• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân lúc nhân viên đi lấy đồ, Hoài Niệm hỏi Đoàn Hoài Ngạn: "Không phải anh nói anh ngủ thích mặc ít sao?"

"Đồ ngủ ở nhà," Đoàn Hoài Ngạn cúi đầu nhìn cô, cứ như nghĩ cô không hiểu ý nghĩa của "đồ ngủ ở nhà", anh rất kiên nhẫn phổ cập khoa học cho cô, "Là quần áo mặc khi ở nhà."

"..." Hoài Niệm liếc nhìn anh, không nói gì.

Không lâu sau, nhân viên đưa túi đồ có đồ ngủ đôi, Đoàn Hoài Ngạn đã quẹt thẻ xong, anh nhận túi đồ, hai người rời khỏi cửa hàng.

Hai người dạo phố cả buổi chiều, tiện thể ăn tối ở đây.

Ăn tối xong, Đoàn Hoài Ngạn lái xe đưa Hoài Niệm về. Trên đường về nhà, Hoài Niệm thắt dây an toàn ngồi ở ghế phụ, cô dựa vào cửa xe, tốc độ xe rất chậm, cô hạ cửa kính xe xuống một chút.

Gió nhẹ thoảng qua.

Hoài Niệm như nhớ ra điều gì, kéo cửa kính xe lên, mới nói chuyện với Đoàn Hoài Ngạn: "Bình thường anh tự giặt quần áo sao?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Máy giặt."

Hoài Niệm: "Vậy anh về nhà đừng quên bỏ mấy bộ quần áo đó vào máy giặt nhé."

Đoàn Hoài Ngạn: "Quần áo nào?"

Hoài Niệm nói: "Đồ ngủ ở nhà."

Đoàn Hoài Ngạn nghiêng đầu liếc nhìn cô, lên tiếng: "Cái đó gọi là đồ ngủ đôi."

"..." Hoài Niệm quan sát vẻ mặt anh, như nghĩ đến điều gì, nói giọng ôn hòa: "Lần sau chúng ta gặp nhau, có thể phải một thời gian nữa."

Cả hai đều phải đi làm, đặc biệt là Hoài Niệm, ngày nghỉ không cố định, nửa tháng tới, cô chỉ có hai ngày nghỉ, mà hai ngày đó đều là ngày làm việc. Hai người lại ở xa nhau, căn bản không có thời gian hẹn hò.

Đoàn Hoài Ngạn nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, có chút xa cách.

Hoài Niệm tiếp tục nói: "Vậy anh có thể chụp ảnh cho em xem không?"

Đoàn Hoài Ngạn im lặng nghiêng đầu, ánh mắt dò xét nhìn cô, trong không khí có áp lực vô hình. Hoài Niệm nuốt xuống, giữ nguyên giọng điệu, thong thả nói hết nửa câu sau: "Chính là, ảnh anh mặc đồ ngủ nam."

"Anh còn tưởng em muốn ảnh anh không mặc gì," Khóe môi Đoàn Hoài Ngạn khẽ nhếch lên, sắc mặt dịu đi, trông có vẻ rất vui, thong thả nói: "Hóa ra chỉ là muốn ảnh anh mặc đồ ngủ."

"Có thể chụp cho em không?"

"Được."

"Được?" Hoài Niệm do dự, "Mấy bộ lận, anh mặc mỗi ngày một bộ sao?"

Nhưng mà như vậy cũng được, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ảnh của anh. Hoài Niệm vẫn khá thích điều này.

Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, đã nghe thấy Đoàn Hoài Ngạn nói: "Mặc đồ ngủ và không mặc đồ ngủ, đều chụp cho em xem."

"..."

Im lặng một lúc lâu.

Hoài Niệm cảm thấy dù cô đồng ý hay từ chối, điện thoại ở trong tay Đoàn Hoài Ngạn, anh muốn chụp ảnh gì thì chụp. Nghĩ đến đây, Hoài Niệm đành chịu thua, nhưng cô vẫn cố gắng giãy giụa, hỏi anh: "Không mặc đồ ngủ, vậy có mặc quần lót không?"

Đoàn Hoài Ngạn nhìn cô vài giây, khóe môi nở nụ cười nhạt: "Em coi anh là loại người gì vậy?"

"Chính là, người đàn ông tốt hào phóng với bạn gái, cống hiến hết mình."

"..." Đoàn Hoài Ngạn cảm thấy buồn cười, cũng thấy nực cười, "Anh dám gửi, em dám xem sao?"

Hoài Niệm thu hồi ánh mắt khỏi người anh, cô cúi đầu, nhỏ giọng: "Không dám."

Đoàn Hoài Ngạn cười khẽ một tiếng khó hiểu, tiếp tục lái xe. Gần đến khu nhà của cô, Đoàn Hoài Ngạn lên tiếng: "Mỗi ngày đi làm nhớ khóa cửa, tan làm về nhà phải nhắn tin cho anh. Ba bữa nhớ ăn uống đầy đủ, công việc rất quan trọng, mạng sống của bệnh nhân cũng rất quan trọng, nhưng những thứ đó đều không phải việc của anh, anh chỉ quan tâm đến sức khỏe của em. Một ngày hai mươi tư tiếng không thể lúc nào cũng bận rộn, lúc rảnh rỗi phải gọi điện thoại cho anh, đừng có mà anh không ở bên cạnh em, em liền vứt anh ra sau đầu, em là người có bạn trai rồi, nếu có người theo đuổi em, lý do em từ chối phải đổi thành ‘Tôi có bạn trai rồi", biết chưa?"

Nói một tràng dài, Hoài Niệm hỏi ngược lại anh: "Vậy còn anh?"

"Anh thì sao?" Khóe môi Đoàn Hoài Ngạn khẽ nhếch lên, "Mỗi ngày anh có thể gửi cho em tám trăm tin nhắn."

Hoài Niệm không nhịn được cười: "Cũng đúng."

Cuối cùng cũng đến dưới lầu nhà cô, Hoài Niệm tháo dây an toàn, lúc đẩy cửa xe ra, phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Đoàn Hoài Ngạn. Cô liền quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của anh ẩn trong bóng tối mờ ảo.

"Còn một chuyện nữa."

Giọng anh nhẹ nhàng, không chút gợn sóng.

Hoài Niệm bình tĩnh nhìn anh, trước khi anh lên tiếng, cô đã nhanh chóng trả lời: "Nhớ anh."

Cô nói: "Em sẽ nhớ anh."

Nghe vậy, khóe môi Đoàn Hoài Ngạn thả lỏng, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Sai rồi…"

"Hửm?"

"Hôn anh một cái rồi đi."

"..."

-

Sau ngày hôm đó, Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn đều bận rộn với công việc của mình, liên lạc đều dựa vào điện thoại.

Có một ngày cuối tuần, Đoàn Hoài Ngạn vốn định đến bệnh viện tìm Hoài Niệm, nhưng công ty đột nhiên có việc giữ anh lại, đợi đến khi xong việc đã hơn chín giờ tối. Hoài Niệm tan làm lúc sáu giờ hơn, đột nhiên có một ca phẫu thuật thiếu người, cô ở gần bệnh viện, nên lại bị khoa gọi quay lại hỗ trợ.

Trong trường hợp này, cho dù hai người ở cùng nhau, cũng không có thời gian gặp mặt nói chuyện.

Cuối tháng Tư đã có lịch trực tháng Năm, Hoài Niệm thấy tuần cuối cùng của tháng Năm mình trực phòng khám. Trực phòng khám có thể nghỉ thứ Bảy, Chủ nhật bình thường, còn có thể tan làm đúng giờ. Cô nói chuyện này với Đoàn Hoài Ngạn, Đoàn Hoài Ngạn trả lời "Biết rồi", tiện thể gửi cho cô một bức ảnh tự sướng trước gương.

Khoảng thời gian này, Đoàn Hoài Ngạn gần như mỗi ngày đều gửi ảnh cho cô.

Đều là ảnh mặc quần áo.

Cũng không nhất định là đồ ngủ, cũng có ảnh anh mặc vest.

Hoài Niệm đã lưu lại từng bức ảnh.

Thời gian trôi qua, đến giữa tháng Năm.

Trực phòng khám bắt đầu từ thứ Hai, trong lịch trực, cô làm việc đến thứ Bảy, nghỉ ngơi một ngày Chủ nhật, sau đó lại đến bệnh viện trực phòng khám.

Giờ nghỉ trưa hôm thứ Bảy, Hoài Niệm đang viết bệnh án thì Đoàn Hoài Ngạn gửi tin nhắn cho cô.

