Chỉ là lúc đi, bị Hoài Niệm gọi lại: "Đưa thuốc lá cho tôi."
Vẻ mặt Trì Kính Đình khó tin: "Điếu cuối cùng cậu cũng muốn lấy đi sao? Hoài Niệm, dù sao chúng ta cũng là bạn học cấp ba, cậu chừa cho tôi một điếu để hút cho đã ghiền cũng không được sao?"
"Trong phòng bệnh cấm hút thuốc."
"Cho nên tôi mới chạy ra ngoài hút." Trì Kính Đình vẫn giữ quy tắc, "Tôi chỉ mang về phòng bệnh, ngắm cho đỡ thèm thôi, được không? Bác sĩ Hoài Niệm."
"Cậu chắc chắn sẽ không hút trong phòng bệnh?"
"Tôi chắc chắn." Trì Kính Đình nhướn mày, vênh váo, "Lấy nhân phẩm của Đoàn Hoài Ngạn ra đảm bảo."
"..."
Vì sự rời đi đột ngột của Trì Kính Đình, không khí nhất thời rơi vào im lặng.
Bốn bề nổi gió, mái tóc buông xõa trên vai Hoài Niệm theo gió bay lên, trông có vẻ rối bời. Cô đưa tay lấy dây buộc tóc ở cổ tay, buộc tóc thành một chùm. Dây buộc tóc và đồng hồ đeo tay của cô đều ở cổ tay trái, khi lấy dây buộc tóc, cô tiện thể liếc nhìn thời gian.
Một giờ rưỡi đêm.
Hoài Niệm tìm một chủ đề để nói: "Sao giờ này anh còn đến bệnh viện?"
"Hửm?" Đoàn Hoài Ngạn nói, "Đến từ rất sớm rồi, anh đang định về."
Hoài Niệm mím môi, "Vậy, đi đường cẩn thận nhé?"
"Xe anh đỗ ở bãi đỗ xe ngoài trời." Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Hoài Niệm nhìn anh, kiên nhẫn chờ đợi câu tiếp theo.
"Bãi đỗ xe không có đèn," giọng anh kéo dài, lười biếng, lại có chút mè nheo, "Anh sợ bóng tối."
"..."
Anh, một người đàn ông cao mét tám bảy, lại sợ bóng tối.
Có lẽ tiếng lòng mỉa mai của cô quá lớn, Đoàn Hoài Ngạn lại chậm rãi nói: "Anh nhớ trước đây em từng nói, con trai ở bên ngoài phải tự bảo vệ mình. Đường tối như vậy, anh rất không an toàn, cần có người bảo vệ."
"..." Hoài Niệm cạn lời, "Em chỉ nghe nói đến hộ hoa sứ giả, chưa nghe nói đến hộ thảo sứ giả."
"Ừm, chúc mừng em, trở thành hộ thảo sứ giả của anh."
"..."
Nói xong, Đoàn Hoài Ngạn sải bước đi về hướng bãi đỗ xe ngoài trời.
Nghĩ đến việc mình ở lại cũng không có việc gì, cộng thêm việc cô rất muốn biết tại sao Đoàn Hoài Ngạn lại hiểu lầm cô hút thuốc, Hoài Niệm không chút do dự bước theo anh.
Bãi đỗ xe đúng là không có đèn đường, nhưng không đến mức không nhìn thấy đường.
Bãi đỗ xe cũng gần khu nội trú, rẽ một cái, toàn bộ quãng đường cộng lại chưa đến hai trăm mét.
Hoài Niệm sắp xếp từ ngữ, chưa kịp hỏi thì nghe thấy Đoàn Hoài Ngạn lên tiếng: "Tới rồi."
"Hả?" Cô ngẩng đầu.
Đoàn Hoài Ngạn dựa người vào cửa xe, dáng vẻ lười biếng, cúi mắt nhìn cô, "Hình như em không nỡ rời xa anh?"
"Không phải," Hoài Niệm chỉ vào thuốc lá trên tay anh, thành thật nói, "Anh vẫn chưa trả lại những thứ này cho em."
Nghe vậy, giọng điệu Đoàn Hoài Ngạn nhạt đi vài phần: "Học hút thuốc khi nào thế?"
Hoài Niệm không biết hiểu lầm này từ đâu mà ra, "Em không hút thuốc. Thuốc lá này cũng không phải của em, là của đồng nghiệp, bạn trai của bạn cùng phòng đại học, anh hẳn đã từng nghe em nói. Cậu ấy là bác sĩ gây mê, tối nay hai đứa em cùng nhau phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong, vốn định đi uống một ly, kết quả cậu ấy lại có một ca phẫu thuật khác, vội vàng nhét thuốc lá cho em rồi quên mang đi."
Suy nghĩ cả chặng đường, Hoài Niệm nói một hơi, sau đó bất đắc dĩ nói: "Trông em giống người hút thuốc sao?"
"Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong." Đoàn Hoài Ngạn ung dung nói, "Trước đây anh có thể chắc chắn, bây giờ, anh không chắc chắn nữa."
"Trước đây sao lại chắc chắn được?"
"Trước đây anh có thể hôn em."
"..."
Không biết có phải là một loại ám thị nào đó, hay nói đúng hơn là mê hoặc.
Ánh mắt Hoài Niệm bất giác lướt qua xương quai xanh của Đoàn Hoài Ngạn, đi lên trên, dừng lại ở yết hầu nhô lên, đường quai hàm mềm mại, cuối cùng dừng lại trên môi anh.
Vô thức.
Hoài Niệm nuốt nước bọt.
Đợi cô hoàn hồn, Đoàn Hoài Ngạn đã cúi người lại gần cô, khoảng cách rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Hoài Niệm nín thở, nhưng không né tránh, cô giả vờ bình tĩnh, "Anh…"
"Ngửi thấy không?" Anh đột nhiên hỏi một câu.
"Cái, cái gì?" Cô có chút căng thẳng.
"Nho." Yết hầu anh chuyển động, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cũng dễ dàng gợi lại ký ức thuộc về nhau, "Anh vừa ăn một viên kẹo nho mềm."
Được anh nhắc nhở, bỗng nhiên Hoài Niệm ngửi thấy mùi nho ngọt ngào.
"Ngửi thấy rồi." Cô nói.
"Ừm, em há miệng ra."
"..."
Đây không chỉ là ám thị nữa.
Hoài Niệm chăm chú nhìn vào mắt anh, đồng tử đen láy như xoáy nước cuốn người ta vào. Lời nói và hành động của anh toát ra hơi thở quyến rũ mãnh liệt.
Ký ức liên quan đến kẹo nho mềm là nụ hôn đầu nồng nàn cuồng nhiệt, hơi thở hỗn loạn của thiếu niên thiếu nữ, cùng nhịp tim hỗn loạn.
Hơi thở lúc này cũng rất loạn.
Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn hờ hững rơi xuống người cô, trong mắt có chút dịu dàng, cũng có ý cười, và cả dục vọng chiếm hữu mơ hồ.
Gần như giây tiếp theo, họ sắp hôn nhau.
Bỗng nhiên.
Một tia sáng lạnh lẽo từ xa chiếu tới.
Một chiếc xe chạy qua, bánh xe nghiến trên mặt đất.
Hoài Niệm đột nhiên hoàn hồn, giọng điệu nghiêm túc: "Em còn chưa đồng ý lời tỏ tình của anh, anh đã muốn em hôn anh. Đoàn Hoài Ngạn, anh không thấy anh…”
Những lời còn lại bị cắt ngang đột ngột.
Khoang miệng của cô bị hương vị kẹo nho mềm chiếm giữ, môi răng giao triền, khiến viên kẹo di chuyển trong miệng.
"Ai muốn hôn em? Đút kẹo cho em ăn thôi." Đoàn Hoài Ngạn chậm rãi đứng thẳng người, lại dựa vào cửa xe, anh nhướn mày cười, như nghĩ đến điều gì, giọng điệu trêu chọc nói: "Quả nhiên là người trưởng thành rồi, đầu óc toàn là những thứ không trong sáng."
Hoài Niệm lập tức hiểu ra ý anh ám chỉ.
Hôm đó anh mang váy ngủ đến, cuộc đối thoại giữa hai người.
——"Đúng là lớn thật rồi, phong cách ăn mặc cũng trưởng thành như vậy."
——"Vậy là anh vẫn chưa lớn, người trưởng thành đều mặc như vậy."
"..."
Mới chỉ một năm không gặp, Hoài Niệm đã từ một nữ sinh ngây thơ biến thành người phụ nữ trưởng thành đầu óc toàn những suy nghĩ không trong sáng.
Riêng tư.
Mặc đồ ngủ gợi cảm như đồ ngủ bình thường.
Và.
Thích khỏa thân ở nhà.
Hoài Niệm nhai kẹo chậm lại, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Im lặng nhìn nhau một lúc lâu, giọng Hoài Niệm ôn hòa, lại đặc biệt bình tĩnh hỏi anh: "Nếu em muốn hôn anh, anh có cho hôn không?"
Lúc này, người không còn suy nghĩ chính là Đoàn Hoài Ngạn.
Anh đã từng nghĩ đến việc Hoài Niệm sẽ trả đòn, nhưng anh không ngờ cô lại hỏi ngược lại một câu như vậy. Bất ngờ không kịp phòng bị, nụ cười nơi khóe miệng anh thậm chí còn chưa kịp thu lại, nụ cười trêu chọc đó như bị thời gian đóng băng.
Hoài Niệm liếm môi, nhân lúc anh chưa mở miệng, nói nhanh: "Không cho hôn thì thôi, em sẽ không ép anh."
Nói xong, cô xoay người, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Khuỷu tay bỗng nhiên nặng trĩu, cô bị anh kéo lại, loạng choạng ngã về phía sau.
Ngã vào một vòng tay ấm áp rộng lớn.
Hoài Niệm ngẩng đầu, cùng lúc đó, Đoàn Hoài Ngạn lười biếng cúi đầu xuống, chóp mũi chạm vào nhau.
Không ai động đậy.
Hơi thở quấn quýt lấy nhau.
Sau khi gặp lại, đây là lần họ gần nhau nhất.
Đoàn Hoài Ngạn chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, dục vọng dâng trào.
Mấy lần Hoài Niệm tưởng anh sẽ hôn cô.
Trong đầu cô lóe lên vô số hình ảnh. Chỉ là không có hành động đẩy anh ra.
Mí mắt anh rũ xuống, hé mở một đường nhỏ, nhiệt độ xung quanh rất lạnh, anh trời sinh mang theo khí chất lạnh lùng, nhưng trong mắt anh như có một ngọn lửa vô danh. Nơi ánh mắt anh nhìn tới cũng như mang theo ngọn lửa, thiêu đốt cô.
"Anh đang theo đuổi em." Môi anh mấp máy, giọng nói khàn khàn kìm nén.
Tuy là tự nói một mình, nhưng hai người đứng quá gần, cho nên mỗi câu anh nói, Hoài Niệm đều nghe rõ mồn một.
"Người theo đuổi không thể hôn người được theo đuổi."
"Nếu anh có thể hôn, thì người khác cũng có thể hôn."
"Anh không thể hôn em."
"Cho dù anh có muốn hôn em đến mức nào."
"Cũng không được."
"..."
Tâm trạng vốn đang bồn chồn và căng thẳng của Hoài Niệm bỗng chốc tan biến theo lời nói của Đoàn Hoài Ngạn.
Cô thuận theo lời anh nói: "Vậy anh ôm em, cũng được sao? Anh có thể ôm em, người theo đuổi khác cũng có thể ôm em."
Nghe thấy lời cô nói, đuôi mắt Đoàn Hoài Ngạn hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong tức giận khó chịu.
Tuy nhiên, tất cả mọi thứ đều là do anh bắt đầu trước.
Đoàn Hoài Ngạn buông vòng tay.
Hoài Niệm đứng vững, nghe thấy anh hỏi: "Sao bãi đỗ xe không có đèn đường?"
Hoài Niệm: "Vẫn đang mở rộng, bên này chỉ tạm thời dùng làm bãi đỗ xe."
"Tối như vậy." Đoàn Hoài Ngạn hờ hững nhìn xuống cô, "Em đi về một mình, anh không yên tâm."
Hoài Niệm mơ hồ có dự cảm, ngay sau đó, dự cảm thành hiện thực.
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Đi thôi, anh đưa em về."
Im lặng vài giây, Hoài Niệm hỏi anh: "Sau khi đưa em về, anh lại nói đường tối, muốn em đưa anh quay lại sao?"
Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn cô một cái, cười nói: "Yên tâm, sẽ không đâu."
-
Đoàn Hoài Ngạn vẫn giữ lời, sau khi đưa Hoài Niệm đến dưới lầu khu nội trú, anh liền rời đi.
Hoài Niệm đi đến gần thang máy, lại đi ra khỏi thang máy, nhìn bóng lưng anh dần khuất xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt, cô mới quay lại thang máy, ấn nút lên.
Mấy ngày sau, Hoài Niệm không còn ngày nghỉ.
Cuối tháng Ba, nhóm chat của khoa gửi lịch trực tháng Tư.
Trong văn phòng, khắp nơi đều là tiếng than thở.
Hoài Niệm xem xong lịch trực, cũng không nhịn được thở dài.
Như thể trên người cô có gắn camera theo dõi, Hứa Phù gửi tin nhắn hỏi cô: [Thanh minh có lịch trình gì không?]
Hoài Niệm: [Đi làm.]
Hứa Phù: [Làm mấy ngày?]
Hoài Niệm: [Cả kỳ nghỉ Thanh minh đều đi làm.]
Hứa Phù: [Cuối cùng cũng tìm được người còn thảm hơn cả tớ rồi.]
Hứa Phù: [Tâm trạng của tớ bỗng nhiên tốt lên rất nhiều.]
Hoài Niệm: [?]
Hoài Niệm: [Đừng xây dựng niềm vui của cậu trên nỗi đau của tớ.]
Hứa Phù: [Tớ cũng không muốn, nhưng tớ hỏi một vòng, chỉ có cậu thảm hơn tớ.]
Hoài Niệm nghi hoặc: [Thanh minh mà cậu phải tăng ca sao?]
Hứa Phù: [Tớ là lãnh đạo bệnh viện đấy! Tăng ca cái gì! Chưa có ngày nào tớ không đi trễ về sớm!]
Hoài Niệm bị giọng điệu hùng hồn của cô ấy làm cho không biết nói gì.
Hứa Phù: [Cậu quên rồi sao? Thanh minh tớ phải gặp vị hôn phu của tớ, tiện thể bàn bạc chuyện đính hôn.]
Đúng lúc này, những người trong văn phòng được nghỉ Thanh minh đang thảo luận về việc sắp xếp kỳ nghỉ.
"Thanh minh được nghỉ, cậu định làm gì?"
"Nói ra cậu có thể không tin, Thanh minh được nghỉ tôi phải về nhà đi xem mắt."
Người nói là một bác sĩ nam, Hoài Niệm nghiêng đầu nhìn sang. Vào bệnh viện sớm hơn cô một năm, cao to vạm vỡ, sở thích là tập thể hình, cả người toàn cơ bắp. Xuất thân từ gia đình trí thức, bố mẹ là giáo viên trung học.
Nghĩ lại, hẳn không phải là đối tượng kết hôn của Hứa Phù.
Hoài Niệm chia sẻ chuyện này với Hứa Phù: [Văn phòng tớ cũng có người giống cậu, Thanh minh đi xem mắt.]
Hứa Phù: [Không phải anh ta là vị hôn phu của tớ đấy chứ?]
Hoài Niệm ngạc nhiên: [Cậu không biết tên, nghề nghiệp của vị hôn phu mình sao?]
Hứa Phù: [Vòng tròn này chỉ có chừng ấy người, nếu tớ biết tên anh ta, chưa đến nửa giờ, hôm nay anh ta mặc quần lót màu gì tớ cũng có thể hỏi ra được.]
Hứa Phù: [Chỉ là quan hệ kết hôn thôi, tớ lười hỏi. Hơn nữa nói thật, tớ sợ vừa hỏi, đối phương dậy thì thất bại, biến thành một tên béo ú bụng bự, vậy thì tớ thật sự sẽ sụp đổ mất.]
Hứa Phù: [Cứ coi như bóc hộp mù, là mừng hay sợ, đến lúc gặp anh ta mới biết được.]
Hoài Niệm bội phục sự dũng cảm của cô ấy.
Hứa Phù: [Vốn định bảo cậu đi xem mắt cùng tớ.]
Hứa Phù: [Không ngờ Thanh minh cậu lại đi làm.]
Hứa Phù: [Nhưng cậu yên tâm, hôm Thanh minh, tớ sẽ livestream chuyện xem mắt của tớ cho cậu.]
Hứa Phù: [Nếu là trai đẹp, mai tớ sẽ đặt mua cho cậu một trăm chiếc váy ngủ gợi cảm; nếu là trai xấu, phiền cậu ngày này năm sau đốt một trăm bộ đồ lót gợi cảm để cúng tớ.]
Hoài Niệm: [?]
Hoài Niệm: [Không phải cậu nói, hôn nhân sắp đặt không phải là tìm kiếm tình yêu đích thực, chỉ là vì lợi ích gia tộc mà tìm một người kết hôn sao?]
Hứa Phù: [Nhưng tớ phải hôn anh ta.]
Hứa Phù: [Yêu hay không không quan trọng, có thể hôn trai đẹp là tốt rồi.]
Hoài Niệm im lặng.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Hoài Niệm tiếp tục bận rộn với công việc.
Gần đến kỳ nghỉ, công việc nhiều lên. Ngày nào Hoài Niệm cũng bận tối mắt tối mũi, có một ngày thậm chí còn ngủ lại phòng trực, không về nhà ngủ. Mới đó đã đến tết Thanh minh, hiếm lắm Hoài Niệm mới không có lịch phẫu thuật, cũng không có bệnh nhân làm thủ tục xuất viện, cũng không có hội chẩn vân vân và mây mây những việc linh tinh khác.
Giờ nghỉ trưa, Đoàn Hoài Ngạn nhắn tin cho cô.
Đoàn Hoài Ngạn: [Anh đang ở chỗ Trì Kính Đình.]
Đoàn Hoài Ngạn: [Em đang bận sao?]
Đoàn Hoài Ngạn: [Nếu không bận, có thể lên đây một chút không?]
Hoài Niệm vừa trả lời tin nhắn vừa đi ra khỏi văn phòng: [Không bận.]
Bốn thang máy đều đang hoạt động, một thang máy là thang chuyên dụng cho phẫu thuật, ba thang còn lại dừng ở một tầng nào đó, thời gian dài, không có dấu hiệu di chuyển.
Hoài Niệm sợ Đoàn Hoài Ngạn đợi, bèn lấy điện thoại, nói với anh: [Thang máy hơi chậm, đợi em một chút.]
Đoàn Hoài Ngạn: [Không sao, cứ từ từ.]
Lại đợi thêm vài phút, đúng là có thang máy dừng ở tầng 12, chỉ là Hoài Niệm đợi thang máy đi xuống, thang máy này lại đi lên.
Suy nghĩ một chút, Hoài Niệm xoay người đi vào cầu thang bộ. Nghĩ đi xuống thì đi thang bộ cũng được.
Đi một lèo xuống cầu thang, đến tầng tám, Hoài Niệm đẩy cửa cầu thang bộ ra, bên trái là thang máy, bên phải là hành lang dẫn đến phòng bệnh.
Cô rẽ phải, phía sau bất ngờ vang lên giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn.
"Hoài Niệm."
Bước chân Hoài Niệm khựng lại, quay đầu nhìn.
Đoàn Hoài Ngạn đứng bên cửa sổ thang máy, đường nét khuôn mặt sắc bén, đuôi mắt hơi nhếch lên, ý cười nhạt nhòa.
Anh đi đến trước mặt cô, đưa tay gỡ chùm tóc đuôi ngựa bị áo blouse trắng ép xuống ra, động tác dịu dàng lại quen thuộc, như đã làm vô số lần.
"Sao lại thích buộc tóc đuôi ngựa rồi?" Anh chú ý đến điểm rất kỳ lạ, "Trước đây không phải em thích xõa tóc sao?"
"Không tiện." Hoài Niệm nhanh chóng lướt qua chủ đề không quan trọng này, chớp mắt hỏi anh, "Sao anh lại ở đây?"
Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn cụp mắt xuống, thái độ còn tự nhiên hơn cả lúc anh chỉnh tóc cho cô, giọng điệu bình thản, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, thái độ lạnh lùng xen lẫn dịu dàng không thể xua tan.
Anh nói: "Đương nhiên là đợi em, muốn nhìn thấy em ngay lập tức."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang