• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Minh An

Thử thách đầu tiên chính là leo trèo, mà quả như lời mình nói, sau khi leo xong, Phó Thời Xuyên đứng ở trên chờ Quan Oánh.

Quan Oánh dẫm lên thang, leo được một nửa, cô thấy Phó Thời Xuyên vươn tay với mình. Tuy rằng không cần lắm nhưng cô vẫn không chống lại được sự cám dỗ này, cô đưa tay đặt vào tay anh.

Lòng bàn tay người đàn ông khô ráo, còn có hơi ấm nữa. Anh nắm lấy tay cô, dùng sức kéo cô lên trên.

Sau khi lên xong cô mới thấy rõ, bọn họ vừa leo một cái tường vây, ở trước đặt thang, sau khi leo lên xong trượt xuống thì mới vào được trong tường vây.

Nhưng chỗ trượt kia hơi dài. Quan Oánh còn đang do dự, Phó Thời Xuyên đã trượt xuống trước, sau đó anh đứng ở dưới thang trượt nói với cô: “Cậu xuống đi, tôi đỡ cậu.”

Quan Oánh hơi căng thẳng, cô nhanh chóng trượt xuống. Sau khoảng thời gian ngắn ngủi cơ thể mất trọng lực, lòng bàn chân cô chạm phải cái đệm mềm mại. Cô định mượn đà đứng lên nhưng cô đã quá coi thường độ cao ấy rồi. Cô lập tức mất thăng bằng, ngã về phía trước.

Cũng may là Phó Thời Xuyên đã có chuẩn bị từ trước, anh nắm lấy tay cô, tay còn lại thì đỡ lấy lưng cô. Quan Oánh căn chẳng lệch chút nào, ngả đúng vào người anh. Vì động tác của cô mà nhìn qua như cô bị anh ôm vào lòng.

Quan Oánh lập tức quên cả thở.

Mật thất rất tối, cô dựa đầu vào vai anh, cả người cứng đơ lại.

Trong không gian yên tĩnh, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.

Ba giây sau, đột nhiên Quan Oánh lấy lại tinh thần, cô hơi hoảng loạn đẩy Phó Thời Xuyên ra.

Cô đang lo Phó Thời Xuyên phát hiện điều gì khác thường, không ngờ anh lại an ủi cô trước, “Cái này mềm quá, rất dễ mất thăng bằng.”

Sau đó anh quay đầu, nói với Rayray: “Cô cũng xuống dưới này đi.”

Rayray cũng trượt xuống, nhưng nhìn thấy Quan Oánh đi trước nên cô nàng cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, sau khi trượt xong thì nghỉ một chút, chắc chắn mình ngồi ổn xong thì mới ngồi dậy.

Quan Oánh nhìn mọi người dần đi xuống, cô thở phào một cái.

Từ nãy đến giờ nhịp tim cô chưa từng xuống dưới 160. Thật ra lú Phó Thời Xuyên bảo để anh đỡ cô xuống, cô nghĩ ngay tới nơi tối tăm như mật thất thế này, chơi trò chơi mang tính gắn kết cao như này là nơi vô cùng đẹp để tiếp xúc cơ thể.

Nhưng trời đất chứng dám, cái nắm tay kia là cô cố ý nhưng cô không cố ý ngã vào người anh!

Sao cô có thể nghĩ được mình sẽ có niềm vui lớn như thế cơ chứ!

Nhìn những người khác trượt xuống, tuy rằng ai cũng hơi lảo đảo nhưng chẳng ai ngã như mình, Quan Oánh nhớ tới điều mình thấy khó hiểu trước khi đi vào, đột nhiên cô hiểu ra vấn đề: Có lẽ không phải hôm nay Phó Thời Xuyên khác thường mà là do hôm nay cô quá may mắn!

Không phải trong sách giải sao nói rồi sao? Ai cũng có lucky day của chính mình, có lẽ hôm nay chính là lucky day của cô!

Hoặc như Harry Potter sau khi ăn được Felix Felicis* xong thì gặp toàn chuyện tốt.

* Felix Felicis: thuốc may mắn

Từ lúc Phó Thời Xuyên đột nhiên mời cô tham gia team building cùng thì hôm nay đã chú định là ngày đại hỉ của cô rồi!

Nghĩ vậy, cả người Quan Oánh thanh thản, cô còn thấy lâng lâng.

Thấy Phó Thời Xuyên đã đi về phía trước, cô vội đuổi theo sau, chỉ sợ bỏ lỡ may mắn ông trời phát cho cô hôm nay!

Phó Thời Xuyên đang định quay đầu lại tìm cô thì thấy cô đã đuổi kịp mình, anh nhẹ nhàng dặn, “Đừng cách tôi xa quá!”

Quan Oánh sung sướng trong lòng, cô phải nhịn khổ nhịn sở mới đáp được một tiếng, “Được!”

Một lát sau, cuối cùng cô cũng thấy tim mình đập chậm hơn một chút. Lúc này cô mới tranh thủ quan sát xung quanh.

Hôm nay bọn họ chơi một cốt truyện cổ, những cốt truyện như này thường khá khủng bố.

Sau khi vào xong cô mới phát hiện nó rất có bầu không khí đó.

Dưới ánh sáng tối tăm, trước mặt bọn họ là một cánh cửa to dưới tòa núi cổ đại, nhưng họ không đi cửa lớn mà trèo tường để vào. Giờ phút này, nhìn xung quanh mới biết họ tới một căn nhà kiểu Trung Quốc.

Vì là mật thất nên cũng được giản lược đi nhiều. Vị trí hiện tại của họ hẳn là tiền viện, bốn phía xung quanh đều bị vây lại, chỉ có một tòa nhà ở phía đông nam.

Hơn nữa nhìn qua thì viện này khá hoang vắn, trên đèn còn có mạng nhện, cứ như đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.

Mọi người bàn luận một chút sau đó tản ra tứ phía tìm manh mối mở cửa.

Quan Oánh nhìn dáng vẻ thuần thục của họ, nhớ tới Phó Thời Xuyên bảo hôm nay người tới chơi đều là người thích chơi mật thất, hơn nửa là bọn họ chơi cũng rất giỏi.

Quả nhiên, rất nhanh có hai người đã phân biệt dưới núi giả và đèn thạch có phù mở cửa, mở được cánh cửa đầu tiên.

Sau đó bọn họ lại đi theo đúng hướng, giải được con số trong câu đố trên đèn lồng, đi qua hành lang tiếp theo. Tiếp đó họ giải được cơ quan ở cửa trong ánh trăng, dần đi ra hậu viện.

Quan Oánh nhìn mọi người vỗ tay hoan hô, cô thấy mình hơi bị tách biệt, cảm thấy hơi suốt ruột.

Ghét ghê, sao đầu họ xoay chuyển nhanh vậy? Những câu đố kia cô còn chưa kịp đọc hiểu hết họ đã giải xong rồi!

Những người có thể tới làm ở công ty của Phó Thời Xuyên hẳn là đều tốt nghiệp những trường đại học danh tiếng. Chẳng lẽ thật sự là do bằng cấp cô không bằng họ nên đầu óc cũng không theo kịp sao?

Có lẽ thấy cô yên lặng khá lâu nên Phó Thời Xuyên hỏi: “Sao cậu không chơi? Chơi không vui hả?”

Quan Oánh mếu máo, “Tôi thấy tôi ngốc quá!”

Phó Thời Xuyên nghĩ một chút rồi hiểu.

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô gái, anh thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, “Đây đều là kịch bản, bọn họ chơi nhiều rồi nên có kinh nghiệm. Cậu chưa chơi bao giờ, không biết là điều dễ hiểu.”

“Thật hả?”

“Đúng rồi. Nếu cậu chơi thêm vài lần nữa thì chắc chắn giỏi hơn cả bọn họ luôn.”

Anh nói thế cứ như đang dỗ cô vậy. Quan Oánh hơi ngại, cô đổi chủ đề, “Thế cậu thì sao? Sao cậu cũng không chơi?”

Đổi lại, Phó Thời Xuyên bảo anh không quá hứng thú với trò mật thất, không phải cũng là do anh không chơi giỏi đó chứ?

Phó Thời Xuyên còn chưa trả lời, bên kia đã phát ra tín hiệu cầu cứu, “Trent, mau, mau lại đây cứu mạng! Chúng tôi không nghĩ ra được cái này.”

Phó Thời Xuyên nhún vai, “Hết cách rồi, tôi chỉ dành thời gian cho mấy cậu trải nghiệm thôi. Bây giờ mới là sân của tôi!”

Trời ạ sao người này có thể dùng giọng điệu dửng dưng nói ra lời thiếu đánh thế chứ!

Quan Oánh cũng muốn xem có phải anh biết giải thật không nên cũng ngó qua.

Bây giờ bọn họ bị nhốt trong một cái phòng vừa nhỏ vừa tối, hẳn đây là phòng bếp vì ven trường có nồi, có bệ bếp. Bệ bếp dưới chân còn có một cái bếp lò nhỏ, bên trên đặt một ấm thuốc, dưới có mấy thứ như là các vị thuốc.

Trên tường có một cái bàn bằng thạch, mặt trên như bàn cờ có rất nhiều con số. Quan Oánh cảm thấy chắc chắn bên trong có bí ẩn gì đó nhưng tiếc là cô không nghĩ nổi.

Sau khi Phó Thời Xuyên đi qua, Jonson nói: “Cậu nhìn xem, chúng tôi đẩy cả cái nồi này ra rồi vẫn chưa thấy manh mối.”

Phó Thời Xuyên nhìn xung quanh một chút rồi ánh mắt anh dừng trên mặt đất, “Những vị thuốc này đều được đặt dưới đất, nhưng bên cạnh có thêm mấy cái cây. mọi người không thấy độ dài ngắn của chúng có gì đặc biệt à?”

“Ý của cậu là?” Jonson hỏi.

“Theo như thứ tự sắp xếp dài ngắn của mấy vị thuốc này, nhìn từ trên xuống là dài thứ hai, dài thứ tư, dài thứ ba, ngắn nhất với dài nhất, cũng chính là 24351. Tôi nghĩ tương ứng với nó là con số trên bàn cờ.”

“Ý cậu là tìm số 24351 trên bàn cờ?” Người nói ra lời này chính là người đàn ông trẻ tuổi lúc đầu bảo nhờ có Quan Oánh nên họ mới đủ người. Quan Oánh biết tên anh chàng, đó là Leo.

Jonson trừng mắt nhìn anh ta một cái, anh đã hiểu câu hỏi, “Hẳn là phải tìm ra được 5 số liên tục trên bàn cờ, thứ tự ấn cũng là 24351.”

Phó Thời Xuyên bổ sung, “Cũng có thể ấn ngược lại, các vị thuốc được xếp từ ngắn đến dài. Đó cũng là một con số khác, mọi người tự tính đi.”

Mọi người nghe theo anh, tất cả cùng suy nghĩ. Không lâu sau, có người nói, “Ở đây ở đây, tôi thấy rồi!”

Rayray chỉ vào một con số, từ trên xuống dưới lần lượt là 8, 5, 7, 0, 10. 8 là lớn thứ hai, 7 là lớn thứ ba, 0 là nhỏ nhất, 10 là lớn nhất, theo cách nói của Phó Thời Xuyên, nếu bấm thì bấm theo thứ tự từ lớn đến nhỏ lần lượt là 24351. 

*Minh An: Ý là lớn thứ hai lớn thứ tư lớn thứ ba lớn thứ năm lớn thứ nhất, đoạn này tự dưng tui bị diễn đạt ngơ quá, bà nào có cách sửa hay hơn thì comment góp ý tui nhé!

Bấm theo thứ tự năm số này, chỉ thấy “Tách” một tiếng, một cửa nhỏ ở góc phòng bếp từ từ mở ra.

Leo không nhịn được, nói: “Đầu óc của sếp đỉnh thật đấy!”

Lần này Quan Oánh cũng không nhịn được, cô nói nhỏ trong lòng một câu: Chó săn.

Nhưng cảm giác gấp gáp của cô càng mãnh liệt hơn. Giờ đến cả Phó Thời Xuyên cũng đóng góp rồi, cả nhóm chỉ còn mình cô chưa làm gì!

Rayray thấy vậy thì thò qua, nắm lấy tay cô, cười nói: “Không sao đâu, tôi cũng chưa giải được cái gì đây này!”

Có lẽ do được Phó Thời Xuyên nhờ, hơn nữa cả hai đều là con gái nên hôm nay Rayray rất quan tâm tới Quan Oánh. Có mấy lần Quan Oánh hoạt động mạnh, không để ý đến váy của mình, cô nàng đều giúp Quan Oánh chỉnh lại váy.

Quan Oánh biết Rayray đang an ủi mình, nhưng người chị em à, cô không thể thản nhiên nói dối như thế được! Rõ ràng mấy con số vừa rồi là cô thấy đầu tiên đấy!

Nhưng Quan Oánh cũng không phụ ý tốt của Rayray, cô cười với cô nàng, hai nhau cùng nhau ra ngoài bằng cửa nhỏ.

Sau khi rời khỏi phòng bếp, cả nhóm lại tới một viện nhỏ. Khác với tiền viện, hẳn nơi này là hậu viện người ta sinh sống.

Trong viện có bàn ghế đá. Trên bậc thang tam cấp là một gian phòng ngủ có cửa gỗ khắc hoa. Mà phòng bếp vừa rồi có lẽ chính là phòng bếp dành riêng cho tiểu viện này.

Đương nhiên cửa phòng ngủ cũng bị đóng chặt. Quan Oánh lập tức đoán ra nhiệm vụ tiếp theo là mở cửa phòng ngủ này ra.

Nhớ lại những dòng chữ cùng những lời nhắc nhở từ khi vào đây, Quan Oánh cũng dần hiểu ra cốt truyện. Thân phận của bọn họ chính là nhóm người nghe nơi đây có bảo bối nên mạo hiểm tới thăm dò, ai ngờ lại bị vây lại. Vì thế họ phải tìm ra bí mật của nơi này rồi thoát ra, nếu không sẽ bị chôn chết ở đây.

Qua những cái đình, núi giả, hoa viên vừa rồi, đi từ tiền viện tới hậu viện, thời gian cũng đã trôi qua khá nhiều. Câu hỏi cũng ngày càng khó hơn. Lý trí bảo Quan Oánh rằng trò chơi sắp kết thúc rồi!

Không ổn, cô không còn quá nhiều thời gian!

Dục vọng chiến thắng của cô trỗi dậy, cô dẫn đầu vọt lên cửa tìm manh mối.

Nhưng tìm mãi chẳng thấy gì. Cô chỉ thấy hai bên cửa gỗ, lần lượt treo hai tấm thẻ bằng gỗ. Miếng bên trái có dòng thơ được viết lên bằng bút lông: “Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn. [1]”

[1] Bài thơ Sinh tra tử – Nguyên tịch của Âu Dương Tu

Tấm thẻ bên phải thì vẽ một hình chữ thập, trên dưới trái phải của nó lần lượt đánh dấu bốn hướng đông tây nam bắc.

Thật ra trên đường tới đây, có không ít câu thơ đã xuất hiện rồi. Có cái được khắc lên cây cột, có cái được khắc lên bia đá, nội dung cũng na ná nhau, nào là “Kim phong ngọc lộ tương phùng, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.” [2]; “Đôi tình nếu đã cửu trường, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau.” [3]; “Từ khi ly biệt, vẫn nhớ mong tương phùng, bao lần trong mộng cùng người gặp nhau.” [4]; “Nguyên có chỉ hề có lan, tư công tử hề chưa dám nói.” [5]; “Không biết hồn đã đứt, uổng có mộng tương tùy, trừ bỏ chân trời nguyệt, không ai biết.” [6]; trên cơ bản đều là những câu thơ tình cảm.

[2] [3] Bài thơ Thước kiều tiên của Tần Quán

[4] Theo tui search là bài 《鹧鸪天·彩袖殷勤捧玉钟》của Yến Cơ. Mà tui không thấy tên nào dịch sang tiếng Việt hay, mấy bà biết thì comment giúp tui nhé

[5] Trích từ Cửu khúc: Tương phụ nhân của Khuất Nguyên thời tiền Tần

[6] Trích từ Nô Quan Tử 17 tháng 4 của Ngụy Trang thời Đường

*Minh An: Trừ câu 1, 2, 3 ở bên trên tui search được bản dịch nghĩa, phiên âm tiếng Việt thì các câu còn lại tui cop từ raw để tìm tên tiếng Trung của bài thơ, nếu mọi người biết chỗ nào giải nghĩa, dịch nghĩa và có tên hay hơn thì comment giúp tui nhé!

Rayray còn nhặt được một cái túi thơm trên hành lang. Bên trên có thêu “Đổi ta tâm, lấy ngươi tâm, mới biết tương nhớ thâm. [7]” Cái này cũng cùng phong cách với mấy câu thơ kia.

[7] Bài thơ Tố trung tình của Cố Quýnh

Quan Oánh suy đoán những cái này có quan hệ với màn cuối cùng trong cốt truyện, nhưng tạm thời cô chưa nghĩ ra. Chỉ là cô nhìn chằm chằm hai tấm thẻ kia mà suy nghĩ.

Những người còn lại cũng tiến đến gần, ai cũng khó hiểu, “Cái này có nghĩa gì vậy?”

“Hẳn là hai tấm thẻ này nhắc một điều gì đó. ‘Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn.’ Câu thơ này có liên quan gì đến phương hướng nhỉ?”

Thơ. Phương hướng. Quan hệ.

Ý tưởng trong đầu Quan Oánh chợt lóe lên, cô cảm thấy mình như vừa nghĩ ra cái gì đó!

Từ lúc nãy, Jonson dựa vào biểu hiện từ khi vào chơi đến giờ biết được cô Quan này không am hiểu trò trốn thoát khỏi mật thất. Nhưng anh vẫn tinh tế đưa thẻ cho cô đọc, dù sao đây cũng là người Trent mang tới, thế nào cũng phải cho con gái nhà người ta trải nghiệm một chút.

Chờ sau khi anh cảm thấy đủ rồi thì mới tự nhiên lấy lại thẻ trong tay cô rồi quay đầu nhờ Phó Thời Xuyên tham vấn, “Tôi không nghĩ ra, cậu có ý tưởng gì chưa?”

Ngoài dự đoán, lần này đến cả Phó Thời Xuyên cũng nhíu mày, “Tạm thời thì chưa.”

Trent cũng không biết!

Ai cũng sầu cả ruột. Một lát sau, Leo nói: “Hay là chúng ta nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài đi?”

Anh chàng quơ quơ bộ đàm. Trò chơi quy định rằng nếu gặp phải câu đố không thể nào giải được thì có thể tìm nhân viên công tác để lấy gợi ý cùng manh mối khác.

Từ đầu đến giờ họ còn chưa nhờ giúp lần nào đấy!

Jonson hơi không cam lòng, nhưng cứ đứng đực ra ở đây cũng chẳng phải là cách. Đang lúc anh do dự, đột nhiên có người nói, “Có lẽ tôi có ý tưởng cho câu đố này.”

Là cô Quan kia.

Anh chàng hơi bất ngờ, “Cô có ý tưởng?”

Quan Oánh gật đầu.

Jonson không tin lắm. Câu đố này khó đến vậy, đến cả anh còn không có ý tưởng gì, cô gái tay mơ này có thể đột nhiên sáng tỏ vấn đề?

Anh liếc mắt nhìn Trent bên cạnh, Trent cũng đang tò mò nhìn Quan Oánh.

Jonson: “Thế cô nói xem?”

Quan Oánh thấy tất cả mọi người đều nhìn vào mình, đến cả Phó Thời Xuyên cũng vậy. Cô hơi căng thẳng, nhưng nhiều hơn là sự hưng phấn vì sắp được đóng góp công sức, “Mọi người đều biết 24 giờ của thời hiện đại ứng với 12 canh giờ thời cổ đại nhỉ?”

“Biết chứ.” Jonson nói, anh cảm thấy như cô đang coi thường mình, “Tuy rằng tôi là người học tự nhiên nhưng những kiến thức cơ bản này vẫn có.”

“12 canh giờ đó thật ra là 12 con giáp, mỗi canh giờ đều có một biệt danh, cái này mọi người biết không?”

Jonson nghẹn họng, những người còn lại cũng không nói lời nào.

Phó Thời Xuyên thay mọi người nói: “Chúng tôi không biết, cậu nói tiếp đi.”

Lúc này Quan Oánh mới từ từ nói tiếp, “Ví dụ như giờ Tý là nửa đêm, giờ Sửu là gà gáy, giờ Dần là rạng sáng, giờ Mão là mặt trời mọc. Còn giờ Tuất chính là hoàng hôn.”

Mọi người lập tức chú ý tới cụm “Hoàng hôn” trong câu thơ, “Ý cô là bài thơ này ám chỉ giờ Tuất. Thế giờ Tuất ám chỉ cái gì?”

“Thế phải xem tấm thẻ còn lại.”

Cô lấy tấm thẻ trong tay Jonson ra, sau đó đưa cho mọi người xem, “Đây là gợi ý. Tuy rằng bên trên chỉ có bốn hướng đông tây nam bắc, nhưng thực tế mười hai con giáp ứng với mười hai hướng nhỏ. Còn vị trí của Tuất ứng với phía tây tây bắc.”

Quan Oánh tổng kết: “Cũng có nghĩa là đồ chúng ta cần tìm nằm ở phía tây tây bắc của sân.”

Leo nghe cô nói xong, anh chàng đi theo hướng Quan Oánh chỉ tìm đồ. Sau khi sờ soạng một lúc, anh chàng kích động nói: “Chỗ này có viên gạch hơi lỏng thật này!”

Quan Oánh bảo, “Nâng nó lên đi!”

Leo cùng một người đàn ông khác nâng viên gạch lên. Quả nhiên bên dưới có một cái hộp gỗ nhỏ, mở ra thì thấy có một chiếc chìa khóa bằng đồng bên trong.

Ai cũng bất ngờ. Một lúc lâu sau, Leo mới nói: “Cô Quan đỉnh thật đó! Cái này cũng biết luôn!”

Rayray cũng phụ họa: “Mấy cái vừa rồi cô nói tôi chưa từng nghe bao giờ luôn!”

Không cần nghĩ cũng biết tuy rằng người nào ở đây cũng là học sinh giỏi nhưng ai cũng theo khối tự nhiên, vì thế những kiến thức này không thuộc phạm vi hiểu biết của họ.

Mà trước đó Quan Oánh có viết một cuốn tiểu thuyết trinh thám lấy bối cảnh cổ đại, lúc đó cô tra khá nhiều tư liệu nên cô phải nhớ rất nhiều thông tin. Không ngờ hôm nay chúng lại có công dụng!

Cuối cùng cô cũng lập được công, lòng hư vinh được thỏa mãn. Được mọi người khen ngợi, cô không nhịn được mà vểnh đuôi lên, “Quá khen quá khen, chẳng qua do tôi đọc thêm chút sách thôi!”

Nói thì khiêm tốn nhưng vẻ mặt chẳng khiêm tốn chút nào.

Jonson vừa bị đoạt tấm thẻ gỗ. Nhìn cô gái được mọi người vây quanh, một lúc sau, anh nhẹ nhàng huýt sáo một cái, “Không ngờ đó!”

Anh hỏi Phó Thời Xuyên bên cạnh: “Câu vừa rồi cậu không giải được thật hả?”

Phó Thời Xuyên cũng đang nhìn Quan Oánh. Một lúc sau, anh mới nói: “Không dám giấu, đúng là tôi không giải được thật.”

Jonson nhìn ra anh đang nói thật, anh chàng vui vẻ, “Thế tôi thấy bình thường rồi!”

Dừng một chút, anh nói tiếp: “Ánh mắt cũng được. Giỏi lắm.”

Nửa câu đầu khen Phó Thời Xuyên, nửa câu sau khen Quan Oánh.

Phó Thời Xuyên không nói gì.

Nhớ lại cảnh Quan Oánh giải câu đố lúc nãy, anh phát hiện anh rất thích cô ở thời điểm ấy. Biết đáp án trong lòng, tự tin tỏa sáng, cứ như dáng vẻ ngày đó lúc hai người xem nhà cô bảo mình là người có kinh tế vững.

Như một con thiên nga kiêu ngạo vậy.

Quan Oánh đang sung sướng thì đột nhiên đụng phải ánh mắt Phó Thời Xuyên, cô lập tức tỉnh táo lại.

Chết toi, vênh quá, quên luôn anh còn đang đứng đây!

Dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của cô cũng bị anh thấy sạch!

Nghĩ vậy, cô hơi mất tự nhiên. Cô còn đang định giả vờ bình tĩnh thì thấy Phó Thời Xuyên đi qua.

Những người khác vội vàng đi lấy khóa rồi xem mở cửa phòng. Người còn lại thấy Phó Thời Xuyên đi qua thì nhường chỗ cho anh.

Thấy xung quanh không có ai, Phó Thời Xuyên mới nhỏ giọng nói: “Không hổ là nữ nhà văn, giỏi thật đó!”

Quan Oánh: “…”

Chỉ là một câu khích lệ bình thường thôi mà sao cô đỏ cả mặt thế này?

“Ấy?” Đúng lúc này, phía bên kia truyền ra âm thanh nghi ngờ.

Quan Oánh vội đẩy Phó Thời Xuyên ra, giả như bận rộn thò đầu lại gần, “Sao thế? Sao thế?”

Hóa ra vừa rồi bọn họ định dùng chìa khóa mở cửa thì phát hiện cửa không có quá. Sau khi tìm một lúc thì phát hiện có cái cửa nhỏ ở góc tường.

Nói là cửa nhưng mà nó giống một cái hang hơn. Nó chỉ cao nửa người, bên ngoài có một cái khóa bằng đồng.

Bọn họ dùng chìa khóa để thử. Quả nhiên cửa được mở ra.

Vì thế cái khóa này là để mở cửa nhỏ kia.

Leo thấy lạ, “Sao cửa lớn không đi mà phải đi cửa nhỏ… Không, là lỗ nhỏ mới đúng? Hơn nữa bên trong cái hang này không phải trong phòng mà là địa đạo!”

Đúng là một cái địa đạo thật. Nhìn qua thì phải bò, chẳng biết nó dài bao nhiêu.

Nhưng là gì đi chăng nữa thì hiện tại họ chỉ có một đường này. Jonson nói: “Được rồi, thế mình bò thôi!”

Phải bò.

Nghĩ tới váy của Quan Oánh, Rayray tinh tế nói: “Hay để tôi đi sau cô nhé!”

Đương nhiên người đi trước vẫn là Phó Thời Xuyên. Anh đi trước, sau đó Quan Oánh mới bò vào.

Địa đạo khá hẹp, cô vừa bò vừa nghĩ, sao vẫn còn thử thách này nữa vậy? Cô tưởng hết đến nơi rồi cơ!

Có lẽ vì vừa rồi vừa thể hiện nên cô thấy hôm nay mình chẳng còn hứng thú gì với trò mật thất này nữa, thậm chí cô còn thấy hơi nhàm chán.

Không phải nói kinh khủng lắm à? Như bây giờ thì vẫn bình thường, chẳng có gì kích thích cả.

Jonson bảo bọn họ không thích chơi mấy trò phải tiếp xúc nhiều với NPC, chỉ thích giải đố, nhưng cô thấy có NPC chơi cũng được, càng hợp ý cô hơn. Giả như cô có thể giả vờ bị NPC dọa sợ sau đó rúc vào trong ngực Phó Thời Xuyên…

Hay là lần sau chơi kiểu đó đi!

Cô đang mải mê suy nghĩ thì đường hầm đã tới điểm cuối. Phó Thời Xuyên ngồi xổm chờ cô ở ngoài. Thấy cô ra, anh duỗi tay nắm lấy tay cô rồi kéo cô dậy.

Quan Oánh lại sung sướng hưởng thụ đãi ngộ được nam thần nắm tay. Sau khi đứng vững, cô định nói gì đó thì thấy sau anh là một cái giường gỗ khắc hoa. Mà ở bên mép giường âm u đó, có một người như ẩn như hiện.

Một cô gái.

Mặc áo cưới màu đỏ rực, tóc dài rối tung, trong ánh sáng tối tăm này, có thể thấy gương mặt tái nhợt của cô gái ấy, cùng máu tươi bên miệng…

“A!!!”

Quan Oánh phát ra tiếng thét kinh thiên động địa. Phó Thời Xuyên không kịp đề phòng mà thấy cô gái trước người như phát điên liên tục thét chói tai.

“Quan Oánh! Quan Oánh!” Anh thử gọi vài tiếng bảo cô bình tĩnh lại. Tin tốt là cô nghe thấy, tin xấu là động tác tiếp theo của cô chính là bỏ chạy.

Phó Thời Xuyên sợ cô chạy loạn trong chỗ tối, va vào cái gì đó rồi làm mình bị thương, anh vội bắt lấy cô. Quan Oánh liều chết giãy ra, anh quýnh lên, nhanh chóng bế ngang người cô!

Rayray bò được nửa hầm thì nghe thấy tiếng thét chói tai của Quan Oánh. Cô nàng sợ hãi, vội đẩy nhanh tốc độ, vừa đứng dậy vừa hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì vậy?”

Sau đó cô nàng im lặng.

Bên ngoài đường hầm chính là một gian phòng ngủ cổ kính. Giờ phút này, ở giữa phòng ngủ, một tay Trent ôm lấy lưng cô Quan, một tay khác thì nâng chân cô, bế kiểu công chúa.

Còn cô Quan lấy hai tay ôm cổ Trent, đầu dựa vào vai anh. Mặt mũi trắng bệch, còn chưa lấy lại tinh thần, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt chưa khô…

Cái gì thế này?

Editor có lời muốn nói: 

Trời ạ quá nhiều thơ đau đầu quá huhuhu. Tuần này sắp thi học kỳ + mới hoàn thành 1 kỳ thi khá quan trọng nên tặng thêm cả nhà một chương! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK