Mục lục
Cấm Kỵ Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái gì? !

Những tiếng kinh ngạc đồng thời vang lên, sau đó tôi chạy nhanh ra ngoài, nắm lấy bả vai Vương Vũ, hỏi:

- Nói rõ một chút, hắn ta bị làm sao?

Vương Vũ thở hồng hộc nói:

- Tôi không biết, vừa nãy rõ ràng tôi thấy được cậu ta đi lên hướng phía trên sườn núi, nhưng tôi đã tìm kiếm khu vực xung quanh đấy cũng không tìm thấy người nào cả, kêu gọi một lúc lâu, cũng không có ai đáp lại.

Sở Kỳ sững sờ nói:

- Tiêu rồi, không lẽ nào lời nói của tôi khi nãy lại chuẩn như vậy?

Đinh Linh Linh cũng cảm thấy hoảng sợ, lắc mạnh đầu, nói ra:

- Không thể nào, cậu không cần phải tự dọa chính bản thân mình, nhất định là hắn đã đi hơi xa nơi này, Vương Vũ không tìm được hắn, có lẽ, hắn lại phát hiện được có gì chơi vui, và vô tình...

Tôi ngắt lời nàng, nói:

- Chúng ta đừng có đoán mò ở chỗ này, mau đi tìm cậu ta đi, không chừng hắn đang muốn hù dọa chúng ta thì sao.

Mấy người đã chuẩn bị xuất phát để đi tìm Trần Hàn Dương, Tân Nhã lại nói với chúng tôi:

- Nếu không thì mọi người đi đi, tôi ở đây trông chừng đồ vật, nếu không sẽ rất bất tiện khi mang theo.

Tôi nghĩ một lát rồi nói:

- Cũng đúng, vậy thì chúng ta không cần phải mang theo đồ vật, cứ để cho Tân Nhã trông chừng, nhưng cô tuyệt đối không được đi lung tung, biết không hả?

Tân Nhã gật đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy hợp lý, liền tháo balo xuống đặt cùng một chỗ, sau đó mọi người vội vàng chạy lên núi.

Trên sườn núi, quả nhiên không có hình bóng của Trần Hàn Dương, tôi cau mày lại, nhìn xung quanh một chút, lại nhìn vào tảng đá lớn kia, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không lành.

- Vương Vũ, vừa nãy tiểu tử kia hai lần đều đi vệ sinh ở nơi đó sao?

Tôi nhìn vào tảng đá kia và hỏi vương vũ, bởi vì tôi mơ hồ cảm giác được, tên kia hình như đã đi tiểu phía dưới tảng đá, nên không chừng đã rước họa vào thân.

Vương Vũ gãi đầu một cái, nói:

- Đại ca ơi, tôi làm sao biết được hắn đi vệ sinh ở nơi nào....

Không chờ hắn nói xong, tôi đã đi qua đó và nhìn xung quanh tảng đá kia một chút, kỳ lạ, cũng không có dấu vết ỉa hay đái gì.

Nhưng có vẻ nhưng quanh đây không có gì khả nghi, ngoại trừ tảng đá kia có hơi kỳ lạ, chẳng lẽ còn có thứ gì khác sao? Hay là tên kia đi khá xa nơi này để dạo chơi?

- Ồ, nơi này có vết chân!

Sở kỳ đột nhiên hét lớn.

Tôi chạy tới và thấy rằng Sở Kỳ đẩy ra một đám cỏ khô trên mặt đất, phía dưới quả nhiên có một dấu chân khá rõ ràng, chính là hướng về sâu trong khu rừng.

- Chị thật cẩn thận.

Tôi khen ngợi nàng một câu,

- Đi thôi, chúng ta đi tìm dựa vào dấu chân này.

Đinh Linh Linh hưng phấn nói:

- Cái tên này không phải hẹn gái giấu giếm chúng ta chứ, chờ một lát nữa tìm được hắn, để xem tôi trừng trị hắn như thế nào.

Chúng tôi dựa theo dấu chân và cất bước đi về phía trước. Kỳ thực nơi này cũng tương tự như một vách đá, một bên là sườn núi, bên kia là một khu rừng cây, sau khi chúng tôi đi xa mấy chục mét, dấu chân kia bắt đầu lộn xộn, đi một lát nữa, dấu chân lại không còn nữa, dù cho chúng tôi tìm kiếm ra sao đi nữa, cũng không thấy tung tích.

Tôi đứng yên, tự hỏi lòng mình, quay đầu nhìn lại, ở phía sau là dấu chân của mấy người chúng tôi, đều rất rõ ràng. Bởi vì xung quanh đây đều là đất vàng, đặc biệt là bây giờ cỏ dại đang vào mùa khô, vết chân càng thêm rõ ràng, không thể đi tới đây thì dấu chân đột nhiên biến mất được.