Đoàn Hoài Ngạn: [Mấy giờ tan làm? Anh đến đón em.]

Hoài Niệm: [Sáu giờ.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Anh đến đón em đi ăn tối.]

Hoài Niệm: [Vâng.]

Hoài Niệm suy nghĩ một chút, dặn dò anh: [Lái xe cẩn thận.]

Trả lời tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn xong, Hoài Niệm đặt điện thoại sang một bên.

Chú ý đến động tác của Hoài Niệm, Tăng Hội Bác cười: "Nói chuyện với bạn trai à?"

Hoài Niệm khựng lại: "Rõ ràng vậy sao?"

Tăng Hội Bác nói: "Ừ, nụ cười trên mặt không thể nào ngừng lại được."

Hoài Niệm lặng lẽ mím môi lại, vẻ mặt bình tĩnh trở lại.

Tăng Hội Bác cũng rất hiếm khi ở trong văn phòng, tháng vừa rồi, anh ta vừa bận chuyện thăng chức, vừa bận chuyện phòng mổ, chạy tới chạy lui. Hôm nay rảnh rỗi ngồi trong văn phòng, vừa hay trong văn phòng chỉ có hai người họ, vừa hay nói đến chuyện Hoài Niệm yêu đương, Tăng Hội Bác không nhịn được nói: "Lần trước ăn cơm ở nhà hàng hải sản, anh có nói chuyện với cậu ấy vài câu, không biết cậu ấy có nói với em không."

"Không có," Hoài Niệm hỏi, "Hai người nói chuyện gì?"

"Nói vài chuyện linh tinh." Tăng Hội Bác tất nhiên sẽ không nhắc đến chuyện Triệu Phong nhận Hoài Niệm làm học trò, Đoàn Ngật Hành chỉ đóng vai trò làm cầu nối, điều thực sự khiến Triệu Phong cảm động là năng lực cá nhân của Hoài Niệm. Dù là Triệu Phong hay Tăng Hội Bác, đều rất thưởng thức năng lực làm việc và thái độ học tập của Hoài Niệm.

Tăng Hội Bác cười khẽ: "Cậu ấy cũng giống như em nói, tính tình rất xấu."

Hoài Niệm có linh cảm không lành: "Hai người cãi nhau sao?"

"Cũng không đến mức đó." Tăng Hội Bác đã trung niên, tính cách trầm ổn, tính tình lại nổi tiếng là tốt, không thể cãi nhau với ai. Thái độ của anh ta hôm đó đối với Đoàn Hoài Ngạn không tốt lắm, nguyên nhân chủ yếu là, anh ta là người duy nhất chứng kiến Hoài Niệm từng bước cố gắng đến bây giờ.

Lần đầu tiên Tăng Hội Bác biết được mối quan hệ của Đoàn Hoài Ngạn và Hoài Niệm, là vào đêm lễ tốt nghiệp của Hoài Niệm.

Vợ của Tăng Hội Bác, Phó Oánh, là phó giáo sư khoa Ngoại ngữ của trường Nam Đại, tối hôm đó, vì đột nhiên có ca phẫu thuật, nên bữa tối vốn hẹn với vợ lúc sáu giờ bị lùi lại đến tám giờ tối. Đợi đến khi ăn tối xong đã hơn chín giờ, hai vợ chồng anh ta đi dạo trong trường để tiêu cơm.

Đi đến đường cái dưới lầu ký túc xá nữ, từ xa đã nhìn thấy trên con đường lớn vắng vẻ có một đôi tình nhân đang ôm nhau.

Cặp đôi trẻ quấn quýt dưới lầu ký túc xá, đã là một cảnh tượng quen thuộc trong khuôn viên trường đại học.

Tuy nhiên không lâu sau, cô gái lau nước mắt trên mặt chàng trai, cô mỉm cười chào tạm biệt chàng trai, tiễn chàng trai lên một chiếc xe hơi màu đen rời khỏi tầm mắt của cô.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, đứng thẳng, nhìn theo hướng xe rời đi.

Đợi đến khi chiếc xe biến mất, cô như bị rút hết sức lực, yếu ớt ngồi xổm xuống đất, khóc nức nở.

Cô gái đó chính là Hoài Niệm.

Anh ta và vợ nhìn nhau, đi đến trước mặt Hoài Niệm.

Phó Oánh lấy khăn giấy lau nước mắt cho Hoài Niệm, Tăng Hội Bác bất lực thở dài.

Phó Oánh hỏi: "Sao lại khóc thành thế này? Chị thấy bạn trai em cũng khóc."

Hoài Niệm nói: "Không phải bạn trai, là bạn trai cũ."

Phó Oánh: "Chị thấy hai đứa vẫn còn thích nhau, sao lại chia tay?"

Hoài Niệm vừa lau nước mắt vừa khóc, tiếng khóc không ngừng, nức nở nói: "Bởi vì, em đối với anh ấy, không đủ tốt."

Như mở van xả lũ, Hoài Niệm nghẹn ngào: "Em chưa từng nói một câu thích anh ấy, em đối với anh ấy không tốt chút nào, em luôn nói anh ấy, trách móc anh ấy..."

Còn cho rằng sự yêu thích của anh đều là ép buộc.

Còn đề nghị chia tay với anh.

Hoài Niệm nói rất chậm, đôi mắt đỏ hoe vì cảm xúc ẩm ướt, lông mi khẽ run, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, "Anh ấy sẽ gặp được nhiều người hơn, cũng sẽ gặp được người tốt hơn, sau đó yêu đương với người phù hợp với anh ấy hơn. Đó là quỹ đạo cuộc đời của anh ấy."

Là yêu đương với người xứng đôi với Đoàn Hoài Ngạn, người đó rất ưu tú, rất xinh đẹp, là người cùng đẳng cấp với Đoàn Hoài Ngạn.

Hoài Niệm chỉ là một đoạn lệch khỏi quỹ đạo trong cuộc đời anh.

Vì vậy cô luôn kìm nén tình cảm, ép buộc bản thân, đè nén tình cảm của mình.

Nhưng tại sao, đã chia tay lâu như vậy rồi, anh vẫn chưa trở lại quỹ đạo không có Hoài Niệm?

Hoài Niệm chầm chậm vùi đầu vào đầu gối, tiếng khóc nghẹn ngào và đè nén: "Em cũng đang rất cố gắng tiến về phía anh ấy, nhưng nhiều năm như vậy, em thậm chí còn không đuổi kịp bóng dáng của anh ấy."

Tăng Hội Bác thực ra không nhìn rõ mặt chàng trai, nên không biết bạn trai cũ của Hoài Niệm chính là Đoàn Hoài Ngạn.

Anh ta chỉ từ lời kể của Hoài Niệm đại khái hiểu được, cô thích một người rất ưu tú, chỉ là sự tự ti khiến cô đề nghị chia tay. Mà sau khi chia tay, hai người vẫn còn yêu nhau sâu đậm, nên vẫn dây dưa không dứt. Chỉ là sau hôm nay, hai người dường như lại phải cắt đứt liên lạc.

Trong mắt Tăng Hội Bác, Hoài Niệm là một cô gái rất ưu tú.

Vì vậy sau đó, Tăng Hội Bác đã hỏi cô: "Chàng trai đó rốt cuộc có gì tốt, mà khiến em mê mẩn như vậy?"

Dù sao những chàng trai theo đuổi Hoài Niệm rất nhiều, vô cùng nhiều, nhiều đến mức Tăng Hội Bác không đếm xuể. Ai cũng ưu tú.

"Anh ấy rất đẹp trai, rất ưu tú, gia cảnh cũng rất tốt." Nói đến đây, ánh mắt Hoài Niệm hơi tối sầm lại, sau đó lại cong khóe môi, mỉm cười nói: "Tính tình rất xấu, rất hay giận, có người theo đuổi em, anh ấy giận, em nói chuyện với con trai, anh ấy cũng giận, đúng là một thùng giấm."

"Nhưng rất dễ dỗ, vô cùng dễ dỗ." Lông mi Hoài Niệm rũ xuống.

Tăng Hội Bác thở dài, coi như anh ta hiểu rồi, hai người họ nhất định sẽ quay lại với nhau.

Những người đã định sẵn sẽ yêu nhau, ngay cả ánh mắt khi nhắc đến đối phương cũng khắc cốt ghi tâm.

Cũng không cần Tăng Hội Bác hỏi, Hoài Niệm tự mình nói: "Em muốn thử một lần."

"Cái gì?"

