Tôi đi theo Nam Cung Phi Yến đến nơi đã gặp dì Tuyết lần trước. Chỉ là lần này, trên dốc núi vắng vẻ, không một bóng người. Chị kéo tôi ngồi xuống trên đỉnh dốc, cả hai cùng nằm kề bên nhau, chị hai tay ôm gối, đôi mắt đen láy nhìn ngắm ánh sáng bảy sắc màu trên bầu trời đêm. Đó là đại trận ánh hào quang của đại trận canh giữ Hồ cốc. Gió đêm lướt nhẹ qua ngọn tóc của chị, chị cứ ngồi đó không nói lời nào, tôi nhịn không được lên tiếng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.