Edit: Lynn
Trước đây, mỗi khi Phó Thời Xuyên đi làm, Quan Oánh ở nhà rảnh rỗi không có việc gì để làm thì cô thường sẽ tưởng tượng ra bây giờ anh đang làm gì ở công ty, cô rất tò mò xem anh ở nơi làm việc trông như thế nào.
Và ngay lúc này, với sự nỗ lực của mình, cuối cùng cô đã bước vào nơi làm việc của Phó Thời Xuyên!
Tầng mà công ty Phó Thời Xuyên tọa lạc là tầng 25, hai người từ thang máy đi ra, quẹt thẻ xong, cửa kính từ từ mở ra hai bên.
Những gì bạn nhìn thấy khi bước vào là một khu vực rộng rãi và sáng sủa, bức tường kính bao quanh 360° cho phép mọi người đứng bên cửa sổ và ngắm nhìn khung cảnh ban đêm nhộn nhịp của khu CBD* (khu trung tâm thành phố). Từ cửa sổ nhìn vào, có những căn phòng san sát nhau, mỗi căn phòng đều chứa đầy máy tính, cây xanh và các loại đồ dùng cá nhân của nhân viên. Chắc vì hôm nay là thứ bảy, đang là giờ ăn tối nên trong công ty không có nhiều người, nhìn xung quanh cũng chỉ có hơn chục người. Đi sâu hơn, có một hành lang với các phòng kính khác nhau ở hai bên, Quan Oánh đoán nơi đó là phòng họp.
*CBD: viết tắt từ Central Business District – đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.
Trông có vẻ không khác nhiều so với các công ty khác, nhưng nó vẫn có một chút khác biệt. Ví dụ, so với nơi mà cô vừa ghé thăm, cách trang trí ở đây ngắn gọn, gọn gàng và đầy hiện đại hơn. Không giống như nền tảng OTT ShenHai sẽ có áp phích của các tác phẩm điện ảnh và truyền hình do nhiều công ty khác nhau sản xuất được treo trên tường, như một cách giới thiệu sự đa màu sắc của các tác phẩm. So sánh thì ở đây nghiêm túc hơn nhiều.
Đây có lẽ là sự khác biệt ngành nghề.
Song, Quan Oánh vẫn rất nhiệt tình ngắm nghía, vừa nhìn vừa nghĩ thầm, đây chính là nơi làm việc của Phó Thời Xuyên à nha!
Cô cảm thấy như mình đã mở khóa được một bản đồ tuyệt vời khác vậy!
Phó Thời Xuyên đang giới thiệu cho cô vị trí khu nghỉ ngơi, quay người lại thì thấy Quan Oánh mặt hơi đỏ, mắt sáng lên, anh dừng lại hỏi: “Sao trông cậu căng thẳng thế?”
Quan Oánh thầm nghĩ thôi xong, lỡ để lộ nội tâm rồi!
Nhưng cô phản ứng rất nhanh, chớp mắt một cái rồi nói: “Tôi chưa đi làm bao giờ. Mỗi lần đến một nơi trông có vẻ trang trọng, đông người mang tính buôn bán, tôi lại có chút lo lắng. Cậu hiểu cho những người chưa trải sự đời như chúng tôi đi!”
Phó Thời Xuyên thấy buồn cười: “Vế đầu thì dễ nói, nhưng còn vế sau, chẳng phải cậu đã là người lớn rồi sao?”
Quan Oánh ngẫm nghĩ, ra hiệu: “Tôi là người lớn, nhưng kinh nghiệm làm người lớn thì lại không có nhiều.”
Kỳ thực Quan Oánh nghi ngờ lý do là bởi vì bản thân chưa từng ra ngoài đi làm, trong lòng cô luôn cảm thấy mình vẫn là học sinh, còn là một đứa trẻ. Mỗi lần đến tòa nhà văn phòng cao cấp để thảo luận mọi việc, cô đều có cảm giác lo lắng.
Song, Tây Tây lại mắng cô vì điều này: Có đứa trẻ nào thu nhập hàng năm vượt quá beep beep beep (đã tắt tiếng) không? !
Phó Thời Xuyên vì lời nói của cô lại nghĩ đến một khía cạnh khác.
Có thể như cô nói, cô chưa có kinh nghiệm đi làm, lại thành công trong sự nghiệp từ rất sớm, chưa trải qua sự rèn luyện kép giữa công việc và cuộc sống như nhiều người. Anh luôn cảm thấy cô có một sự lãng mạn không thể kiềm chế và hồn nhiên như trẻ thơ.
Quan Oánh thấy vẻ mặt Phó Thời Xuyên không ổn liền hỏi: “Sao vậy?”
Phó Thạch Xuyên lấy lại tinh thần, cười đáp: “Không có việc gì.”
Hai người đi về phía trước được một đoạn thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi: “Trent!”
Một chàng trai trẻ tuổi đi về phía cô, Quan Oánh cảm thấy cậu ta trông quen quen, sau một hồi nhớ lại, cô phát hiện ra cậu ta chính là người đàn ông vừa rồi đứng ngoài thang máy cùng Phó Thời Xuyên.
Đối phương cũng nhìn thấy cô, lúc đầu ánh mắt có chút tò mò, sau đó dường như nhớ ra điều gì, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hỏng rồi, cậu ta cũng nhận ra cô.
Quan Oánh bỗng thấy chột dạ, vô thức trốn ở sau lưng Phó Thời Xuyên.
May mắn thay, tuy nhận ra cô nhưng cậu ta cũng không hỏi gì, thay vào đó nhanh chóng quay đi, mỉm cười nói với Phó Thời Xuyên: “Anh về rồi à? Cuộc họp với bộ phận tiếp thị đã được sắp xếp trong một giờ nữa.”
“Được.”
“Còn nữa, Jonson nhờ tôi nhắc nhở anh, anh ấy đã gửi cho anh bản thiết kế kiến trúc cơ sở hạ tầng. Anh nhớ đọc nhé.”
Phó Thời Xuyên nhướng mày: “Tại sao cậu ta không tự nói cho tôi biết?”
“Anh còn chưa biết tính Jonson sao. Hôm nay anh ấy không làm thêm giờ, nên tất nhiên có thể trốn là trốn tiệt.” Người đàn ông nói đùa: “Khi tôi gọi cho anh ấy, anh ấy đang bận hẹn hò. Anh ấy bảo tôi chuyển lời thay, nói bản thân lười nhắc lại.”
Phó Thạch Xuyên hừ nhẹ, không bình luận: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong, người đàn ông lại liếc nhìn Quan Oánh, thấy Phó Thời Xuyên vẫn không có ý định giới thiệu cô, chỉ có thể nói: “Vậy tôi về làm việc trước.”
Vừa muốn rời đi, liền nghe thấy Phó Thời Xuyên nói: “Jerry.”
Người đàn ông lập tức quay người lại, chỉ thấy Phó Thời Xuyên nở nụ cười trên môi nói: “Bảo Rayray sau khi họp xong đến tìm tôi, tôi cũng lười gửi lại, lát nữa cậu gặp cô ấy thì chuyển lời hộ tôi.”
Jerry: “…”
Jerry cảm thấy mình đang đùa bỡn, rõ ràng đó không phải là điều cậu ta muốn nghe.
Vừa rồi, khi cùng Trent đợi thang máy ở tầng dưới, cả hai đã gặp giám đốc Vương của Shenhai Video, Trent còn trò chuyện với chị ta. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, Trent vẫn luôn như vậy và có thể trò chuyện với bất kỳ ai. Nhưng điều kỳ lạ là hôm nay anh ấy nói nhiều hơn bình thường một chút. Điều khiến Jerry sốc nhất là anh còn biết rằng bộ phim thần tượng mới của Shenhai Video là do giám đốc Vương sản xuất! Ngay cả cậu ta cũng chỉ biết đến nó vì xem phim cùng bạn gái chứ không biết người sản xuất là ai.
Jerry chỉ biết cảm thán trâu thật đấy, khả năng mạnh vì gạo bạo vì tiền của Trent đã đạt đến một tầm cao mới, khi cậu ta quay lại thì thấy nữ nhà văn lúc đó đi cùng giám đốc Vương, cũng người mà Trent chủ động hỏi đến lại bất ngờ xuất hiện trong công ty cùng với anh, hai người còn vừa nói vừa cười, trông có vẻ rất thân thiết!
Jerry cảm thấy bối rối. Chẳng lẽ bọn họ vừa gặp nhau ở tầng dưới rồi vừa gặp đã quen, sau đó liền dẫn nhau lên công ty sao? Vậy thì tốc độ phát triển quá nhanh rồi!
Nhưng nếu không phải mới gặp nhau, thì tại sao cả hai lại giả vờ như không quen biết nhau lúc ở trước thang máy?
Trong đầu cậu ta có rất nhiều nghi ngờ, nhưng biết rằng số phận của mình sẽ không nhận được câu trả lời, cậu ta thất vọng nói “Ồ” và rời đi trong tiếc nuối.
Sau khi Jerry rời đi, Quan Oánh hỏi: “Cậu sắp có cuộc họp hả? Vậy cậu có cần đi chuẩn bị gì không?”
“Một giờ nữa mới họp. Không vội, tôi vẫn có thời gian để tiếp đón cậu.”
Bởi vì câu nói “Tiếp đón cậu” mà Quan Oánh khẽ nhếch khóe môi.
Phó Thời Xuyên lại hỏi: “Vừa rồi tôi không giới thiệu cậu với đồng nghiệp, cậu không ngại chứ?”
Quan Oánh lắc đầu.
Mặc dù cô rất muốn Phó Thời Xuyên giới thiệu cô với đồng nghiệp của anh, để cô có cảm giác như mình cũng có tên tuổi trong xã hội, nhưng trong tình huống hôm nay… thôi quên đi vậy!
“Vậy thì tốt.” Phó Thời Xuyên nói: “Ban đầu tôi nghĩ cậu lần đầu tiên đến công ty chúng tôi, nên giới thiệu cậu với đồng nghiệp của tôi, như vậy mới là tôn trọng cậu. Nhưng tôi thực sự không dám chắc, hơn nữa tôi cũng lo cậu không muốn để họ biết mối quan hệ của chúng ta…”
Quan Oánh không ngờ anh lại nhắc đến chuyện này, cô vừa ngượng lại khó xử, vội ngắt lời dưới ánh mắt trêu chọc của Phó Thời Xuyên: “Được rồi, tôi tham quan chỗ này cũng hòm hòm rồi, chúng ta tới chỗ tiếp theo đi, hướng dẫn viên du lịch!”
Điểm ‘du lịch’ tiếp theo là khu vực làm việc của Phó Thời Xuyên.
Quan Oánh vốn tưởng sẽ được nhìn thấy “Văn phòng phó tổng” rộng rãi và hoành tráng, nhưng điều khiến cô bất ngờ là anh lại đưa cô đến một chỗ làm việc cạnh cửa sổ.
“Đây là bàn của tôi.”
Quan Oánh có chút kinh ngạc.
Chẳng phải giám đốc Vương và Elaine đều nói anh là quản lý cấp cao “nhảy dù” mà, tại sao anh không có văn phòng riêng? Sao ở đây không giống với trong tiểu thuyết nhỉ!
Phó Thời Xuyên giải thích với cô, “Thâm Hải giống như các công ty Internet lớn khác ở Trung Quốc, khuyến khích mô hình quản lý phẳng* loại bỏ cảm giác phân cấp ở mức độ lớn nhất. Vì vậy, các đồng nghiệp không gọi nhau bằng chức vụ mà được gọi bằng tên tiếng Anh, cũng không có sự phân biệt lớn ở các vị trí trong các bộ phận. Trong bộ phận của chúng tôi, ít nhất là ở thời điểm hiện tại, tất cả các vị trí đều ngồi chung với nhau.”
*Mô hình quản lý phẳng (Flat Organization Structure) hay còn gọi là tổ chức không tầng lớp, là một mô hình tổ chức có số lượng cấp bậc quản lý tối thiểu. Mục tiêu chính của mô hình này là giảm thiểu sự phức tạp, rườm rà trong quá trình ra quyết định và tạo ra một môi trường làm việc nhanh nhẹn, sáng tạo và hiệu quả hơn. Trong cơ cấu tổ chức phẳng, nhân viên thường có nhiều quyền tự quản lý công việc của mình, giúp tăng cường sự sáng tạo và tinh thần chủ động. Đồng thời, mô hình này cũng thúc đẩy sự giao tiếp và tương tác trực tiếp giữa nhân viên và quản lý cao nhất (bỏ qua các quản lý trung gian như trước đây), giúp giảm thiểu các lỗi thông tin và tăng tốc độ ra quyết định.
Ra là thế. Thảo nào ban nãy Jerry cứ gọi anh là Trent.
“Vậy tại sao mọi người lại gọi giám đốc Vương là giám đốc Vương? Và văn phòng của chị ấy cũng rất lớn!”
“Shenhai Video làm về mảng giải trí khác với chúng tôi.”
“Cũng phải. Chưa kể đến những thứ khác trong ngành giải trí, hệ thống phân cấp của họ là trội nhất! Chỗ các cậu vẫn đơn giản hơn.”
“Đúng vậy, bảo sao Lạc Ninh cũng mắc phải rất nhiều thói xấu.”
Hai người cùng nhau nói xấu sau lưng người khác, ánh mắt chạm nhau, trong mắt đối phương không khỏi mỉm cười.
Quan Oánh quay đầu nhìn về phía bàn làm việc của Phó Thời Xuyên. Khu vực này không dựng thành từng khung mà là một dãy ba bàn ghép lại, vị trí của Phó Thời Xuyên ở cạnh cửa sổ, bàn giữa chắc hẳn trống vì không có người ngồi, bàn trong cùng là của một người khác.
Trên bàn của anh có rất ít đồ đạc, chỉ có một chiếc máy tính và một vài tài liệu, không có gì khác, nó sạch sẽ và ít mang màu sắc cá nhân hơn những chiếc bàn khác.
Quan Oánh vốn muốn nhìn bàn làm việc của anh một chút, không ngờ lại nó lại như thế này, ngay cả một chậu cây cũng không có.
Cô có chút không cam lòng, đảo mắt rồi nói: “Tôi có thể ngồi được không?”
Phó Thời Xuyên làm động tác mời, Quan Oánh kìm nén sự hưng phấn, cẩn thận ngồi lên ghế của anh.
Lúc tựa lưng vào ghế, cô không khỏi cảm thán trong lòng: Chà, đây là ghế làm việc của Phó Thời Xuyên!
Càng nghĩ về điều đó, cô càng thấy vui hơn, thậm chí còn ngồi trên ghế và quay vòng vòng.
Phó Thời Xuyên thấy vậy nhướng mày, khẽ chống tay, thản nhiên ngồi ở giữa bàn nhìn cô ở đó chơi đùa.
Lúc này, phía trước lại có thêm mấy người đi tới, chắc hẳn là đồng nghiệp vừa đi ăn tối bắt đầu lần lượt quay lại.
Một số người cũng chú ý tới bên này và hơi ngạc nhiên khi thấy Phó Thời Xuyên ngồi trên bàn và một cô gái trẻ ngồi trên ghế của anh, còn có một chiếc túi Gucci rõ ràng là của một cô gái đặt cạnh chân Phó Thời Xuyên.
“Trent?”
Phó Thời Xuyên quay lại, nhìn thấy người tới liền chào hỏi: “À Kenny, cậu tập bóng thế nào rồi?”
Đối phương xin tha: “Anh cũng ác lắm. Không cần lo, tôi vẫn đang tập luyện! Tôi không chỉ tập bóng đá, gần đây tôi chỉ ăn những bữa ăn healthy ít béo và giàu protein. Nếu anh không tin tôi thì hãy hỏi bọn họ đi!”
Hai người làm việc cùng Kenny ngay lập tức làm chứng cho anh chàng: “Thật sự, tối nay tăng ca anh ấy còn ăn salad ức gà. Đúng là cảm động!”
Một cô gái khác nói: “Tôi không chịu nổi việc giảm cân! Tôi nghĩ cuối tuần Kenny chắc chắn sẽ quét sạch cả tòa cao ốc và mang về chức vô địch cho bộ phận của chúng ta!”
Cuối tuần tòa cao ốc của tập đoàn sẽ có một trận tranh tài tennis, tổng cộng có 20 tuyển thủ đã được chọn từ các phòng ban khác nhau của công ty và Kenny là đại diện cho bộ phận họ.
Phó Thời Xuyên gật đầu, cầm lấy quả bóng tennis trên bàn bên cạnh, ném qua đó, đối phương ngay lập tức bắt được.
Phó Thời Xuyên hài lòng: “Không tệ, đến lúc đó nếu cậu vợt bóng chuẩn xác như tay của cậu vậy thì chúng ta nhất định sẽ thắng.”
“Nói thì ai chả nói được! Tới lúc đó anh chỉ cần nhìn cho kỹ, chúng ta nhất định phải thắng!”
Mọi người cười đùa và trò chuyện thêm vài câu rồi ai nấy quay lại chỗ làm việc của mình.
Bởi vì nhận thấy Phó Thời Xuyên không có ý định giới thiệu, nên cũng không có ai hỏi đến Quan Oánh đang ngồi trên ghế, cho dù có tò mò cũng không có ai dám mở lời, giống như Jerry lúc nãy.
Quan Oánh bỗng nhiên cho rằng Phó Thời Xuyên kỳ thật đã sai, chỉ là bề ngoài không có cấp bậc mà thôi. Nhưng trên thực tế, cũng giống như Shenhai Video, mọi người đều rõ ai là lãnh đạo, ai là cấp dưới.
Cô muốn đến công ty của anh, là bởi hy vọng có thể tiếp xúc với một mặt khác của anh, và bây giờ, cô cảm thấy mình quả thực đã nhìn thấy điều đó.
Đây chính là diện mạo của Phó Thời Xuyên tại nơi làm việc.
Anh có thể thành thạo lãnh đạo cả một đội ngũ, gần gũi với cấp dưới của mình một cách vui vẻ nhưng không mất uy nghiêm. Cô cảm thấy anh có tác phong làm việc rất giống phong cách của những nhà lãnh đạo ở Thung lũng Silicon mà cô từng thấy trong phim truyền hình Mỹ, anh còn trẻ, xuất chúng, tư duy nhanh nhạy, mạnh vì gạo bạo vì tiền và là một nhà lãnh đạo có chính kiến.
Người như vậy chắc chắn phải có sức hút rồi. Nhưng không hiểu sao, khi Quan Anh đột nhiên nghĩ tới lời Elaine đã nói lúc ở dưới tòa nhà, Phó Thời Xuyên không chỉ đối xử như vậy với những người trong bộ phận của mình, anh còn rất ôn hòa thân thiết với mọi người trong tập đoàn, mọi người đều thích anh ấy.
Kỳ thực lúc đó cô có chút kinh ngạc, bởi vì trước đây Phó Thời Xuyên không như vậy.
Tất nhiên anh luôn là một người xuất sắc, nhưng dù ở cấp ba hay đại học, Phó Thời Xuyên không phải là loại người hòa đồng. Anh chưa bao giờ làm chủ tịch hội sinh viên, cũng không thích tổ chức các hoạt động với các bạn cùng lớp, anh có một số bạn bè, nhưng không phải kiểu có bạn bè ở khắp nơi nơi. Anh nổi tiếng chỉ vì học giỏi và đẹp trai.
Hồi đó anh không dễ gần như vậy. Bây giờ Quan Oánh nhớ lại mối liên hệ giữa hai người kể từ khi họ tái hợp, cô phải thừa nhận rằng bây giờ anh đã dễ hòa nhập hơn trước rất nhiều.
À, thực ra cũng không cần nhìn về sau. Lần đầu tiên hai người gặp lại, tại phòng tân hôn nơi Trương Chi Dương và Đổng Mi Giai kết hôn, cô đã bối rối trước Phó Thời Xuyên, người phối hợp với mình trong trò chơi. Không biết có phải vì họ đã lâu không gặp nhau, hoặc liệu đây mới thực sự là anh.
Vậy là do đã trưởng thành sao? Bởi vì kinh nghiệm sống ở Mỹ đã thay đổi anh?
Đó là khoảng thời gian mà cô đã bỏ lỡ.