Tôi ngơ ngác nhìn chị, cúi đầu nhìn giọt nước mắt dần dần thấm vào lòng bàn tay tôi. Chậm rãi biến mất. Chị ấy nhả ra, trên khóe miệng vương vết máu tươi, ngẩng đầu cười với tôi: - Được rồi, chị cắn xong rồi. Bây giờ chị cảm thấy công lực của mình tăng vọt rồi. Em phải nhớ kĩ, sau này em không được phép để người khác cắn đâu đấy. Tôi rút tay lại. Trên mu bàn tay có dấu răng mờ nhạt và một vài vết máu, nhưng nó nhanh chóng hòa vào cơ thể....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.