Lời nói này của Tân Nhã làm cho tôi cảm thấy lạnh tóc gáy.
Tôi không hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của nàng, nàng nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, cũng không giải thích gì cả, chỉ ngẩng đầu nhìn về tảng đá màu xanh cách không xa nơi bờ sông, nhẹ nhàng nói:
- Cô ấy chắc cũng sắp đến rồi.
- Ai? Ai sắp tới?
Tôi hoàn toàn không hiểu được ý tứ của nàng, Tử Thần sao?
Nhưng nàng lại tự nói một mình:
- Thực ra, chị đã từng thành công một lần. Đó là một năm trước, chị đã tự làm cho thân nhiệt của bản thân trở nên rất cao, chị nói chị bị bệnh, cần người giúp đỡ, không để cho nàng đi ra ngoài chơi, nàng liền đồng ý, nàng đã giúp đỡ chị, vì thế nên bây giờ nàng vẫn còn sống sót. Nhưng mà ngày hôm nay, khi chị vừa nhìn thấy được dòng sông nhỏ này, chị biết rằng chúng ta vẫn không thể thoát khỏi được bàn tay của tử thần, mà chỉ vẻn vẹn bò đến đầu ngón tay nó mà thôi, chỉ cần nó nhẹ nhàng bóp một cái, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục lần nữa.
Lời nói của nàng quá mức mờ ảo, quá mức hư huyễn, tôi phải dành một lúc để suy nghĩ, người mà nàng vừa nói, rốt cuộc là ai đây?
Chúng tôi lại rơi vào trầm mặc lần nữa, trong đêm tối, tôi nhìn chằm chằm vào nàng, giống như đang nhìn vào một thứ gì đó bí ẩn mà tôi không bao giờ có thể đoán ra được.
Đột nhiên nàng nhìn về phía xa xa, nói:
- Cô ấy đã đến.
Ở phía trước bờ sông, quả nhiên xuất hiện một bóng người, mờ mờ, nhìn không thấy rõ lắm, nhưng có thể phân biệt ra được, đó là một nữ nhân.
- Ngày mai cùng với những tai nạn bất ngờ, bạn sẽ không bao giờ biết, ai sẽ là người nhận lấy.
Tân Nhã ngơ ngác nhìn bóng người kia, thở dài.
Dựa vào ánh sáng lung linh của bờ sông, tôi thấy rõ người kia, trái tim tôi nhất thời co giật.
Người kia hóa ra lại là Đinh Linh Linh, người vẫn luôn đồng hành cùng với chúng tôi.
Trong đêm tối, nàng xõa tung mái tóc của chính mình và từ từ đi từ phía bên kia của bờ sông, vẻ mặt như dại ra, ánh mắt đờ đẫn. Tôi cùng với Tân Nhã cách nàng chưa tới hai mươi mét, nhưng nàng lại xem như không thấy, vẫn từng bước một tiếng lên, càng ngày càng gần đến bờ sông.
Vừa suy nghĩ, tôi lập tức hiểu được điều gì, nàng muốn nhảy sông tự vận!
- Nhanh lên, mau ngăn cô ấy lại!
Tân Nhã vừa mới nói xong, Đinh Linh Linh đã đặt chân lên tảng đá kia.
Trong lòng tôi cảm thấy nặng nề, chạy như bay tới, hét lên:
- Đinh Linh Linh, chị mau xuống đây cho em!
Nàng dường như nghe được tiếng kêu của tôi, chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt thẫn thờ nhìn tôi, giống như hoàn toàn không quen biết tôi. Nhìn bộ dáng này của nàng, tôi cảm thấy trong đầu như rung lên, nàng đây là bị tà linh phụ thể mà.
Tôi liều mạng xông lên, vội vã nắm lấy cánh tay nàng, nhưng vẫn chậm một bước, nàng ngơ ngác nhìn tôi, đột nhiên lộ ra một vẻ mặt quỷ dị, cười hắc hắc lên, khoảnh khắc tiếp theo, nàng ngửa người ngã vào bên trong dòng sông!
Nguy rồi!
Tôi nắm hụt lấy không khí, ngón tay của tôi lướt qua đầu ngón tay của nàng, trơ mắt nhìn nàng cứ như vậy ngã xuống sông. Tôi nhất thời cuống lên, không chút suy nghĩ bước chân lên tảng đá, đưa tay nắm lại!
Một luồng trọng lực từ cánh tay truyền đến, lần này, tôi đã nắm chặt được cánh tay của nàng.
Tôi cảm thấy vui vẻ, chỉ cần có thể giữ lấy nàng, mọi việc liền dễ làm.
- Đinh Linh Linh, cô mau trở về đi, cô không thuộc về dòng sông này, cô hãy mau trở lại...
Tân Nhã nằm ở trên tảng đá hét lớn, nửa người Đinh Linh Linh đã ngâm ở trong dòng sông, chỉ có nửa người trên cùng với một cánh tay đang được tôi giữ lại, nhưng vẫn cười một cách quỷ dị, ánh mắt không hề chớp nhìn chúng tôi, như thể nàng không biết mình đang làm gì.
Tôi sử dụng hết tất cả sức lực, muốn đem nàng kéo lên, dưới đánh giá của tôi, dáng người của nàng tương đối mảnh mai, nhiều lắm thì năm mươi ký là cùng, nhưng tôi không ngờ tới, trọng lượng của nàng tại sao giống như hơn hai trăm ký, nặng chết mất, tôi đem hết sức bú sữa mẹ đều xuất ra, mà cơ thể nàng vẫn cứ chậm rãi chìm xuống.
Dần dần, cánh tay của nàng cũng đang tuột ra và trược xuống, Tân Nhã muốn giúp tôi cùng nhau kéo nàng lại, nhưng thân thể của tôi đã lòi ra tảng đá một nửa, Tân Nhã không có cách nào có thể trợ giúp cho tôi.
Lẽ nào cân nặng ở dưới nước lại nặng như vậy? Hay là nói, hiện tại Đinh Linh Linh đã rơi vào trạng thái vô thức, vì thế nên cân nặng của nàng mới vượt xa bình thường?
Không đúng, e rằng đây không phải là lý do thật sự, cánh tay của nàng liên tục trượt xuống, rất nhanh đã đến vị trí cổ tay, đúng vào lúc này, tôi chợt thấy trong ánh mắt của nàng lóe lên một tia khinh miệt cùng tàn bạo, giống như đang nói cho tôi biết: Cô gái này đã chết chắc rồi!
Ngay lập tức tôi hiểu được, đây chính là do tà linh bám trên người nàng đang phá rối!
Tôi nghĩ tới cấm pháp, tuy rằng bây giờ tôi không thể viết ra bất kỳ pháp quyết chữ nào, trong tình thế cấp bách khi nãy, tôi vừa vặn dùng tay phải để níu lấy nàng.
Tôi cố gắng trở lại trạng thái cuồng bạo như ban ngày, khi đang ở trong khu rừng kia, ý niệm vừa nghĩ, đôi mắt của tôi lập tức đỏ lên.
Rất nhanh, cảm giác đau nhói xót ruột xót gan do bị đâm lần thứ hai truyền đến, tôi giương mắt nhìn, phía dưới nhẫn huyết ngọc, một dòng máu tươi đang từ từ chảy ra, dọc theo ngón tay cái, chảy về phía cánh tay của Đinh Linh Linh.
Tôi đã biết, máu của tôi không giống máu người bình thường
Quả nhiên, khi dính phải dòng máu của tôi, sắc mặt Đinh Linh Linh liền lập tức thay đổi, bỗng trở nên nhợt nhạt và xanh xao, thậm chí nụ cười quỷ dị kia cũng biến mất, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, nhìn thấy được, con mắt của Đinh Linh Linh trợn ngược, thân thể đột nhiên run lên, sau đó lập tức hôn mê.
Khoảnh khắc tiếp theo, một làn khó bay ra từ đỉnh đầu của nàng, chậm rãi tiêu tán ở trong bầu trời đêm.
Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, máu của tôi lợi hại như vậy? Quả thực chính là khắc tinh của quỷ hồn, sát thủ của tà linh mà.
Nhìn vào Đinh Linh Linh, cả người nàng bây giờ mềm nhũn ở trong dòng sông, tôi biết được, con tà linh kia đã chạy mất, hoặc đã bị tôi tiêu diệt rồi.