"Tất cả mọi người đều cảm thấy bọn em không phải người cùng một thế giới, cảm thấy bọn em nên chia tay. Nhưng mỗi ngày em đều đang cố gắng tiến về phía anh ấy... Em nghĩ, sau khi anh ấy về nước, nếu anh ấy vẫn còn thích em, em muốn thử đối xử tốt với anh ấy hơn một chút, chủ động với anh ấy hơn một chút." Hoài Niệm hít mũi, trong mắt đượm nụ cười dịu dàng, "Em cũng muốn thử tranh thủ một chút."

"Nếu có thể, em cũng muốn yêu đương với anh ấy cả đời."

Chứ không phải yêu đương lén lút.

Cô không thích cảm giác giả vờ không quen biết trước mặt người khác, cô muốn quang minh chính đại ở bên anh.

Không muốn khi đối diện với anh, cô mãi mãi tự ti, hạ thấp bản thân.

Tình yêu là một bức tường cao khó vượt qua, nhưng cô đang nỗ lực leo lên.

Cũng tin chắc bản thân mình.

Sẽ đứng trong cuộc đời anh.

...

Tuy nhiên trong mắt Tăng Hội Bác, giữa Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm là người vất vả hơn.

Đặc biệt là sau khi biết được Đoàn Hoài Ngạn là đại thiếu gia của Tập đoàn Thiên Hằng, anh ta hiểu được sự không xứng đôi mà Hoài Niệm nói là chỉ sự chênh lệch địa vị giữa hai người.

Mà Đoàn Hoài Ngạn lại thể hiện thái độ ở tít trên cao, hoàn toàn phù hợp với "tính tình rất xấu" trong lời kể của Hoài Niệm. Đến nỗi Tăng Hội Bác theo bản năng cho rằng, Đoàn Hoài Ngạn khi yêu đương cũng rất kiêu ngạo, hống hách sai bảo Hoài Niệm, hơn nữa còn thường xuyên bắt bẻ Hoài Niệm - đúng là một công tử bột chính hiệu.

Vì vậy hôm đó khi đối diện với Đoàn Hoài Ngạn, Tăng Hội Bác không nhịn được nhắc đến chuyện đã gặp anh ở văn phòng Triệu Phong, cố ý khiến Đoàn Hoài Ngạn khó chịu.

Ngoài dự đoán là, Đoàn Hoài Ngạn lại bênh vực Hoài Niệm hết mực.

Điều này cũng khiến Tăng Hội Bác an tâm hơn không ít.

Nhắc đến chuyện hôm đó, Tăng Hội Bác không nhịn được hỏi Hoài Niệm: "Tính tình cậu ấy xấu như vậy, rốt cuộc em làm thế nào mà sống chung được với cậu ấy?”

"Anh ấy chỉ là cho người ta cảm giác hơi lạnh lùng, luôn cau có, hơn nữa bình thường không nói nhiều, cho người ta cảm giác khá khó gần, nhưng thực ra tính tình anh ấy khá tốt, đối xử với em cũng rất tốt."

"Thật sao?" Tăng Hội Bác rõ ràng không tin lắm.

"Thật mà." Hoài Niệm nhấn mạnh, "Hơn nữa trước mặt em, anh ấy nói rất nhiều."

Tăng Hội Bác càng không tin, vừa định hỏi thì y tá vội vàng chạy đến cửa văn phòng, thở hổn hển nói: "Bác sĩ Tăng, bác sĩ Hoài Niệm, xe cấp cứu đưa đến hai bệnh nhân."

Hai người thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc hỏi: "Tình trạng bệnh nhân thế nào?"

"Hai bệnh nhân đều bị thương ở chân, một người bị vết thương dài hai mươi phân ở bắp chân, người còn lại vết thương khá sâu, máu chảy không ngừng. Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, nhưng vừa hay có hai phòng mổ trống, họ đã được đưa vào phòng mổ, bác sĩ gây mê cũng đã đến phòng mổ rồi."

Nghe vậy, Tăng Hội Bác và Hoài Niệm đi đến thang máy, đợi thang máy xuống.

Tăng Hội Bác trêu Hoài Niệm: "Hôm nay có thể sẽ tan làm muộn, bạn trai em có mà đợi."

Hoài Niệm suýt nữa quên mất chuyện này, bị Tăng Hội Bác nhắc nhở, định nhắn tin cho Đoàn Hoài Ngạn, kết quả sờ tay vào túi mới phát hiện mình quên mang điện thoại.

"Tiểu Trần," Hoài Niệm ngẩng đầu nhìn y tá Tiểu Trần bên cạnh, Tiểu Trần là nam, dáng người cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn, "Lát nữa bạn trai tôi đến tìm tôi, cậu nói với anh ấy một tiếng là tôi đang phẫu thuật, cậu bảo anh ấy đến văn phòng tôi đợi một lát."

Tiểu Trần gật đầu, sau đó lại gãi đầu: "Chị Hoài Niệm, em còn chả biết bạn trai chị trông như thế nào."

Hoài Niệm suy nghĩ một chút, mô tả: "Anh ấy cao gần bằng cậu."

Tiểu Trần không phục lắm: "Em cao một mét tám mươi lăm, chị Hoài Niệm, bạn trai chị cao hơn em sao?"

Hoài Niệm khựng lại: "Anh ấy cao hơn cậu hai phân."

"..."

"Da rất trắng."

"..."

"Rất đẹp trai."

"..."

Tăng Hội Bác ở bên cạnh tinh nghịch phụ họa: "Tôi đã gặp cậu ta, mặc vest, rất đẹp trai."

Tiểu Trần nhíu mày, theo bản năng nói: "Vừa cao vừa trắng vừa đẹp trai, còn mặc vest, chị tìm bạn trai hay tìm người mẫu vậy?"

Liếc mắt thấy Tăng Hội Bác cười đến run cả người, Hoài Niệm cũng không nhịn được cười: "Không phải, anh ấy mở công ty, nghề nghiệp đàng hoàng."

Vừa hay thang máy xuống đến tầng này, cửa thang máy mở ra, Hoài Niệm và Tăng Hội Bác cùng bước vào thang máy.

Bệnh viện có hai tòa nhà nội trú, phòng mổ nối liền hai tòa nhà nội trú mới và cũ.

Lúc thay đồ phẫu thuật, y tá đến nói tình hình cụ thể của bệnh nhân với Hoài Niệm, nói xong, lại sợ hãi nói: "Họ là hai bố con đấy, năm nay đúng là xui xẻo, bố và con trai cùng lên bàn mổ phẫu thuật."

Hoài Niệm ồ một tiếng: "Vậy tôi phụ trách ca nào?"

"Ca của con trai."

"Ừ, được."

Đến phòng mổ, Hoài Niệm quan sát vết thương của bệnh nhân, chỗ bị thương ở bắp chân, vết thương dài hai mươi phân, máu chảy không ngừng. Trước khi phẫu thuật phải làm sạch trước, sau khi rửa sạch vết máu, cô nhìn rõ, sâu ba phân, không bị thương đến xương.

Là một ca phẫu thuật khá đơn giản.

Khoảng hai tiếng sau, ca phẫu thuật kết thúc.

Hoài Niệm là người đầu tiên rời khỏi phòng mổ, khi đi qua phòng mổ của Tăng Hội Bác, cô liếc nhìn vào bên trong, mọi người vẫn đang bận rộn. Nghĩ đến lúc trước Tiểu Trần nói, người còn lại bị thương nặng hơn, chắc là ca phẫu thuật còn một lúc nữa mới xong. Không dừng lại lâu, Hoài Niệm rời khỏi phòng mổ, rửa tay, cởi bỏ đồ phẫu thuật, mặc quần áo của mình vào rồi đi về phía khu nội trú.

Khu vực chờ đợi người nhà bệnh nhân bên ngoài phòng mổ có một chàng trai đang ngồi. Trông còn rất trẻ, giống như sinh viên đại học.

Hoài Niệm và y tá đi qua, y tá nói: "Đó là em trai của bệnh nhân vừa rồi."

Nghe thấy giọng nói của y tá, chàng trai lập tức đứng dậy: "Bác sĩ, tình hình của bố em và anh trai em thế…" Mấy chữ cuối cùng không nói ra được.

Chàng trai lộ vẻ mặt khó tin, nghi hoặc dò hỏi: "Chị Kinh Trập?"

Nhiều năm không nghe thấy người khác gọi tên cũ của mình, nụ cười trên môi Hoài Niệm tắt dần, ánh mắt cô nhìn người đến cũng nhanh chóng lạnh đi.

Chàng trai dường như không nhận ra sự lạnh nhạt của cô, vô cùng nhiệt tình nắm lấy tay Hoài Niệm, kích động nói: "Chị, em là Nhất Triệt, em trai của chị, Hứa Nhất Triệt."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK