Tiểu Bạch nhảy cẫng lên, chỉ vào chú ba của cậu ta kêu lên: - Chú phóng... phóng khí! Mấy người bọn tôi đều trợn tròn mắt, đây là có ý gì? Chung Lương Thần cũng nghệch ra, trong phòng tất cả mọi người đều yên lặng câm nín, nhưng mà chỉ có mình chú hai của cậu ta vẫn luôn im lặng ngồi một bên không hé răng, Chung Lương Hán, đột nhiên lại cười ha ha lên, cười tới ngửa tới ngửa lui, trên gương mặt thật thà kia nếp nhăn cũng đều giản cả ra. Tôi đột...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.