổ tay của khách hàng, đảm bảo có thể lắp đặt vừa vặn."

Hoài Niệm gật đầu, rồi lại tò mò: "Cái này giá bao nhiêu vậy ạ?"

"Miễn phí."

"Hả?"

"Vị khách hàng đó là một blogger khá nổi tiếng, cô ấy đăng một bài quảng cáo hình như là được bảy tám trăm nghìn tiền quảng cáo." Hà Tuấn Huy đẩy gọng kính trên sống mũi, "Giá thị trường của chân tay giả sinh học là từ hai đến ba trăm nghìn, tính ra, cô ấy đã tiết kiệm cho chúng tôi năm trăm nghìn tiền quảng cáo."

"Hai trăm mấy?" Hoài Niệm nhìn cánh tay máy móc trước mắt, có chút kinh ngạc.

"Ừ, cộng tất cả các chi phí nhân công và nguyên vật liệu lại đúng là tốn kém. Đoàn Hoài Ngạn không lấy tiền của người đo, nhưng cậu ấy có phát lương tương ứng cho chúng tôi.” Hà Tuấn Huy cười, "Nhóm nghiên cứu này mấy năm nay tiêu tốn bao nhiêu tiền, cộng lại cũng có mấy chục triệu rồi, đều là do Đoàn Hoài Ngạn chi trả, cậu ấy làm ông chủ thật sự không có gì để nói. Rộng rãi, chuyên môn giỏi, lại có đầu óc kinh doanh, quan hệ rộng, mọi người trong nhóm chúng tôi đều quyết định rồi, sau này tốt nghiệp sẽ theo cậu ấy làm việc."

Lần đầu tiên Hoài Niệm hiểu được Đoàn Hoài Ngạn từ miệng người khác.

Anh không phải bẩm sinh là con cưng của trời.

Mà là năng lực và khí phách mà anh sở hữu khiến mọi người không thể không khâm phục và ngưỡng mộ anh.

"Nhưng tôi nghe nói Đoàn Hoài Ngạn định đi du học."

Câu nói của Hà Tuấn Huy kéo Hoài Niệm trở về thực tại.

Hoài Niệm do dự một lúc: "Đi du học sao?"

Hà Tuấn Huy gãi đầu, hỏi: "Cô không biết sao? Tôi cũng không rõ lắm, có lần nghe cậu ấy gọi điện thoại nói gì đó về việc đi du học, chẳng lẽ không phải cậu ấy đi mà là người khác?"

"Nhưng không phải anh ấy đã mở công ty rồi sao?"

"Mở công ty cũng không ảnh hưởng đến việc đi du học, dù sao nhóm chúng tôi bây giờ đã rất trưởng thành, mọi người đã làm việc ăn ý với nhau ba năm rồi. Cho dù Đoàn Hoài Ngạn có đi du học cũng không sao, chúng tôi có thể trao đổi trực tuyến."

Hoài Niệm chậm rãi gật đầu, nở nụ cười lịch sự: "Ra là vậy."

Đang nói chuyện thì Đoàn Hoài Ngạn xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Hà Tuấn Huy liền tránh đi.

Đoàn Hoài Ngạn đến trước mặt Hoài Niệm, hỏi cô: "Tuần này em về nhà không?"

Hoài Niệm hỏi ngược lại anh: "Anh về không?"

Đoàn Hoài Ngạn nói: "Mai mẹ anh về nước."

Hoài Niệm nhớ ra, lần trước gặp Trình Tùng Nguyệt hình như đã là chuyện của nửa năm trước rồi.

Đoàn Hoài Ngạn thường dùng từ "bệnh công chúa" để miêu tả Trình Tùng Nguyệt. Mỗi lần về nước nhất định phải bắt anh đích thân ra sân bay đón. Nếu Đoàn Hoài Ngạn không đi, Trình Tùng Nguyệt nhất định sẽ ở nhà giả vờ khóc lóc, ra vẻ nghiêm trọng: "Mẹ vất vả mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra con, mà ngay cả ra sân bay đón mẹ con cũng không muốn, trong mắt con mẹ có còn là mẹ của con hay không?"

Hoài Niệm đã từng may mắn chứng kiến một lần.

Diễn xuất vô cùng chân thật.

Đoàn Hoài Ngạn mặt không biểu cảm nói: "Bà ấy đỗ thủ khoa Diễn xuất."

Hoài Niệm kinh ngạc: "... Dì ấy học diễn xuất sao? Sao em nhớ dì ấy học ngành thương mại?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Bà ấy rảnh rỗi sinh nông nổi, đi tham gia thi diễn xuất, chơi chơi thôi."

Hoài Niệm vẫn kinh ngạc: "Chơi chơi mà cũng đỗ thủ khoa, mẹ anh giỏi thật đấy."

Đoàn Hoài Ngạn cười cười, không mấy quan tâm.

Đã là giữa tháng Tư, Hoài Niệm suy nghĩ: "Tuần sau em có kỳ thi giữa kỳ, hai môn, tuần này chắc không có thời gian về nhà."

"Được," Đoàn Hoài Ngạn nói, "Anh về một mình."

Trình Tùng Nguyệt sẽ đáp máy bay vào bốn giờ chiều mai, chiều mai Đoàn Hoài Ngạn có một tiết học, ba rưỡi tan học. Từ trường đến sân bay, nếu không tắc đường thì ít nhất cũng phải mất bốn mươi phút lái xe.

Hoài Niệm hỏi anh: "Anh định trốn học à?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Không trốn học."

Hoài Niệm: "Vậy dì Trình thì sao?"

Đoàn Hoài Ngạn đối xử bình đẳng với mẹ mình: "Cho bà ấy đợi."

Hoài Niệm: "..."

-

Chiều hôm sau, Hoài Niệm học cả buổi.

Vào tiết học cuối cùng buổi chiều, Hứa Phù nháy mắt với ba người: "Bên cạnh trường có một sober bar mới mở, chúng ta đến đó chơi đi?"

Cảnh Duyệt rất hào hứng, nhưng: "Tớ không đi đâu, dạo này tớ đang kẹt tiền."

Hứa Phù xua tay: "Tiền không phải vấn đề, tối nay tiêu hết bao nhiêu, Hứa đại tiểu thư bao."

Hứa Phù từ trước đến nay luôn tiêu xài hoang phí, mỹ phẩm và đồ trang điểm cô ấy dùng hàng ngày đều là hàng hiệu, thỉnh thoảng chiếc cặp sách cô ấy đeo cũng là hàng hiệu xa xỉ.

Cảnh Duyệt nhịn không được hỏi: "Hứa đại tiểu thư, nhà cậu giàu như vậy, sao cậu còn học y? Hơn nữa còn là ngành Y học lâm sàng tám năm cực khổ nhất."

"Vì nhà tớ mở bệnh viện," Hứa Phù nói tên một bệnh viện, "Nghe nói bao giờ chưa? Bệnh viện tư nhân lớn nhất Nam Thành."

Ba người gật đầu.

"Nhà tớ mở đấy." Hứa Phù mỉm cười, "Các cậu nói xem tại sao tớ lại học y? Không phải là để sau này danh chính ngôn thuận tiếp quản bệnh viện nhà tớ, làm viện trưởng sao. Nếu sau này các cậu tốt nghiệp mà không tìm được việc làm thì đến tìm tớ, tớ nhất định sẽ trả lương cao cho các cậu, để các cậu khám bệnh, không cần vào phòng mổ."

Ai cũng biết khám bệnh hàng ngày rất đều đặn, không cần tăng ca, việc nhẹ lương cao.

Cảnh Duyệt: "Nhưng tớ vẫn muốn vào phòng mổ, cảm thấy chỉ khám bệnh thôi thì không có cảm giác thành tựu khi làm bác sĩ cứu người."

Chu Vũ Đồng: "Tớ cũng thấy vậy, hoàn thành một ca phẫu thuật, cảm giác mãn nguyện và trọn vẹn đó là điều không gì sánh bằng."

Hứa Phù rất thất vọng về hai người họ, cô ấy định tìm sự đồng cảm ở Hoài Niệm, ánh mắt nhìn sang Hoài Niệm, đột nhiên nhớ ra đối phương là người đứng đầu chuyên ngành, bèn thở dài: "Thôi bỏ đi, Hoài Niệm chỉ mong sao ngày nào cũng ở trong phòng mổ."

Hoài Niệm nghiêm túc nói: "Vậy thì tớ sẽ chết vì mệt mất, tớ là người, không phải robot."

Hứa Phù: "Xem ra cả ký túc xá chỉ có mình tớ học y không phải vì chữa bệnh cứu người."

Hoài Niệm: "Nhưng cậu giàu, Viện trưởng Hứa."

Cảnh Duyệt: "Nhưng cậu giàu, Viện trưởng Hứa."

Chu Vũ Đồng: "Nhưng cậu giàu, Viện trưởng Hứa."

Hứa Phù cười rất sảng khoái: "Tớ thích người khác khen tớ giàu, ok, tối nay chúng ta cùng đến sober bar uống rượu, tớ mời, quyết định vậy nhé."

Ban đầu Hoài Niệm không định đi, nhưng nghĩ lại, đã lâu rồi cô không tham gia hoạt động tập thể của ký túc xá. Vì vậy, không muốn làm mất hứng của mọi người, sau khi ăn cơm tối xong, cô trở về ký túc xá thay quần áo, cùng mọi người đến sober bar bên ngoài trường.

Trùng hợp là quán bar đó chỉ cách khu chung cư mà Đoàn Hoài Ngạn ở một con phố.

Hoài Niệm không sợ gặp Đoàn Hoài Ngạn ở đây, thứ nhất là hôm nay anh đi đón mẹ, chắc chắn sẽ ở bên đó qua đêm; thứ hai, Đoàn Hoài Ngạn không thích những nơi đông người như thế này.

Không khí trong sober bar này rất tốt, khá yên tĩnh, chỉ có ca sĩ hát rong đang hát trên sân khấu.

Hứa Phù đã đặt trước chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ít tốn kém, nhưng bốn người mỗi người một ly đồ uống không cồn cộng lại cũng gần bằng mức tiêu thụ tối thiểu rồi.  Thêm một ít đồ ăn vặt và đĩa trái cây là vượt quá mức tiêu thụ tối thiểu rồi.

Bốn người ngồi trên hai chiếc sofa, ở giữa là một chiếc bàn trà, hai người đối diện nhau, Hứa Phù ngồi cạnh Hoài Niệm, vừa nhìn xung quanh tìm trai đẹp vừa lơ đãng hỏi Hoài Niệm: "Đã đến sober bar bao giờ chưa?"

Hoài Niệm nói: "Chưa, nhưng đã đi bar rồi."

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán, Hứa Phù nhìn Hoài Niệm từ trên xuống dưới, "Cậu đi bar khi nào vậy?"

Hoài Niệm: "Năm nhất."

"Lúc cậu đến bar, bảo vệ không hỏi cậu chứng minh thư à?" Mặt Hứa Phù đầy vẻ nghi ngờ.

"..." Hoài Niệm im lặng, nhưng khi nói chuyện cũng không mấy tự tin, "Quán bar đó là của Trì Kính Đình."

"Cái tên Trì đại thiếu gia đó cả ngày không làm việc đàng hoàng, mở cửa hàng cũng mở cái loại bar toàn công tử bột tụ tập." Hứa Phù chuyển chủ đề, hỏi: "Rượu trong quán của cậu ta có ngon không?"

"Tớ tưởng cậu sẽ hỏi trong quán của cậu ta có nhiều trai đẹp không." Hoài Niệm nói giọng đều đều.

Hứa Phù nhịn không được cười, giọng điệu đầy ẩn ý: "Quán của cậu ta, cậu ta chính là nam vương rồi, không ai đẹp trai hơn cậu ta đâu."

Đúng lúc phục vụ mang đồ uống đến, Hoài Niệm không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Hứa Phù, cô nhận lấy cốc, uống một ngụm: "Ngọt đấy."

"Ừ, rượu ngọt đi với gái xinh." Hứa Phù trêu cô.

Hoài Niệm liếc cô ấy một cái, bênh vực bản thân: "Tớ đã từng uống rượu rồi, còn uống rất nhiều, say luôn cơ."

"Thật hay giả vậy?" Hứa Phù rõ ràng không tin, "Khi nào?"

"Tiệc chia tay sau khi thi đại học xong."

Hoài Niệm càng nói giọng càng nhỏ dần, mí mắt cô từ từ cụp xuống, "Còn làm loạn nữa."

Hứa Phù hỏi: "Cậu làm loạn kiểu gì? Tớ nói cho cậu biết, tớ làm loạn là thấy trai là hôn, haizz… Bạn tớ nói tớ là đồ háo sắc, còn là kiểu cực kỳ coi trọng nhan sắc, cho dù say rượu thì cũng chỉ tìm trai đẹp để hôn."

"..."

Vẻ mặt Hoài Niệm cứng đờ, nghẹn lời.

Cô không chỉ tìm trai đẹp để hôn, cô còn sờ soạng trai đẹp, cởi hết quần áo của trai đẹp.

Còn bị dục vọng xâm chiếm, ăn sạch sẽ anh chàng đẹp trai đó.

Nếu nói Hứa Phù là đồ háo sắc khi say rượu tìm người hôn, vậy Hoài Niệm là gì?

Hoài Niệm không dám nghĩ.

May mà Hứa Phù bên cạnh đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, tiếp tục nói: "Nhưng tớ thấy tớ không phải là đồ háo sắc, tớ say rượu tìm người hôn, anh chàng đẹp trai bị tớ hôn lại không say, anh ta không thể ngăn cản hành vi phóng túng của tớ sao? Tớ thấy, lúc bị tớ hôn chắc chắn bọn họ cũng rất vui, nếu không thì sao không đẩy tớ ra? Đàn ông con trai mà không đẩy được một cô gái yếu đuối say rượu? Tớ không tin đâu."

"..."

Hoài Niệm ngẩn người, sau đó cũng phản ứng lại.

Cô nhớ rất rõ, hôm đó Đoàn Hoài Ngạn không hề uống rượu, rất tỉnh táo.

Anh hoàn toàn có thể đẩy Hoài Niệm ra, những chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra.

Đang suy nghĩ, Hứa Phù bên cạnh sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng có thu hoạch, cô ấy thấy một anh chàng đẹp trai. Liền lập tức đứng dậy, không chút do dự rời khỏi chỗ ngồi: "Các cậu cứ ngồi đây chờ, tớ đi nói chuyện với trai đẹp một lát."

Bốn người họ tuy ngồi cùng một khu vực, nhưng giữa hai chiếc sofa cách nhau khoảng hai mét, ở giữa còn có một chiếc bàn trà rất rộng, nếu muốn nói chuyện, nhất định phải gào lên. Hơn nữa, sau khi ngồi xuống, Cảnh Duyệt và Chu Vũ Đồng nói chuyện với nhau, Hứa Phù nói chuyện với Hoài Niệm, nên khi Hứa Phù vừa đi, chỗ Hoài Niệm liền yên tĩnh lại.

Hoài Niệm nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu nảy ra một ý nghĩ rất hoang đường, nhưng lại không dám chắc chắn. Cô khó mà tin được chuyện Đoàn Hoài Ngạn đã thích cô từ hồi cấp ba.

Đắn đo hồi lâu, Hoài Niệm lấy điện thoại ra, cô nhìn chằm chằm vào khung chat với Đoàn Hoài Ngạn, im lặng hồi lâu.

Cô quyết định từng bước một, từ từ tìm hiểu.

Hoài Niệm: [Tối hôm tiệc chia tay đó, không phải anh không uống rượu sao?]

Sau khi gửi tin nhắn, cô rất hồi hộp và kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Đoàn Hoài Ngạn. Đồng thời, trong đầu cô tưởng tượng ra những gì Đoàn Hoài Ngạn sẽ trả lời, đại loại như "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?", "Anh không uống rượu". Cô cũng đã nghĩ sẵn, mình sẽ trả lời anh như thế nào.

Tin nhắn vừa gửi đi hai giây, phía trên giao diện chat đã hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập...".

Khi Đoàn Hoài Ngạn nhắn tin lại, điện thoại “ting" một tiếng.

Và khi Hoài Niệm nhìn thấy nội dung tin nhắn của anh, trái tim cô cũng vỡ tan tành.

Đoàn Hoài Ngạn: [Có phải em muốn nói, tối hôm đó em say rượu, anh không say, tại sao anh không từ chối em?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Anh đã từ chối rồi.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Nhưng hình như em lại cho rằng anh đang tình trong như đã mặt ngoài còn e, nên hôn càng mạnh hơn.]

"..."

Tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Hôn càng mạnh hơn.

Hoài Niệm khó thể tưởng tượng ra nội dung của hai câu này ghép lại, càng khó tưởng tượng ra mình lại là nhân vật chính làm ra những chuyện điên rồ như vậy. Tâm trạng phức tạp, cô đưa tay lấy cốc trên bàn trà trước mặt, đồ uống không cồn, uống giống như nước ngọt có ga, thêm đá vào, nước rất lạnh.

Cô uống một hơi, cả người như bị bao trùm bởi sự lạnh lẽo, đầu óc cũng được sự mát lạnh kích thích mà tỉnh táo hơn nhiều.

Đầu ngón tay Hoài Niệm di chuyển trên màn hình điện thoại, chậm rãi gõ chữ: [Nhưng anh là đàn ông, em là con gái.]

Ẩn ý của cô là, nam nữ chênh lệch về vóc dáng, sức lực cũng chênh lệch rất nhiều, dù cô có mạnh mẽ đến đâu, anh cũng nên có sức phản kháng chứ.

Đoàn Hoài Ngạn: [Bé cưng à, em cũng biết anh là đàn ông mà.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Đàn ông bình thường có thể từ chối người con gái mình thích khi cô ấy chủ động ôm hôn sao?]

Hoài Niệm hít sâu một hơi, cổ họng nghẹn lại, như bị đóng băng.

Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.

Rõ ràng là nghẹn ngào, nhưng tốc độ gõ chữ của cô cũng trở nên rất chậm, rất chậm, tay như bị đông cứng, khi gõ lên màn hình,  lúc được lúc không.

Tuy nhiên, cô đã gõ ra một dòng chữ, gõ xong, nhưng vẫn không thể nhấn nút gửi.

Trong lúc im lặng.

Chiếc điện thoại trên tay đột nhiên rung lên.

Đoàn Hoài Ngạn gọi video call đến.

Sober bar yên tĩnh, chỉ có ca sĩ hát rong trên sân khấu ở xa đang hát.

Hoài Niệm ngồi cạnh cửa sổ, nhấn nút nghe máy.

Lúc đầu, không ai nói gì.

Hoài Niệm biết Đoàn Hoài Ngạn đang đợi cô lên tiếng, hoặc có lẽ không phải đang đợi cô lên tiếng, mà là đang đợi cô bước tiếp bước đầu tiên.

"Đoàn Hoài Ngạn..." Hoài Niệm cảm thấy đồ uống không cồn vừa uống lúc nãy đang gây náo loạn trong cổ họng, trong miệng tràn ngập mùi rượu không rõ tên, cô nghiêng đầu nhìn xuống cảnh đêm phồn hoa của thành phố. Ánh đèn neon nhấp nháy ở phía xa, mắt cô khẽ lóe lên, lý trí dao động, sự tỉnh táo bị hơi men nhấn chìm, "Có phải anh đã thích em từ hồi cấp ba rồi không?"

Đoàn Hoài Ngạn bình tĩnh nói: "Ít hơn thích một chút, em nói xem là gì?"

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Hoài Niệm không hề thả lỏng, ngược lại cảm giác chua xót trong lòng càng thêm cuồn cuộn.

Cô lẩm bẩm: "Ít hơn thích một chút, chính là không thích lắm."

Ít hơn thích một chút, là thứ khó nói thành lời…

"Thích thầm đó," Đoàn Hoài Ngạn cười, "Bé cưng, cái này mà em cũng không đoán được sao?"

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK