Luân hồi các. Tôi khoanh tay đứng trước giường, nhìn đôi tay của Tư Đồ tiên sinh hiện lên ánh sáng trắng, quơ qua quơ lại vài lần trên người của Khả Khả, ông ấy đang chữa thương cho cô. Khả Khả nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, không có chút tri giác nào, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, vết máu loang lổ vẫn còn ở đó, bộ dáng bất lực và cô đơn này làm người ta nhìn có hơi đau lòng. Giải Trĩ và Lam Ninh đã chạy về trong túi càn khôn,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.