- Tân Nhã, chị mau kéo giúp em và chị ấy lên với.
Đinh Linh Linh sau khi hôn mê vẫn rất nặng, tôi không có năng lực khuếch đại như trong phim truyền hình, một bàn tay có thể kéo người ta ra khỏi vách đá, chỉ dựa vào một bàn tay có thể đem được người rơi xuống vách núi kéo lên, đặc biệt ở phía sau không có một điểm tựa để mượn lực, chỉ dựa vào sức mạnh ở một cánh tay, tôi không thể đem nàng kéo lên.
Tân Nhã ở phía sau cố gắng kéo tôi, chúng tôi đồng thời hợp sức, kéo Đinh Linh Linh ra khỏi dòng sông.
Ngay sau đó, cánh tay của Đinh Linh Linh đã được kéo lên, cả người cũng được kéo lên...
Tôi nghiến răng, kiên trì không để cho chính mình vì tê dại mà buông lỏng bàn tay, một tay dựa vào tảng đá, cố gắng dùng sức...
Rốt cuộc, hơn nửa người của nàng đều đã được lôi ra khỏi mặt nước, chỉ còn hai chân nhỏ bé vẫn còn ngâm ở trong dòng sông.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, cánh tay cũng buông lỏng ra, đang muốn đổi cánh tay khác kéo nàng lên, nhưng đúng vào lúc này, con sông đột nhiên phun trào dữ dội lên, không biết đồ vật gì nắm lấy cổ chân của Đinh Linh Linh, tôi chỉ cảm thấy một sức nặng kéo xuống, không kịp níu giữ, nên Đinh Linh Linh lại rơi vào trong nước một lần nữa!
Lần này quá bất ngờ nên không kịp chuẩn bị, tôi hoàn toàn không có thời gian để phản ứng, cả người Đinh Linh Linh cũng đã rơi vào trong nước, chỉ còn mái tóc dài đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Tân Nhã hét lên kinh hãi, và tôi cũng muốn phát điên, con mẹ nó, lão tử nổ lực hết nửa ngày, lại không biết đồ vật gì tập kích bất ngờ? Mày chết với tao rồi tử thần ạ, ngày hôm nay tao muốn xem xem, tên tử thần như mày rốt cuộc có bộ dạng con chim gì!
Tôi không nói hai lời, bò lộm cộm lên, sau đó liền nhảy xuống nước.
Con sông rất tối, không có một chút tia sáng nào, nhưng nhẫn huyết ngọc của tôi lại lóe lên một ánh sáng đỏ như máu, để tôi có thể miễn cưỡng nhìn thấy một vài thứ.
Cơ thể Đinh Linh Linh đang ở trước mắt, tôi kéo lại tóc của nàng, dùng sức kéo trở về, đây là phương pháp cứu người sắp chết chìm chuẩn nhất, không thể nắm lấy cánh tay, chỉ có thể nắm lấy tóc hoặc quần áo, hoặc là bàn chân, không phải vậy thì người đang chết chìm cũng sẽ lôi mình cùng xuống nước luôn.
Nhưng rõ ràng có một lực lượng nào đang phá rối ở dưới nước, và nó đang chống lại tôi, sức mạnh kia rất lớn, dần dần tôi cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, hơn nữa ánh sáng thật sự quá tối tôi không thể nhìn thấy được rốt cuộc thứ gì đang quấy phá.
Một lúc sau, tôi không thể đem Đinh Linh Linh kéo lên, ngược lại còn chìm xuống cùng với nàng.
Trong lòng tôi bắt đầu hoảng hốt, cảm thấy càng ngày càng tức ngực, sức lực trên người càng lúc càng giảm, dù cho liều mạng như thế nào, cũng không thể làm nên chuyện gì.
Lẽ nào chỉ có thể từ bỏ sao?
Không, không bao giờ!
Tôi bắt đầu điên rồi, trong lòng thầm nghĩ, ngày hôm nay cho dù phải chết, tôi cũng phải nhìn cho rõ rốt cuộc thứ gì đang quấy phá ở dưới nước!
Tôi buông tóc của Đinh Linh Linh ra, đột nhiên chúi đầu và bơi xuống phía dưới.
Chẳng bao lâu sau, tôi chạm đến đáy của dòng sông, dựa vào ánh sáng sắc đỏ yếu ớt của nhẫn huyết ngọc, tôi thấy được, ở phía dưới Đinh Linh Linh, mơ hồ xuất hiện một đoàn vật thể đen thùi lùi.
Chính là nó!
Tôi nắm thật chặt nhẫn huyết ngọc, cảm giác đau nhói khi bị đâm khi nãy, đã sớm không còn nữa, nhưng ở đây là dưới nước, tôi biết được máu của mình không thể dùng được, và đây chính là vũ khí duy nhất của tôi.
Càng lúc càng gần, tôi đã có thể mơ hồ nhìn thấy được một ít, cái thứ đang níu kéo Đinh Linh Linh, có vẻ như có hình người, trên người được bao phủ bởi một lớp lông đen, ở dưới nước động tác cực kỳ mau lẹ, nhưng chắc vì kéo một người khác nên tốc độ chìm xuống hơi chậm, rất nhanh đã bị tôi đuổi kịp.
Trong bóng đêm, nước sông đột nhiên nổi lên một vòng nước xoáy, ngay lập tức tôi không thể thấy rõ được tình huống trước mắt, đang muốn bơi qua một bên để né tránh dòng nước xiết này, nhưng cái trán đột nhiên đau đớn, có càm giác như máu đang chảy ra.
Không ổn rồi, trên đầu bị thương, tôi đột nhiên cảm thấy giật mình, trên trán nhanh chóng mất đi cảm giác, máu tươi lan rộng, rất nhanh, mọi thứ trước mắt tôi đều trở thành một màu đỏ.
Tôi hơi hoảng loạn, mà kể cũng lạ, sau khi nước sông trở thành một màu đỏ, tôi có thể nhìn thấy được tình hình ở phía trước, giống y như vào ban ngày vậy, có một con quái nửa người nửa khỉ xuất hiện ở trước mắt.
Nhìn thấy thứ này, ngay lập tức tôi nhớ ra điều gì đó, đây không phải thứ quái quỷ đã tấn công Trần Hàn Dương ban ngày, con sơn tiêu kia sao?
Không, không đúng, tôi nhìn kỹ thì nhận thấy được sự khác biệt, con khỉ quái dị này, tướng tá nhỏ hơn con kia nhiều, sắc mặt cũng muốn xấu hơn con kia nhiều lắm, cả người tuy rằng được bao trùm bởi một bộ lông đen, nhưng không có dày đặc như con sơn tiêu kia.
Nếu như không đoán sai, đây là một con quỷ nước, thường được gọi là khỉ nước!
Tôi cảm thấy ngực hơi khó thở, biết không thể chần chừ nữa, xem ra con quái vật này sau khi bắt tôi, nó cảm thấy tôi không có uy hiếp gì cả, lại bơi đi qua bắt hai chân của Đinh Linh Linh, nó cũng không biết được tôi có thể nhìn thấy được nó với ánh mắt đầy máu, tôi âm thầm bơi qua mà không nói một lời, lúc đi tới phía sau lưng của nó, liền đấm mạnh một phát.
Con khỉ nước này chỉ chăm chăm muốn bắt đi Đinh Linh Linh, phỏng chừng không nghĩ tới tôi còn có sức để tấn công nó, bị tôi đấm một phát, chỉ nghe ở dưới nước phát ra một tiếng vang nhẹ, sau đó con khỉ nước bị đánh bay ra xa, hơn nữa vết thương này của nó cũng không phải nhẹ, thân thể co giật ở trong dòng sông, trên mặt nó lộ ra vẻ giận dữ, nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chuẩn bị sẵn sàng để tiếp tục chiến đấu, nhưng tôi không ngờ được, nó chỉ nhìn tôi một lúc, sau đó liền quay người lại, lẻn vào nơi sâu, dần dần biến mất.
Tôi nhìn chằm chằm đến khi nó biến mất hẳn, đột nhiên cảm thấy sức lực trên người của mình không ngừng trôi đi, hơn nữa tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Tôi không dám trì hoãn, vội vàng quay sang hướng Đinh Linh Linh, một cánh tay nắm lấy tóc của nàng, dùng sức kéo lên...