Đinh Linh Linh đột nhiên hét lên, ngón tay chỉ về một hướng:

- Mọi người nhìn xem, hắn ở bên kia!

Mọi người vội vàng nhìn theo phương hướng mà nàng chỉ, quả nhiên thấy được cách đó không xa, ở trong khu rừng, có một bóng người mơ hồ chính là Trần Hàn Dương, đang quay lưng về phía chúng tôi, từ từ đi về phía trước.

Đinh Linh Linh bĩu môi, có chút tức giận nói:

- Cái tên này, không ngờ lại chạy xa như vậy, chẳng trách không thể tìm được hắn.

Nàng hét to về phía bên kia:

- Trần Hàn Dương, anh mau quay lại đây cho tôi, anh đang muốn đi đâu thế hả? Này...

Sau khi hét lớn hai đến ba lần, mà Trần Hàn Dương dường như không hề nghe thấy, Đinh Linh Linh giận dữ thở phì phò chạy về phía trước:

- Tôi sẽ đi bắt hắn trở về.

Tôi vội vàng gọi nàng lại:

- Chờ đã, tôi thấy không đúng lắm, dấu chân của hắn rõ ràng tới đây liền bị mất dấu, làm sao có thể xuất hiện ở một nơi cách vài chục mét cơ chứ?

Sở Kỳ suy nghĩ một chút, phân tích nói:

- Có lẽ hắn vẫn đi ở trong rừng, dấu chân mà chúng ta đuổi theo vốn không phải là dấu chân của hắn.

Vương Vũ cũng nói:

- Đúng đấy, đừng quan tâm nhiều như vậy, trước tiên chúng ta đuổi theo hắn rồi nói sau, nếu mà cứ nghi ngờ như thế cũng không giải quyết được gì.

Tôi nói với mọi người:

- Được rồi, nhưng tôi có một đề nghị, mặc kệ sau đó chúng ta đi xa bao nhiêu, nhớ phải lấy tảng đá kia làm điểm mốc, còn có mảnh rừng phong này, cho dù thế nào đi chăng nữa, tuyệt đối không thể bị lạc đường.

Sở Kỳ đồng ý nói:

- Đúng vậy, em nói đúng lắm, hơn nữa, chúng ta cũng đừng phân tán ra, địa hình quanh đây chúng ta cũng không quen thuộc, nếu như tìm tới một người lại mất đi một người khác, vậy sẽ không có ý nghĩa.

Đinh Linh Linh vội la lên:

- Ai nha, biết rồi biết rồi, mấy cậu dài dòng quá, nhanh lên một chút đi, hắn sắp đi xa rồi kìa.

Ngay sau đó, chúng tôi liền cùng nhau đuổi theo.

Nhìn từ phía xa, Trần Hàn Dương đang ở rừng cây phía trước, nhưng dù cho chúng tôi có vừa chạy vừa kêu như thế nào đi nữa, thì hắn cũng đều thờ ơ không để ý. Thậm chí đầu cũng không có nghiêng lại, mà bước chân, cũng không dừng lại chút nào.

Chúng tôi chạy vào trong rừng cây, Đinh Linh Linh hô to:

- Trần Hàn dương, anh mau đứng lại cho tôi, anh mà cứ giả bộ không nghe thấy, thì tôi sẽ không để ý đến anh nữa!

Trần Hàn Dương không có chút phản ứng, hắn đi rất chậm, khoảng cách giữa chúng tôi càng ngày càng gần, năm mươi mét, bốn mươi mét, ba mươi mét, hai mươi mét. . . . .

Ánh mặt trời vào buổi chiều xuyên thấu qua những cành cây thưa thớt và khô héo, tạo ra những bóng cây loang lổ ở trong rừng, Trần Hàn Dương đi ở phía trước cúi đầu xuống. Dù chúng tôi có la hét cỡ nào, cũng không có chút phản ứng, chậm chậm nhấc lên đôi chân, từ từ di chuyển về phía trước.

Trong lòng tôi dần dần chìm xuống, dáng vẻ này của hắn, tám chín phần là dấu hiệu bị trúng tà, nói cách khác, rất có khả năng hắn bị quỷ núi mê hoặc thần trí, muốn lôi kéo hắn đi vào sâu trong núi.

Tốc độ của mấy người Sở Kỳ quá chậm, với trong rừng núi này địa hình trắc trở, tôi thấy lo lắng, nói với bọn họ:

- Mọi người cứ chậm rãi mà đi, tuyệt đối không nên phân tán, tôi chạy nhanh, nên sẽ đi trước đuổi theo hắn.

Không chờ bọn họ trả lời , tôi đã quay người lại chạy thật nhanh.

Nhớ năm đó, tôi cùng với bạn bè của mình đã vượt qua hai ngọn núi lớn trong vòng một hơi thở, loại núi này tuy rằng nhỏ, nhưng ở trong mắt tôi nó cứ như là đất bằng vậy.

Khoảng cách hai mươi mét, sau khoảng hai đến ba giây, tôi cố chạy nước rút. Cách hắn chưa đầy mười mét, tôi liền hét to:

- Trần Hàn Dương...

Lúc này, hắn dường như đã có phản ứng, dưới chân hơi dừng lại một chút, giống như muốn quay đầu lại nhìn, trong lòng tôi vui vẻ, chỉ cần hắn ta có thể nghe thấy là tốt rồi.

Tôi móc vào túi quần bên trái ra một tấm Pháp Quyết Chữ Trấn, cầm nó ở trong tay, đồng thời tăng nhanh tốc độ lên đi về phía trước và nghĩ thầm, chỉ cần vừa đuổi kịp hắn, làm cho hắn quay đầu lại, vỗ ngay tấm phù này vào đỉnh đầu của hắn, bảo đảm xua tan tai họa.

Nhưng mới vừa đi được hai bước, tôi bỗng nhiên không thể không dừng lại, nhìn vào bóng lưng của hắn, nhất thời sợ hết hồn.

Ánh mặt trời loang lổ trên đỉnh đầu, bóng cây lắc lư, nhưng mà tên Trần Hàn Dương này...dĩ nhiên không có bóng!

Tôi lập tức nhận ra được có gì đó không đúng, nhìn kỹ lại, mới thấy được thân thể của tên Trần Hàn Dương này có chút trôi nổi bồng bềnh, hơn nữa càng lại gần hắn, tôi càng nhìn thấy rõ hơn, hắn đâu phải dùng hai chân bước đi, mà là con mẹ nó...đang thong thả lượn lờ mà!

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, sinh hồn ly thể!

Khi một người chết, hồn phách ly thể thì gọi là quỷ hồn, cũng gọi là tử hồn. Mà hồn phách của người sống rời đi cơ thể, thì gọi là sinh hồn, sinh hồn có chứa dương khí, không sợ ánh sáng mặt trời, không sợ người sống, vì thế mới có thể ban ngày ban mặt, bước đi trong rừng cây dưới ánh mặt trời, thậm chí cả Sở Kỳ và Đinh Linh Linh cũng có thể nhìn thấy.

Nhân tiện khi nói về sinh hồn ly thể, đây không phải là thân thể của Trần Hàn Dương, mà là sinh hồn của hắn.

Tôi có chút sững sờ, tình huống này từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua, đang yên đang lành sao sinh hồn của hắn lại rời khỏi cơ thể được?

Tuy nhiên tôi đã không có nhiều thời gian để suy nghĩ về vấn đề đó vào lúc này, việc quan trọng bây giờ là phải cứu hắn, nhưng Pháp Quyết Chữ Khu này khẳng định không thể dùng, nếu như hắn trúng chiêu này rồi hồn phi phách tán, tội lỗi của tôi nhưng rất lớn.

Tôi nên sử dụng phương pháp gì đây? Tôi nhớ lại khi còn bé, ở trong thôn có một đứa bé bị đánh mất linh hồn, thông thường thì sử dụng phương pháp dùng hương gọi hồn, dùng phép gọi hồn, lấy vật gọi hồn, hay đơn giản nhất là người lớn nhân lúc trời tối đi ra ngoài gọi to tên của đứa trẻ.

Nhưng điều kiện cần cho mấy việc chiêu hồn, chính là phải bảo vệ thân thể của người đó, bởi vì thân thể của họ là lọ chứa, không có lọ chứa, hồn phách liền không có chỗ dung thân, vì lẽ đó nên bảo vệ thân thể rồi gọi hồn mới là phương pháp phổ biến nhất.

Nhưng mà tình trạng bây giờ, thân thể Trần Hàn Dương đã mất tích, giờ đây cũng chỉ có sinh hồn của hắn lang thang nơi hoang dã, làm thế nào có thể gọi hồn đây?

Kỳ thực liên quan đến vấn đề này, đã không phải kêu là gọi hồn nữa, mà phải kêu là thu hồn, trong cấm kỵ bút ký cũng có ghi chép, nhưng phải cần dùng đến một loại pháp khí nào đó, thu hồi hồn phách, rót vào từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, sau đó lại triển khai pháp quyết trấn hồn, coi như người này đã được cứu rồi.

Nhưng bây giờ trong tay tôi không có gì cả, lấy cái gì mà thu hồn? Tôi cũng không thể đem hồn phách của Trần Hàn Dương cầm lấy, sau đó nhét vào trong túi chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK