Không khí đột nhiên chìm vào im lặng.
Đoàn Hoài Ngạn như thể nghe thấy điều gì không liên quan đến mình, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo, đuôi mắt hơi rũ xuống, khiến khí chất càng thêm lạnh lùng sắc bén.
Cũng chính thái độ cao ngạo này của anh khiến Tăng Hội Bác nhớ ra điều gì đó.
"Chúng ta đã gặp nhau trước đây phải không?" Tăng Hội Bác hỏi anh, "Trong văn phòng của Triệu Phong, trưởng khoa Triệu, cậu và bố cậu – sếp Đoàn."
Đoàn Hoài Ngạn vẫn không trả lời, anh chỉ đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tăng Hội Bác.
Cũng chính vì lời nói của Tăng Hội Bác mà Đoàn Hoài Ngạn nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Đoàn Hoài Ngạn và Đoàn Ngật Hành đến tìm Triệu Phong.
Đoàn Hoài Ngạn mang theo một xấp bằng khen, giấy chứng nhận, bảng điểm của Hoài Niệm trong thời gian học đại học, điểm số đẹp đến mức không thể tin được.
Triệu Phong chỉ liếc nhìn anh một cái khi nhận tài liệu, còn lại toàn bộ thời gian đều nói chuyện với Đoàn Ngật Hành.
Sau khi rời đi, hai người trở về xe.
Đoàn Hoài Ngạn mặt mày sa sầm.
Đoàn Ngật Hành cười: "Cảm giác bị lạnh nhạt thế nào?"
Đoàn Hoài Ngạn không nói một lời.
Đoàn Ngật Hành liếc nhìn anh: "Con nên lường trước được cảnh này, tại sao Triệu Phong phải nể mặt con? Chỉ vì con là con trai của bố? Một sinh viên còn đang học đại học, công tử bột chưa trải sự đời, loại người như con, cậu ta gặp nhiều rồi."
"Bố, bố có cần phải đánh đồng con với những kẻ ăn chơi lêu lổng đó không?"
"Giọng điệu còn khá gắt gỏng." Đoàn Ngật Hành cười khẩy, "Bố còn chưa nói, vừa rồi vẻ mặt của con, là đang xin xỏ sao? Ai không biết còn tưởng Triệu Phong cầu xin con làm việc."
"..." Đuôi mắt Đoàn Hoài Ngạn toát ra vẻ lạnh lẽo, "Sinh ra đã không biết xin xỏ."
"Vậy sao lại xin bố đến tìm Triệu Phong?" Đoàn Ngật Hành hỏi, "Chỉ vì con gái của người giúp việc."
Đoàn Hoài Ngạn rất ghét cách gọi này: "Bố, cô ấy có tên."
Đoàn Ngật Hành: "Nhưng đối với bố, tên của nó chính là như vậy."
Đoàn Hoài Ngạn: "Trước đây bố đối với cô ấy không phải thái độ này."
"Thái độ của bố đối với cô ấy như thế nào, phụ thuộc vào năng lực của con." Đoàn Ngật Hành cúi đầu, thong thả chỉnh lại khuy măng sét, giọng điệu chậm rãi nói: "Muốn nghe lời thật lòng không? Bố sẽ không chấp nhận con trai bố kết hôn với con gái của người giúp việc, cho dù là yêu đương cũng không được."
Trong mắt Đoàn Hoài Ngạn chất chứa những cảm xúc mãnh liệt, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt, gân xanh nổi lên.
"Con có biết trong chuyện này, điều bố thất vọng nhất ở con là gì không?"
"..."
Đoàn Ngật Hành đột ngột quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đoàn Hoài Ngạn, trong mắt ông tràn đầy sự thất vọng rõ ràng, "Là đứa con trai sinh ra đã chễm chệ ngồi trên của bố, vì cô ta mà hết lần này đến lần khác cúi đầu. Cho dù đối tượng con cúi đầu là bố, cũng khiến bố thất vọng."
Cơ thể căng cứng của Đoàn Hoài Ngạn chợt run lên.
Đoàn Ngật Hành thu hồi ánh mắt, ông thở dài: "Con muốn bố chấp nhận nó, thực ra rất đơn giản…"
"Hãy để bố tôn trọng con."
"Hãy để bố biết con có năng lực tự lập."
"Chia tay đối với hai đứa mà nói là chuyện tốt. Hai đứa cần phải trưởng thành độc lập, cần thời gian để lắng đọng. Đặc biệt là con, cần phải học cách tôn trọng ý kiến của con bé, chứ không phải dùng địa vị ở tít trên cao của mình để uy hiếp, ép buộc con bé."
...
Ngay trước mặt, Tăng Hội Bác đi đến thùng rác, ném tờ giấy lau tay vào thùng rác.
Giọng nói của Tăng Hội Bác kéo sự chú ý của Đoàn Hoài Ngạn trở lại: "Nếu tôi nhớ không nhầm, sau ngày hôm đó, thầy hướng dẫn của tôi quyết định nhận một sinh viên, sinh viên đó là Hoài Niệm khoa Y học Lâm sàng của Nam Đại."
Mí mắt Đoàn Hoài Ngạn khẽ động, giọng anh rất hờ hững, giọng nói không chút gợn sóng mang đến cho người ta cảm giác khinh thường: "Trí nhớ anh tốt đấy."
"Thầy hướng dẫn của tôi đã nhiều năm không nhận học trò, nên chuyện này tôi nhớ rất rõ." Tăng Hội Bác cười, "Thêm nữa là sếp Đoàn của Thiên Hằng đích thân đến chào hỏi, rất hiếm thấy."
"Triệu Phong đồng ý nhận Hoài Niệm làm học trò, là bởi vì năng lực chuyên môn của cô ấy mạnh, không liên quan đến người khác." Đoàn Hoài Ngạn cuối cùng cũng lên tiếng, đuôi mắt hơi rũ xuống, hàm dưới căng chặt, "Anh có thể chú ý cách dùng từ của mình không?"
Anh như thể hoàn toàn mất kiên nhẫn, nói xong, vẻ mặt lạnh nhạt, quay người rời đi.
Trở lại phòng riêng, món ăn trong phòng đã được dọn lên đầy đủ.
Hoài Niệm cúi đầu, nhàm chán nghịch đũa, nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay người lại: "Anh về rồi, mau ăn thôi."
Đoàn Hoài Ngạn ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Hoài Niệm ăn cơm.
Hoài Niệm thấy anh cầm đũa lên, lại đặt xuống, cô hỏi: "Sao vậy?"
"Anh mới gặp một người." Đoàn Hoài Ngạn không phải lo lắng Tăng Hội Bác sẽ nói ra chuyện gặp mặt ngày đó, dù sao nguyên nhân thực sự khiến Triệu Phong quyết định nhận Hoài Niệm là năng lực cá nhân của Hoài Niệm, Đoàn Ngật Hành chỉ là thuận nước đẩy thuyền làm một việc tốt, điều anh bận tâm là, "Anh ta nói một chuyện rất mất mặt của anh trước đây."
Nghe vậy, Hoài Niệm im lặng, "Anh còn có chuyện mất mặt sao?"
"Em," Đoàn Hoài Ngạn dừng lại, giọng điệu có chút trêu chọc, "yêu anh đến vậy sao?"
"..."
"Yêu đến mức cảm thấy anh không có khuyết điểm?"
"..." Kìm nén xúc động muốn nói cả người anh đều là tật xấu, Hoài Niệm thành thật nói: "Anh mất mặt lúc nào? Em nhớ Trì Kính Đình từng nói, hồi nhỏ anh ấy gây họa mất mặt, anh ở phía sau giúp anh ấy giải quyết hậu quả."
Trì Kính Đình từng còn trêu chọc Đoàn Hoài Ngạn, nói anh giống như nhà sư trong chùa tuân thủ thanh quy.
Chuyển giọng.
Nửa câu sau là chế giễu: "Không ngờ nhà sư này lại phạm sắc giới."
Đừng nói là Hoài Niệm, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ không tin Đoàn Hoài Ngạn sẽ làm ra chuyện gì mất mặt.
Nhưng chuyện ngày đó đứng trong văn phòng của Triệu Phong bị lạnh nhạt coi thường, Đoàn Hoài Ngạn không nói ra được.
Đoàn đại thiếu gia rất sĩ diện, càng không thể nói chuyện xấu hổ của mình trước mặt người mình thích.
Anh khéo léo tìm lại mục đích của câu nói này: "Anh nói chuyện này không phải để em hỏi anh trước đây mất mặt như thế nào."
Hoài Niệm không phản ứng kịp: "Vậy là..."
"Người đó chế giễu anh," Đoàn Hoài Ngạn liếc mắt nhìn cô, "Nhưng anh không mắng anh ta câu nào, em không thấy em nên khen anh sao?"
Hoài Niệm hơi ngạc nhiên, với tính khí nóng nảy của anh, cả đời chắc chỉ xảy ra một chuyện mất mặt, tương đương với việc bị người ta vạch trần chuyện cũ. Anh vậy mà có thể nhịn được không nổi giận?
"Anh đều là nể mặt em, mới nhịn." Đoàn Hoài Ngạn tặc lưỡi.
"Nể mặt em? Người đó quen biết em sao?"
Đoàn Hoài Ngạn không muốn cho cô biết chuyện vừa rồi mình gặp Tăng Hội Bác nói chuyện, chỉ vài câu nói ngắn ngủi lại ẩn chứa quá nhiều thông tin quan trọng, ngay cả bản thân anh cũng như trải qua một trận động đất, vẫn chưa thoát khỏi dư chấn.
Anh tỏ vẻ lấc cấc, nhướng mày, giọng điệu bất cần: "Bởi vì cả ngày hôm nay em rất ngoan, anh nói gì em làm nấy."
Lời này khiến Hoài Niệm nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở nhà, cô im lặng.
"Nhanh lên," Đoàn đại thiếu gia vênh váo giục cô, "Khen anh vài câu."
Hoài Niệm mím môi, dưới ánh mắt nóng bỏng của Đoàn Hoài Ngạn, đôi môi hé mở, bất lực nói: "Giỏi lắm."
"Nói Đoàn Hoài Ngạn giỏi lắm."
"Hôn anh một cái nữa."
"..." Ánh mắt Hoài Niệm lóe lên, quay mặt đi, giọng điệu buồn bực: "Đoàn Hoài Ngạn anh phiền phức quá."
-
Ăn tối xong, hai người ra khỏi nhà hàng.
Nhiệt độ bên ngoài giảm xuống, ban đêm nổi gió, se se lạnh.
Chiếc áo vest mà Đoàn Hoài Ngạn mang xuống xe vẫn chưa mặc, lúc này, anh khoác chiếc áo vest đang gấp gọn trên tay lên vai Hoài Niệm.
Quần áo tỏa ra hơi ấm, còn có mùi hương quen thuộc của anh.
Hoài Niệm cúi đầu nhìn chiếc áo vest trên người, nhận ra anh mang áo xuống xe là vì sợ cô lạnh, cô chớp mắt: "Ở đây cách nhà anh gần không?"
"Cũng được," Đoàn Hoài Ngạn nói, "Lái xe hai mươi phút."
Nhanh chóng lên xe, điện thoại trong túi Hoài Niệm rung lên.
Sau khi thắt dây an toàn, cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Người nhắn tin là Tăng Hội Bác, Hoài Niệm sững sờ, đọc nội dung tin nhắn: "Đàn anh nói, cảm ơn anh đã thanh toán bữa ăn này."
Đoàn Hoài Ngạn ừ một tiếng, "Tiện tay thôi."
Hoài Niệm cúi đầu, cũng trả lời Tăng Hội Bác nội dung tương tự: [Chuyện nhỏ thôi, anh không cần để ý đâu ạ.]
Tăng Hội Bác: [Bạn trai em đúng như em nói.]
Hoài Niệm nghi ngờ: [?]
Tăng Hội Bác: [Tính tình không tốt, nhưng rất tốt với em.]
Tăng Hội Bác: [Lần sau có cơ hội, anh mời hai người ăn cơm.]
Hoài Niệm cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy đây là phép lịch sự giữa người lớn với nhau. Trả lời tin nhắn của Tăng Hội Bác xong, cô chậm rãi cởi chiếc áo vest khoác trên người ra.
Một bên áo vest rất nặng, nặng trĩu, Hoài Niệm còn chưa kịp nghĩ xem đó là thứ gì thì trong áo vest vang lên tiếng chuông điện thoại. Là điện thoại của Đoàn Hoài Ngạn.
Hoài Niệm mò túi, lấy điện thoại ra: "Điện thoại của Trì Kính Đình."
Đoàn Hoài Ngạn đang lái xe, không rảnh nghe điện thoại, anh nói: "Em bật loa ngoài."
Hoài Niệm nhấn nghe.
"Tối nay bận gì thế?" Vừa kết nối, giọng nói của Trì Kính Đình kèm theo tiếng nhạc du dương vang lên trong xe, tự hỏi tự trả lời: "Tôi thấy cậu ở nhà một mình cũng chán, tôi cho cậu hai lựa chọn, một là tôi đến nhà cậu uống rượu với cậu; hai là cậu đến quán bar uống rượu với tôi."
"..."
Câu hỏi lựa chọn quen thuộc, Hoài Niệm bật cười, cảm thán hai người đúng là bạn bè tốt chơi với nhau từ nhỏ.
Đoàn Hoài Ngạn giọng điệu lạnh nhạt: "Loại bỏ hai phương án sai."
Trì Kính Đình: "Tôi tổng cộng chỉ có hai phương án!"
Đoàn Hoài Ngạn: "Không có việc gì thì tôi cúp máy đây."
Trì Kính Đình lớn tiếng: "Cậu bận lắm sao? Tối muộn thế này cậu bận gì? Người cô đơn!"
"Tôi có bạn gái," Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn Hoài Niệm, chậm rãi nói, "Cậu có không?"
"Ồ," Trì Kính Đình nhận ra, "Hòa giải với bác sĩ chủ trị của tôi rồi?"
"Ai là bác sĩ chủ trị?" Đoàn Hoài Ngạn mất kiên nhẫn, "Đừng có "tôi tôi tôi" nữa."
"Cô ấy vốn dĩ là bác sĩ chủ trị của tôi!" Trì Kính Đình thật sự rất phục anh, nhiều năm trôi qua, khí chất đúng là điềm tĩnh hơn nhiều, nhưng sự độ lượng liên quan đến Hoài Niệm vẫn ít như vậy.
Trì Kính Đình cười khẩy, mỉa mai: "Cậu có bạn gái, hiếm lạ lắm sao? Tôi còn có vị hôn thê đấy, cậu có không?"
"..."
Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn Hoài Niệm: "Tắt loa cho anh."
Hoài Niệm chậm nửa nhịp, không nhấn cúp máy.
Trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Trì Kính Đình: "Loa gì? Bạn thân hai mươi mấy năm, trong mắt cậu tôi chỉ là cái loa thôi sao? Đoàn Hoài Ngạn, đây là thái độ cậu đối xử với bạn thân của mình? Có bạn gái rồi thì quên bạn bè? Cậu đừng quên, mấy năm nay chỉ có tôi, only me, bay sang Anh thăm cậu."
"Bởi vì lúc đó bạn gái của cậu đang ở Anh." Đoàn Hoài Ngạn không chút nể nang vạch trần anh ta.
"..."
Trì Kính Đình lập tức im lặng.
Đoàn Hoài Ngạn cong khóe môi, nhìn về phía Hoài Niệm: "Bé cưng, ngoan, cúp máy đi."
Hoài Niệm không ngờ anh lại gọi mình là bé cưng trước mặt Trì Kính Đình.
Trì Kính Đình càng không ngờ tới, anh ta cao giọng mắng: "Gớm quá!"
Sau đó, cúp máy nhanh hơn Hoài Niệm một bước.
Nhìn chằm chằm vào cuộc gọi đã bị ngắt, tâm trạng Hoài Niệm phức tạp, muốn nhắc nhở Đoàn Hoài Ngạn, anh đã hứa với mình, chỉ gọi cô là "bé cưng" khi chỉ có hai người. Cô cúi đầu, rồi lại thôi.
Kệ anh vậy.
...
Lại đến nhà của Đoàn Hoài Ngạn.
Lúc thay giày, Hoài Niệm cố ý nói: "Tối nay em vẫn ngủ phòng khách sao?"
Nghe vậy, đuôi mắt Đoàn Hoài Ngạn khẽ nhướng lên: "Nếu em muốn ngủ phòng khách, cũng được."
"..." Hoài Niệm cúi đầu, im lặng thay giày.
Cô đi về phía trước vài bước, phía sau vang lên giọng nói thong thả của Đoàn Hoài Ngạn: "Anh chưa ngủ phòng khách bao giờ, vừa hay tối nay ngủ thử."
Hoài Niệm ngước mắt nhìn anh.
Đoàn Hoài Ngạn: "Hay là em chưa ngủ phòng ngủ chính bao giờ, muốn ngủ phòng ngủ chính?"
Hoài Niệm cảm thấy đề nghị này kỳ lạ, cô nhíu mày: "Anh ngủ phòng khách, em ngủ phòng ngủ chính sao?"
"Hoài Niệm." Đoàn Hoài Ngạn tức cười, "Anh bị bệnh sao? Đưa bạn gái về nhà, còn ngủ riêng với cô ấy."
Hoài Niệm cũng cười, mặt cô hơi nóng, né tránh ánh mắt của anh: "Em chỉ là cảm thấy, nhỡ đâu bây giờ anh ngủ không thích bị người khác làm phiền thì sao?"
"Chúng ta mới xa nhau bao lâu? Trước đây anh như thế nào, em quên rồi sao?" Đoàn Hoài Ngạn cụp mắt nhìn cô, ánh mắt hơi lạnh lùng.
"... Gần sáu năm."
"Gần một nghìn bảy trăm ngày, cũng chưa đến hai nghìn ngày," Đoàn Hoài Ngạn nói, "Vậy cũng không có mấy ngày."
Hoài Niệm bị thái độ thản nhiên của anh làm cho kinh ngạc, "Hơn một nghìn ngày là không có mấy ngày sao?"
Vô thức đi đến bên cạnh sofa, Đoàn Hoài Ngạn kéo eo cô, đặt cô ngồi xuống sofa, hai chân cô bị anh tách ra, quỳ gối giữa hai chân anh, tay anh vuốt ve dọc theo eo cô lên trên. Đầu ngón tay mang đến cảm giác ấm áp, dễ dàng cởi cúc áo sau lưng cô.
"Đã làm lành rồi, em còn muốn ngủ riêng với anh," Đoàn Hoài Ngạn ghé sát vào cổ cô, cắn một cái lên xương quai xanh của cô, "Luôn nhắc đến chuyện chia tay, có phải dạo này anh đối xử với em quá tốt rồi không?"
Hoài Niệm căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ, cô theo bản năng đẩy anh: "Đừng làm nữa."
"Không muốn." Hơi thở của Đoàn Hoài Ngạn hơi trầm xuống.
Mặt Hoài Niệm ửng đỏ, cô nói: "Sưng hết rồi."
Lời này khiến Đoàn Hoài Ngạn dừng lại.
Anh cúi đầu vùi vào ngực cô, điều chỉnh hơi thở nặng nề, cọ qua cọ lại, khiến toàn thân Hoài Niệm dâng lên cảm giác ngứa ngáy khó tả.
"Em muốn đi tắm."
"Anh tắm cho em." Giọng nói trầm thấp của Đoàn Hoài Ngạn mơ hồ không rõ, "Tắm xong bôi thuốc cho em."
"..." Mặt Hoài Niệm nhanh chóng đỏ bừng, "Không cần bôi, ngày mai sẽ khỏi thôi."
Qua một lúc, Đoàn Hoài Ngạn ồ một tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như không có dục vọng, nhưng ánh mắt lại rất nóng bỏng, dục vọng và khao khát đan xen, yết hầu anh chuyển động, giọng nói trầm xuống: "Vậy bé cưng, mai em ngồi lên mặt anh."
-
Hai người lại quấn quýt trên sofa một lúc.
Đoàn Hoài Ngạn mới đưa Hoài Niệm vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Hoài Niệm không để anh tắm cùng mình, hôm nay cô chạy tới chạy lui, bận rộn cả ngày. Lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa xong lên giường ngủ. Trong lúc cô tắm, Đoàn Hoài Ngạn tắm ở phòng khách, đợi cô tắm xong lên giường nằm, Đoàn Hoài Ngạn cũng trở về phòng ngủ.
Việc đầu tiên Đoàn Hoài Ngạn làm sau khi lên giường là ôm Hoài Niệm vào lòng.
Hoài Niệm mệt mỏi đến mức không mở mắt ra nổi, nhưng vẫn không quên cảnh cáo anh: "Tối nay không được."
"Ừ," Giọng Đoàn Hoài Ngạn thong thả, "Anh đếm ngược, đợi đến mười hai giờ thì không phải tối nay nữa."
Trong bóng tối, trên giường phát ra tiếng sột soạt, quần áo ma sát với chăn, Hoài Niệm bám vào vai Đoàn Hoài Ngạn, từ từ lùi về phía sau. Nhận thấy cô đang tránh xa, bàn tay Đoàn Hoài Ngạn đặt trên eo cô lập tức kéo cô lại.
Anh cúi đầu hôn lên tai cô: "Lừa em thôi, ngủ đi bé cưng, ngủ ngon."
Mí mắt Hoài Niệm buồn ngủ đến mức không mở ra nổi, lơ mơ đáp lại một tiếng ngủ ngon, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tiếng hít thở đều đặn, nhẹ nhàng, kéo dài vang lên.
Đoàn Hoài Ngạn vẫn không nhắm mắt ngủ.
Có một câu nói.
Làm phiền anh cả đêm.
Tăng Hội Bác nói, khi cô thích anh, hai người đã là bạn cùng bàn thời cấp ba rồi.
Cấp ba.
Thích.
Là những từ rất quen thuộc, cũng là những gì anh đã từng trải qua.
Nhưng khi đổi nhân vật, Đoàn Hoài Ngạn lại cảm thấy xa lạ.
Lồng ngực anh phập phồng, bàn tay ôm Hoài Niệm nắm chặt rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại nắm chặt.
Ngay cả trong khoảng thời gian cô thừa nhận quan hệ yêu đương của hai người, Đoàn Hoài Ngạn cũng chưa từng nghe được một câu "thích" từ miệng Hoài Niệm. Anh biết tình cảm của mình quá mãnh liệt, khi xử lý mối quan hệ của hai người, cũng dùng nhiều thủ đoạn khiến cô khó chịu; cô trái ngược với anh, vô cùng lạnh lùng lý trí, đến nỗi anh thường cảm thấy cô không thích anh.
Từ mà cô dùng không sai.
- Ép buộc.
Nếu những gì Tăng Hội Bác nói là thật, Hoài Niệm thời cấp ba cũng thích Đoàn Hoài Ngạn.
Vậy thì.
Có phải.
Ngay từ đầu anh đã sai rồi.
Nếu ngay từ đầu, anh dùng cách ôn hòa, vậy thì có phải hai người sẽ không chia tay?
Cảm giác hối hận tràn ngập trong tâm trí Đoàn Hoài Ngạn.
...
Trong cơn mơ màng, Hoài Niệm cảm nhận được cổ mình ươn ướt.
Cô đưa tay muốn sờ, lại phát hiện tay mình bị Đoàn Hoài Ngạn ôm chặt trong lòng.
Hoài Niệm mơ màng nói: "Anh đè tay em, em không cử động được."
"Xin lỗi bé cưng," Giọng Đoàn Hoài Ngạn hơi khàn, anh đổi tư thế ôm, thả tay cô ra, "Anh mới mơ thấy em."
Trong phòng không có một tia sáng, khuôn mặt Đoàn Hoài Ngạn ẩn khuất trong bóng tối, không nhìn rõ.
Giọng nói của anh không khác gì lúc vừa ngủ dậy, khàn khàn trầm thấp.
Hoài Niệm không nghi ngờ gì, nghe xong lời của Đoàn Hoài Ngạn, bàn tay đang đặt tùy ý trong chăn của Hoài Niệm ôm lại Đoàn Hoài Ngạn. Cô tò mò về việc mình xuất hiện trong giấc mơ của anh, lời vừa đến cổ họng đã bị linh cảm chẳng lành trong đầu chặn lại. Dựa vào những tiền án bất lương của Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm cảm thấy rất cần thiết phải hỏi một câu hỏi trước, rồi mới quyết định có nên hỏi tiếp hay không.
Giọng cô khô khốc, cẩn thận hỏi: "Trong giấc mơ của anh, em có mặc quần áo không?"
"..."
Căn phòng im lặng.
Cho dù không nhìn rõ ngũ quan của anh, nhưng Hoài Niệm vẫn nhạy bén nhận ra vòng tay ôm cô hình như lạnh đi vài độ.
Hoài Niệm thận trọng suy nghĩ đối sách, giọng điệu ôn hòa: "Em mới nói gì nhỉ? Hình như đang nói mớ. Bây giờ em tỉnh rồi, anh nói gì? Anh mơ thấy em? Vậy trong giấc mơ của anh, ngoài em ra còn có ai nữa?"
Khóe môi Đoàn Hoài Ngạn mím chặt, giọng điệu lạnh lùng: "Anh mơ thấy chúng ta trở về thời cấp ba."
"Sau đó em viết cho anh một bức thư tình, muốn anh yêu sớm với em." Khóe môi anh hơi cong lên, giọng điệu không biết từ lúc nào đã dịu dàng hơn, "Nhưng mà mơ đều là giả, được rồi, em ngủ đi."
"Cũng không phải mơ đều là giả," Lông mi Hoài Niệm khẽ động, giọng nói vẫn còn chút buồn ngủ, nói chuyện rất chậm, "Quả thực là từ thời cấp ba em đã thích anh rồi."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang