• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Minh An

Là, là vậy hả?

Quan Oánh nhìn màn hình. Vào giây phút ấy, cô thấy hơi sốc.

Cô tưởng phải làm gì đó mới được gọi là hẹn hò. Cứ như đi ăn sáng với nhau, đi sân bắn tên với nhau, hay hẹn dắt chó đi dạo cùng nhau mới được gọi là yêu đương.

Hóa ra chỉ ngồi với nhau, chẳng cần làm gì cũng là yêu đương sao?

Cô nhớ tối nay Phó Thời Xuyên bảo, không làm gì thì không được gọi em à.

Hóa ra ý anh là vậy.

Quan Oánh hiểu ra vấn đề.

Đồng thời cô cũng nhận ra khả năng mình đã nhận thức sai.

Vì cuối cùng cũng được làm người yêu Phó Thời Xuyên, cô quá hưng phấn, quá kích động, không thể tin được nên mỗi khi ở chung với anh, cô đều cẩn thận và căng thẳng quá mức, lúc nào cũng muốn tìm chủ đề để nói, trong tiềm thức cô luôn sợ cuộc trò chuyện trở nên tẻ nhạt.

Nhưng thật ra hai người ở bên nhau là chuyện vô cùng thoải mái. Như mọi người nói, không nhất thiết phải lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước.

Trên màn hình, những người bạn trên mạng như khai sáng cho cô, “Những người như chúng tôi khi yêu, thỉnh thoảng chỉ mong được ở bên người kia thôi!”

Quan Oánh mím môi nhưng không ngăn được khóe môi dần cong lên cùng trái tim ngày càng đập nhanh hơn của mình.

Hóa ra là vậy! Hại cô thắc mắc với căng thẳng cả đêm rồi!

Quan Oánh ôm mặt, cô vừa ngọt ngào vừa buồn bã nghĩ. Xong rồi, vừa mới yêu mấy ngày mà cô phát hiện có rất nhiều chỗ khi yêu cô không hiểu.

Mệt cho cô trước kia còn cảm thấy mình hiểu rất rõ, dù sao thì cô cũng là tác giả viết tiểu thuyết ngôn tình!

Rốt cuộc cô làm như nào mới lừa được nhiều tiền vậy!

Nhưng là một tác giả tiểu thuyết tình cảm, Quan Oánh tự nhận ưu điểm lớn nhất của mình là quan sát và học hỏi.

Nếu đã biết vấn đề ở đâu, cô sẽ lập tức điều chỉnh để bước vào trạng thái mới.

Mấy ngày sau đó, cứ tối cô lại tới nhà Phó Thời Xuyên vài lần, vẫn như trước, anh làm việc, cô thì làm việc mình thích.

Quan Oánh cũng nhanh chóng nhận ra, thật ra Phó Thời Xuyên mang việc ở công ty về nhà làm để vừa có thể ở bên cô, vừa không làm lỡ dở công việc của mình.

Phát hiện này làm Quan Oánh càng cảm thấy ngọt ngào hơn, cô cũng bắt đầu bắt chước anh, buổi tối mang chút việc sang làm cùng anh.

Cô cũng nhanh chóng phát hiện hai người cứ ở bên nhau như vậy, tuy rằng mỗi người bận làm việc của mình, chẳng nói được với nhau vài câu nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy mặt đối phương. Cảm giác ấy đúng là có sự yên bình và hạnh phúc.

Điều này làm cô bắt đầu thích ứng, đồng thời hưởng thụ nhịp sinh hoạt này. Mỗi ngày, điều cô chờ mong nhất chính là thời gian buổi tối ở bên Phó Thời Xuyên.

Thời gian chưa từng trôi nhẹ nhàng và vui vẻ tới vậy.

Cứ thế tới buổi chiều thứ tư của tuần thứ hai.

Quan Oánh cùng Tây Tây hẹn nhau ra ngoài nói chuyện, sau đó uống một tách trà chiều với nhau, thuận tiện đi SKP* lấy túi cô đặt trước đó.

* SKP là tên viết tắt của một trung tâm thương mại cao cấp ở Bắc Kinh, Trung Quốc, chuyên bán các thương hiệu thời trang và xa xỉ phẩm nổi tiếng. SKP được biết đến với không gian sang trọng và là điểm đến ưa thích của những tín đồ mua sắm.

Đây là cái túi Birkin thứ hai của cô, nó có màu hoa anh đào thiếu nữ thích, giá rẻ hơn chiếc milkshake màu trắng kia một chút. Nhưng cô mua cái túi kia ở cửa hàng khác, còn chiếc này là do cô có một số người bạn, với cả phải tặng quà theo yêu cầu của công việc nên tới Hermes mua vài bộ quần áo, bộ bát đũa, đồ sứ, cả khăn lụa linh tinh nữa. Kết quả chẳng để ý đã tiêu đến hạn mức.

Nhân viên hỏi cô có muốn mua thêm một túi nữa không. Nếu cô muốn thì chờ một tuần là túi sẽ tới.

Quan Oánh nhìn chiếc túi màu hoa anh đào đẹp đẽ lãng mạn trên ảnh, cô không cản được sự dụ dỗ.

Cô tự nói với chính mình, trùng hợp cô với Phó Thời Xuyên mới yêu nhau, chiếc túi này đã đến, chiếc túi đó còn ngập tràn hơi thở thiếu nữ đang yêu nữa, đó chính là món quà ông trời tặng cô mừng cô có người yêu (tuy rằng cô tự dùng tiền của mình)!

Bởi vì nó mang ý nghĩa to lớn như vậy nên sau khi nhận túi, Quan Oánh càng nhìn càng thích, sướng cả ngày!

Cô vội xem túi, Tây Tây đang chờ cô, một lát sau, bỗng nhiên cô nàng nói: “Nay chưa bảo nhưng trông trạng thái của bà tốt thật đó, mặt mũi sáng bừng lên luôn này. Bà có chuyện gì vui hả?”

Động tác cầm túi của Quan Oánh chững lại.

Mặt cô sáng bừng lên luôn hả?

Nhưng sáng là chuyện bình thường. Bây giờ ngày nào cô cũng bận yêu đương với Phó Thời Xuyên, tối nay còn hẹn trước 8 giờ sẽ gặp nhau ở nhà anh rồi cơ!

Cuộc sống như thế thì mặt mũi sáng sủa là đúng rồi!

Nhưng cô tạm chưa nói thật với Tây Tây. Không phải cô thấy Tây Tây không đáng tin bằng Lạc Ninh mà cô còn chưa nói cho Phó Thời Xuyên biết chuyện cô đã yêu thầm anh nhiều năm. Mà trong chuyện ấy, Tây Tây lại biết quá nhiều nên cô không thể không cẩn thận.

Nghĩ vậy, cô lấy bình tĩnh, nói một cách tự nhiên: “Vì gần đây tôi cảm giác như mình tìm lại được chút linh cảm sáng tác. Công việc thuận lợi nên đương nhiên tâm trạng tôi tốt rồi.”

Tây Tây sung sướng hỏi: “Thật hả?”

Quan Oánh gật đầu.

Cô không nói dối. Có lẽ như lúc trước cô phân tích với Tây Tây, linh cảm sáng tác của cô cạn kiệt bởi do cuộc sống quá yên bình, trải nghiệm tình cảm quá ít. Mà gần đây, trong cuộc sống của cô, thật sự đã có quá nhiều chuyện xảy ra.

Tâm nguyện mười mấy năm được thỏa mãn, cảm xúc ngày nào cũng lên xuống, mãnh liệt như sóng biển. Cô cảm thấy linh cảm sáng tác cùng đam mê viết của mình lần nữa dồi dào.

Hôm qua, sau khi kết thúc giai đoạn học tập trước ấy, cô chính thức bắt đầu đặt bút viết kịch bản. Cảm giác của buổi tối đầu tiên khá tốt, không xảy ra tình huống không viết được kịch bản mà cô lo lắng trước đó.

Hơn nữa ngoài kịch bản, cô có thêm một số cảm hứng viết tiểu thuyết mới. Gần đây cứ rảnh là cô lại nghĩ về cái này.

Cảm giác như vậy đúng là lâu lắm rồi cô chưa được trải nghiệm, làm Quan Oánh không khỏi cảm thán: Cô vừa thuận đường tình, vừa thuận đường sự nghiệp!

“Thế thì tốt quá rồi!” Tây Tây kích động nói, dù sao thì việc linh cảm sáng tác của Quan Oánh cạn kiệt cũng luôn làm cô nàng nhọc lòng, “Tôi còn tưởng bà giấu tôi yêu đương đó, không ngờ là chuyện này. Vậy thì càng tốt hơn!”

Quan Oánh nghe vế trước, tim cô nhảy dựng lên. Cô im lặng một lát sau đó mới làm như không có chuyện gì, hỏi: “Sao lại cảm thấy tôi yêu đương? Nhìn trông tôi giống người đang yêu lắm hả?”

Tây Tây nhìn cô nghiêm chỉnh ba giây, đột nhiên cô nàng cười, “Đương nhiên là giống rồi. Không tin bà cứ tự nhìn mình trong gương đi! Bà mà không bảo, nhìn qua chẳng khác nào cô gái đang yêu!”

Cô gái đang yêu.

Quan Oánh đi giữa đường phố đông đúc ở CBD, đầu luôn loanh quanh những lời này.

Cô và Tây Tây đã tạm biệt nhau. Tây Tây vốn định đưa Quan Oánh về nhưng Quan Oánh lại bảo cô muốn đi dạo một mình một lúc để động não.

Tản bộ một mình để nghĩ về cốt truyện là thói quen từ trước của Quan Oánh. Tây Tây biết điều này nên lái xe đi trước.

Chờ Tây Tây rời đi, Quan Oánh đeo tai nghe lên. Cô vừa nghe nhạc vừa đi lang thang trên đường, trong đầu cô không nghĩ về kịch bản hay cốt truyện mà liên tục nghĩ về những lời Tây Tây nói.

Bỗng nhiên cô quay đầu lại. Trùng hợp bên cạnh là cửa kính của một nhà hàng đắt đỏ. Cô nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của mình trong đó.

Cô gái trong ấy giống như cô gái trong cửa hàng vừa rồi. Dáng người thon thả, mái tóc dài rối tung, đôi mắt sáng lấp lánh, gương mặt như phát ra ánh sáng, thể hiện rõ sự vui vẻ cùng sức sống mãnh liệt.

Hóa ra trong mắt người khác, bây giờ cô trông như này, như một cô gái đang yêu…

Là cô gái đang yêu Phó Thời Xuyên.

Nghĩ tới đây, cô không nhịn được nở nụ cười.

Suy nghĩ này làm tâm trạng của Quan Oánh càng tốt hơn, cô vừa xách túi vừa nhảy nhót trên đường, cứ như một chú chim nhỏ vậy.

Không biết đi tới lúc nào, bỗng nhiên cô cảm nhận được sự lạnh lẽo trên trán do có giọt nước chảy xuống.

Quan Oánh ngẩng đầu lên thì phát hiện trời mưa.

Cô hơi bất ngờ. Hơn nữa mới mưa thôi mà mưa đã rất to rồi. Quan Oánh thầm than trong lòng. Thấy cạnh đó là một quán cà phê, cô xách đồ vào trong.

Quả nhiên vào được chưa lâu, mưa ngày càng to hơn. Rất nhanh, cơn mưa tầm tã làm bầu trời bên ngoài trở nên mơ hồ.

Quan Oánh thấy vậy, nghĩ thầm rằng mình cũng đã tản bộ đủ nên quyết định gọi xe về nhà.

Tiếc là cô đã quên bây giờ là giờ cao điểm người ta đang tan tầm, chỗ này còn là CBD, cộng thêm trời mưa nữa, người đang chờ xe trước cô rất nhiều, có khi phải chờ tầm hơn một tiếng mới có xe!

Quan Oánh khóc trong lòng, định đi tàu điện ngầm nhưng lại không có ô. Hơn nữa từ đó đến trạm tàu điện ngầm gần nhất cũng phải đi mất mười phút, đi xong chắc cô như gà rơi vào nồi canh.

Còn chưa bàn tới trong tay cô có một chiếc túi sặc mùi tiền mới tinh không thể dính nước!

Dính mưa là chuyện nhỏ, túi ướt là chuyện lớn. Quan Oánh đành bất đắc dĩ gọi một cốc cà phê, ngồi cạnh cửa sổ của quán vừa chờ xe vừa chờ tạnh mưa.

Rất nhanh, càng nhiều người tới quán cà phê, tất cả đều chạy vào tránh mưa.

Quán cà phê tao nhã mất đi sự yên tĩnh, trở nên vô cùng ồn ào.

Quan Oánh chán gần chết. Cô chống cằm nhìn ra màn mưa bên ngoài. Điện thoại cô hơi rung lên.

Là tin nhắn WeChat Phó Thời Xuyên gửi cho cô: Anh tan làm rồi.

Sớm thế? Giờ còn chưa tới 7 giờ mà.

Quan Oánh vội hỏi: Sao anh tan sớm thế?

Phó Thời Xuyên: Ừ, anh về sớm. Em có ở nhà không, đang ăn tối hả? Không thì mình ăn với nhau cũng được.

Anh muốn ăn tối với cô nên về sớm hả?

Quan Oánh lập tức thấy vừa áy náy vừa buồn bã, cô cắn môi trả lời: Em đang ở ngoài, chắc trong chốc lát chưa về được đâu.

Cô đã nói trước với Phó Thời Xuyên rồi, chiều phải ra ngoài gặp người đại diện của mình. Vì thế bên kia dừng hai giây rồi trả lời: Không sao, em cứ ngồi đi, anh chờ em về.

Quan Oánh nắm tay, bỗng nhiên cô vô cùng hối hận vì đã xếp lịch hẹn vào hôm nay.

Hoặc lúc nãy về nhà luôn cho rồi, tản bộ cái gì cư chứ? Cứ để Tây Tây đưa cô về nhà luôn cho xong!

Giờ thì hay rồi, chẳng mấy khi Phó Thời Xuyên tan làm sớm như vậy, cô lại không ở nhà. Lại còn chẳng biết bao giờ mới hết mưa, chẳng biết cô có về nhà nổi trước 8 giờ không.

Bọn họ đã hẹn 8 giờ yêu đương ở nhà rồi, thế mà cô lại bùng kèo vào lúc này!

Quan Oánh còn đang mải áy náy thì Phó Thời Xuyên đã gửi một bức ảnh qua. Trong ảnh, bạn nhỏ Phó Bác Văn đứng trước cửa sổ sát đất, mang theo vẻ mặt khó đoán nhìn màn mưa bên ngoài.

Phó Thời Xuyên: Trời mưa rồi. Thầy Collie đang chuẩn bị sẵn tinh thần đi tản bộ tâm trạng không tốt chút nào.

Quan Oánh cười: Cơn mưa này tới bất ngờ quá, em cũng bị dọa.

Phó Thời Xuyên: Em dính mưa hả?

Quan Oánh: Không. Lúc đó em đang ở trên đường nên vào trong nhà luôn.

Phó Thời Xuyên nhạy bén bắt được từ mấu chốt: “Em”? Em đi một mình hả?

Quan Oánh vẫn chưa nhận ra điều bất thường, cô thoát ra khỏi ứng dụng, nhìn tiến độ đặt xe thì phát hiện thời gian không rút ngắn đi mà còn dài thêm 10 phút.

Lòng cô trùng xuống, thầm nghĩ tám phần mình đã muộn hẹn. Sợ Phó Thời Xuyên mất hứng, cô gửi voice chat qua đánh trống lảng trước, “Đúng rồi. Anh không biết như nào đâu, chiều em qua quốc mậu*, thế mà giờ ở đây chẳng bắt nổi xe. Em tăng giá lên 50 tệ mà cũng chẳng có ai nhận đơn. Đúng là khổ mà!”

* Khu Quốc Mậu (国贸) ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là một khu vực nổi tiếng, nằm ở trung tâm thành phố. Nó là nơi tập trung nhiều tòa nhà văn phòng, trung tâm thương mại và khách sạn cao cấp.

Lần này mãi bên kia chẳng trả lời. Quan Oánh vừa thấy điểm lạ thì bỗng nhiên điện thoại rung lên liên tục, Phó Thời Xuyên gọi thẳng qua.

Cô hơi sửng sốt nhận điện thoại, chỉ thấy Phó Thời Xuyên bình tĩnh hỏi: “Em đang không ở cùng người đại diện hả?”

Quan Oánh hơi ngây ngốc, “Vâng, bọn em chào nhau rồi…”

“Vì thế bây giờ em đang ở ngoài một mình, do mưa nên không gọi xe về được?”

Thật ra Quan Oánh vẫn còn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác nói cho cô biết hình như cô lại làm sai gì đó.

Quả nhiên, giây tiếp theo Phó Thời Xuyên hỏi cô: “Em không gọi được xe sao không nói cho anh để anh tới đón em?”

Đầu Quan Oánh lập tức chết máy.

Vấn đề này của Phó Thời Xuyên làm cô không trả lời được, nhưng anh cứ chờ cô trả lời. Trong lòng Quan Oánh hoảng hốt, cô trả lời theo bản năng: “Em… Em sợ anh còn đang đi làm, không có thời gian nên chưa nói.”

Bên kia im lặng hai giây rồi nhắc nhở: “Từ đầu anh đã bảo em là anh tan làm rồi.”

Quan Oánh: “…”

Chết tiệt, cô quên béng mất cái này!

Lời nói dối bị vạch trần một cách vô tình, Quan Oánh cứng họng.

Phó Thời Xuyên không hỏi nữa mà nói: “Gửi định vị cho anh, anh ra ngoài ngay đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK