• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Minh An

Từ giữa tháng 3 trở đi, nhiệt độ ở Bắc Kinh bắt đầu tăng lên.

Gió lạnh ngừng thổi, sự giá lạnh của mùa đông dần tan đi. Tới tháng tư, tuyết tan hết, xuân về, hoa nở.

Mà một việc khác cũng được quyết định.

Thâm Hải Video quyết định hợp tác cùng Điện ảnh Minh Đạt. Lạc Ninh ở Minh Đạt đảm nhiệm vị trí nhà làm phim, chịu trách nhiệm sản xuất bản điện ảnh của bộ phim “Bí mật mà anh không biết”.

Vào ngày quyết định được đưa ra, Lạc Ninh kích động khui rượu trong nhà: “Cảm ơn cô Quan Quan đã ưu ái tôi! Mời cô ly này!”

Quan Oánh nhận lời kính rượu của anh. Tiếp đó, Lạc Ninh cười, nói: “Cũng chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Điều kiện tiên quyết Thâm Hải quyết định cho Lạc Ninh làm nhà làm phim chính là để Quan Oánh làm biên kịch bộ phim. Nói cách khác, đây chính là công việc đầu tiên Lạc Ninh phải làm sau khi trở thành nhà làm phim.

Với việc này, Quan Oánh cũng chẳng chần chờ. Cô nhanh chóng cười, “Tất nhiên rồi. Hợp tác vui vẻ!”

Uống ly rượu, Quan Oánh nhìn Lạc Ninh ở đối diện mà cảm thán.

Lúc trước khi ngồi ăn cùng bàn với anh, cô chẳng thể ngờ quan hệ của hai người sẽ phát triển như thế này. Duyên phận đúng là một thứ kỳ diệu.

Tuy rằng dự án này đã được quyết định xong xuôi nhưng nó vẫn chưa được công bố tới công chúng. Quan Oánh thấy hơi lạ, cô tưởng Lạc Ninh sẽ “rèn sắt khi còn nóng”, công bố tin tức này để thu hút sự quan tâm của mọi người.

Lạc Ninh khinh bỉ với sự thắc mắc của cô, “Bây giờ chúng ta chưa có đạo diễn, kịch bản, diễn viên, công bố làm gì? Giờ mà công bố là chỉ đi ké fame thôi, chẳng có nghĩa lý gì cả. Chúng tôi làm dự án chẳng hiếm lạ gì chuyện đó!”

Quan Oánh: “…”

Tốt lắm. Xem ra bình thường Lạc Ninh không hẳn hoi nhưng tới lúc làm thì cũng tới nơi tới chốn, rất đáng tin!

Hơn nữa anh cũng chẳng nói sai, đúng là bây giờ bộ phim điện ảnh này chưa có gì cả.

Khi thực sự tham gia, Quan Oánh mới biết, hóa ra sản xuất phim điện ảnh là quá trình dài đến vậy. Chỉ giai đoạn chuẩn bị thôi đã phải cân nhắc rất nhiều vấn đề rồi. Thảo luận về việc sáng tác kịch bản, quyết định đạo diễn, diễn phim của bộ phim, còn quyết định địa điểm quay, quay như nào, sau đó đi kêu gọi đầu tư. Nói chung là cả đống việc phải chuẩn bị. Vì thế còn lâu mới tới bước chọn diễn viên xong được công chúng chú ý!

Ý của Lạc Ninh là tìm một đạo diễn hợp ý Quan Oánh. Tốt nhất nên tìm người trẻ một chút, người ấy càng có thể dễ dàng hiểu ý của Quan Oánh hơn. Trong lòng anh đã chọn ra được mấy người rồi, nhưng anh vẫn chưa quyết định được.

Đương nhiên, những việc này là trách nhiệm của anh. Trước mắt, với Quan Oánh chỉ có một việc vô cùng thiết thực và quan trọng. Đó chính là: Viết kịch bản.

Quan Oánh chưa từng làm biên kịch bao giờ nhưng trước đây cô từng đọc qua một số sách về biên kịch, cũng từng tự học cách viết kịch bản. Để cô có thể nhanh chóng vào việc, Lạc Ninh mời một người từng viết kịch bản phim tới để làm gia sư cho cô, hướng dẫn cô làm biên kịch. Đồng thời anh cũng mời một người trợ lý biên kịch để giúp cô việc vặt.

Ngoài ra, trong thời gian này, Quan Oánh và Lạc Ninh cũng thảo luận rất nhiều về kịch bản. Bởi đây là một dự án chuyển thể, đã có sẵn cốt truyện, không cần phải sáng tác thêm nhiều tình tiết mới mà chỉ cần điều chỉnh để nó phù hợp chiếu lên màn ảnh. Vì thế Lạc Ninh cho rằng có nhiều việc không cần phải gấp, cứ ngồi xuống cùng nhau, hiểu rõ về bộ phim trước.

Lạc Ninh làm nhà sản xuất phim, Quan Oánh làm biên kịch, đầu tiên hai người thống nhất trước với nhau, đưa ra cái nhìn chung, hiểu rõ đối phương muốn gì để tránh những rắc rối không đáng có sau này.

Quan Oánh cảm thấy đã lâu lắm rồi cuộc sống của mình không bận rộn tới vậy. Ngày nào cũng có kiến thức mới phải học, vừa mở mắt đã phải đọc sách hoặc là họp. Không thì cô cũng phải đi học với gia sư. Thậm chí đến cả khi nằm ngủ cô cũng nhớ tới những điều quan trọng trong kịch bản.

Tây Tây nói đúng, làm việc không giống bình thường đúng là có thể làm cho đầu óc trống rỗng, cho người ta cái nhìn mới.

Hôm nay, Quan Oánh cũng dậy sớm, rửa mặt trang điểm xong thì cô sang nhà đối diện tìm Lạc Ninh.

Vì gần đây hầu như ngày nào cô cũng phải gặp Lạc Ninh nên Lạc Ninh đưa thẳng mật mã cửa cho cô. Vì thế Quan Oánh cũng chẳng cần phải đợi người ta ra mở cửa, cô cứ thẳng bước đi vào nên đụng phải Phó Thời Xuyên đang ăn sáng trong phòng bếp.

Chân cô dừng lại. Cô đứng tại chỗ chần chờ một lát rồi cười với anh, “Chào buổi sáng. Cậu chưa đi làm à?”

Phó Thời Xuyên uống nước trái cây xong thì gật đầu với cô, “Chào buổi sáng.”

Anh đẩy cơm chiên lạp xưởng trước mặt ra, nói: “Cậu qua đây ăn đi. Có muốn ăn cùng tôi không?”

Quan Oánh sờ cái bụng còn rỗng không của mình sau khi rời giường, nói dối: “Tôi ăn rồi. Cảm ơn cậu nhé, lần sau mình ăn với nhau nha!”

Nghe vậy, Phó Thời Xuyên hơi dừng một chút. Anh hỏi tiếp: “Cậu tới tìm Lạc Ninh à?”

“Ừ, bọn tôi hẹn nhau xem phim điện ảnh.”

Đây là một điều khác Lạc Ninh làm cho Quan Oánh. Ngoài việc mời gia sư dạy học cho cô, anh còn cho cô xem rất nhiều kịch bản phim tình cảm mà anh cho là xuất sắc, bảo cô học chúng. Đồng thời anh cũng thường xuyên hẹn cô xem phim điện ảnh cùng mình.

Trong nhà Lạc Ninh có một phòng chiếu phim mini. Nó chuyên nghiệp, xa hoa hơn cái trong nhà Quan Oánh. Hơn nữa anh còn có rất nhiều bộ phim điện ảnh vô cùng quý giá mà rất nhiều người bình thường không có, vì thế Quan Oánh thường xuyên hẹn tới xem. Thỉnh thoảng lúc Lạc Ninh không ở nhà, cô sẽ tự tới phòng chiếu phim nhà anh để xem.

Không thể không nói, trên phương diện bồi dưỡng biên kịch, Lạc Ninh vô cùng dụng tâm với cô.

“Cậu tới sớm quá, cậu ấy còn chưa rời giường.”

Quan Oánh nói: “Không sao, tôi đi xem một mình trước cũng được.”

Phó Thời Xuyên liếc nhìn cô một cái, cứ như thuận miệng hỏi, “Gần đây hai người gặp nhau nhiều nhỉ?”

Quan Oánh: “Ừ, công việc mà.”

Phó Thời Xuyên cười, “Cũng đúng.”

Quan Oánh thấy anh không nói gì nữa, ngón tay cô nắm lấy góc áo, “Thế tôi vào trước nhé?”

Phó Thời Xuyên dùng nĩa cắm vào lạp xưởng, anh gật đầu một cách tùy ý.

Vì thế Quan Oánh xoay người đi vào phòng chiếu phim.

Nhưng chờ sau khi cô vào trong phòng xong, vừa mới đóng cửa lại thì cô lập tức ghé sát vào cửa, hé ra một chút rồi nhìn lén Phó Thời Xuyên đang ở cách một cái phòng khách qua khe cửa.

Tốt quá, không uổng công nay cô dậy sớm đến thế, cuối cùng cũng đụng mặt anh trong nhà.

Thật ra trong thời gian này, lần nào thì thấy Phó Thời Xuyên Quan Oánh cũng thấy mất tự nhiên.

Nửa tháng trước ở Thâm Hải, cô cùng Phó Thời Xuyên nói về truyện quá khứ. Dưới sự bùng nổ cảm xúc, cô đã thẳng thắn nói với Phó Thời Xuyên rằng “Bí mật” là cuốn sách mà cô từng viết cho người mình yêu thầm, thậm chí còn thật lòng chia sẻ với anh. Nghĩ tới việc này, cô cảm thấy vô cùng hối hận.

Không ai biết rằng, Phó Thời Xuyên chính là người cô yêu thầm. Vì thế cô làm vậy như là đang làm trò tỏ tình và thể hiện sự thâm tình của mình trước mặt anh!

Chuyện này có tác dụng chậm quá kinh khủng, làm cho lúc nào cô nhìn Phó Thời Xuyên cũng mang theo một tâm trạng phức tạp. Cô không biết lúc mình nói những lời đó có để lộ manh mối gì không. Trong lòng cô cảm thấy vừa sợ hãi, vừa chột dạ vì sợ anh phát hiện ra điều gì đó. Nhưng nếu anh chẳng biết điều gì, cô lại không khỏi buồn bã, mất mát và giận.

Tôi thích cậu như vậy, tại sao cậu không cảm nhận được? Tại sao từ đầu đến cuối cậu chẳng biết cái gì?

Thôi được rồi, Quan Oánh tự biết mình đang ra vẻ. Anh không biết vì từ trước đến nay cô chưa từng nói gì. Nhưng tha cho cô đi, cô gái yêu thầm luôn lo được lo mất như vậy đấy, lại còn thích ra vẻ nữa chứ!

Cô đăng chuyện này lên nhóm trên douban của mình, mọi người cũng sôi nổi thể hiện quan điểm của mình.

“Không hổ là Tiểu G, trâu bò đó! Còn làm trò tỏ tình trước mặt chính chủ. Người ta còn chẳng biết cô tỏ tình với mình, kích thích điên luôn!”

“Nhưng tôi hiểu được tâm trạng lúc sau của cô, thỉnh thoảng con người ta sẽ như thế. Biết rõ rằng người ta không thích mình không phải lỗi của người ta, nhưng sẽ không nhịn được mà tức giận, khổ sở. Sợ người ta biết, nhưng lại giận người ta chẳng biết cái gì! Nói cho cùng, vẫn là người yêu thầm như ta khổ!”

“Nam thần vô tội không thể trách tội, Tiểu G thầm rơi lệ, người thắng duy nhất chính là đối tượng xem mắt hụt kia! Cuối cùng cũng thành công đảm nhận dự án đó! Lần này là xã súc* chúng ta giành chiến thắng!”

*Xã súc mà một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. (Nguồn: hoc3giay.com)

“Tuy rằng có thể hiểu được tâm trạng, nhưng vẫn phải tiếp tục chiến đấu! Cô định làm gì tiếp theo?”

Làm gì bây giờ? Cô còn biết làm gì bây giờ nữa!

Quan Oánh ôm trong lòng cảm xúc không thể nguôi ngoai được. Vốn dĩ ý chí tích cực khi gặp lại nam thần, tán anh đã dần lắng lại xuống. Trùng hợp vào thời gian này, Lạc Ninh giao rất nhiều việc cho cô. Vì thế cô tạm thời cống hiến hết mình cho công việc, tạm không nghĩ tới Phó Thời Xuyên.

Nhưng cô tránh Phó Thời Xuyên lại không khỏi nhớ tới anh, muốn gặp anh. Vì thế cuối cùng nó trở thành màn gặp nhau trong nhà anh hôm nay. Chờ anh mời cô cùng ngồi xuống ăn, cô lại tránh như tránh tà.

Quan Oánh thấy tự mình sắp dày vò mình đến chết rồi!

Phó Thời Xuyên ăn xong một nửa bữa sáng thì Lạc Ninh cũng dậy.

Có lẽ tối qua anh thức tới khuya, đầu tóc trông hơi lộn xộn, trạng thái tinh thần cũng không phải quá tốt. Ngửi thấy mùi lạp xưởng chiên từ xa, anh đi qua, thuận tay cầm cái nĩa lên, “Ừm, không tệ, độ lửa vừa phải. Quả không hổ là hiền thê lương mẫu của trẫm.”

“Bệ hạ ngồi xuống dùng bữa đi.” Phó Thời Xuyên vô cảm nói.

Lạc Ninh cười khì ngồi xuống, anh cắm nĩa vào lạp xưởng, cho lên cắn một miếng. Ánh mắt anh nhìn lướt qua cửa phòng chiếu phim đang đóng chặt, “Quan Oánh tới rồi à?”

“Ừ.”

Lạc Ninh đã quen với chuyện này, anh thuận miệng hỏi: “Thế sao ông không mời cô ấy ngồi xuống ăn cùng? Không nên để con gái đói đâu nha!”

Phó Thời Xuyên không nói mình gọi cô nhưng lại bị cô từ chối khéo, anh chỉ uống một ngụm nước trái cây.

Lạc Ninh thấy thế, ánh mắt anh đảo láo liêng, sao đó hiểu lầm, “Cũng đúng, giờ tôi giành được dự án rồi, ông không cần tự làm khó bản thân nữa!”

Nghĩ đến đây, anh chàng vênh váo, “Kết quả thì tôi vẫn phải dựa vào bản lĩnh của bản thân để giành được dự án này, sắc đẹp của ông chẳng có xíu tác dụng nào cả. Có thể thấy, cầu người không bằng cầu mình.”

Anh lại liếc mắt nhìn phòng chiếu phim, hạ giọng, nói: “Giờ tôi xong chuyện của mình rồi, ông mà không thể chịu nổi nữa thì có thể từ chối cô ấy!”

Phó Thời Xuyên hơi dừng động tác lấy lạp xưởng của mình lại. Anh hỏi: “Tôi không chịu nổi cái gì?”

Giọng điệu anh hơi khó ở, Lạc Ninh không hiểu ý của anh, còn nói tiếp: “Nhưng mà ông phải tinh tế chút, đừng từ chối cô ấy như lúc ông từ chối hoa khôi của ngành Tiếng Anh hồi đại học, làm loạn cho cả thế giới cùng biết! Cứ âm thầm một chút, cẩn thận một xíu, cố gắng hết sức để không làm tổn thương lòng tự trọng của người ta. Dù sao thì tôi cũng vẫn cần phải tiếp tục hợp tác với cô ấy.”

Lạc Ninh còn dám nhắc lại chuyện này. Phó Thời Xuyên cười lạnh, “Nếu năm đó không nhờ cậu thì chuyện kia cũng chẳng to tới mức ai cũng biết.”

Lạc Ninh lập tức nín họng. Lúc trước, khi hoa khôi ngành Tiếng Anh tỏ tình với Phó Thời Xuyên thì đúng là bị anh tình cờ bắt gặp, sau đó anh bất cẩn nói lỡ miệng, chuyện mới bị truyền ra. Sau khi làm chuyện đó xong, anh cũng thấy vô cùng hối hận.

Anh chàng nói qua loa: “Tóm lại ý tôi là thế, ông hiểu là được rồi.”

Phó Thời Xuyên nhìn Lạc Ninh, vào giây phút ấy, anh không nói lời nào.

Người như Lạc Ninh, trên phương diện tình cảm thì thỉnh thoảng hơi mất nghiêm túc, hơn nữa còn rất thích trêu đùa. Vì thế có một số chuyện anh không muốn cho Lạc Ninh biết.

Đặc biệt trước đó, quan hệ giữa ba người anh, Lạc Ninh và Quan Oánh đã vô cùng rối ren, mà Lạc Ninh còn đang cố gắng hết sức để làm nó càng trở nên phức tạp hơn. Nếu mặc kệ anh ta dùng thủ đoạn đen tối thì không biết còn xảy ra thêm chuyện gì nữa.

Anh cũng không muốn dùng mỹ nam kế đâu!

Bây giờ, Lạc Ninh và Quan Oánh đã hợp tác với nhau một cách chính thức, anh nên thở phào nhẹ nhõm mới phải. Nhưng nghĩ tới chuyện khác, anh lại chẳng cảm thấy nhẹ lòng chút nào.

“Sao thế? Tôi nói sai cái gì à?” Lạc Ninh thấy vẻ mặt Phó Thời Xuyên không đúng thì hỏi.

Phó Thời Xuyên hít nhẹ một cái, lúc ngẩng đầu, vẻ mặt anh lại bình thường, “Không có gì. Ông nói rất chuẩn.”

Lạc Ninh vừa định bảo “Còn phải hỏi nữa à” thì đã bị Phó Thời Xuyên ngắt lời, “Vì thế từ nay về sau ông đừng đề cập tới chuyện này nữa. Chuyện của tôi với cô ấy tôi sẽ tự xử lý, nhỡ làm Quan Oánh nghe thấy, biết ông bàn tán sau lưng cô ấy.”

Anh nửa đùa nửa thật cảnh cáo: “Đừng nói sau lưng con gái nhà người ta.”

Được thôi. Không hổ là ở nước ngoài sáu năm, người kia còn dạy anh làm thế nào để thành quý ông phong độ nữa.

Lạc Ninh nhún vai tỏ vẻ đã tiếp thu.

Dù sao bây giờ anh cũng giành được dự án của mình, chuyện về sau của Phó Thời Xuyên với Quan Oánh cũng chẳng còn liên quan tới anh nữa.

Hai người tiếp tục dùng bữa sáng. Chờ Lạc Ninh ăn xong, anh lại đi nướng bánh bì, rồi ăn mấy quả blueberry hôm qua Quan Oánh mới mang sang, Phó Thời Xuyên mới làm như vô tình hỏi: “Đúng rồi, gần đây ông với Quan Oánh đang thảo luận chuyện kịch bản à?”

“Đúng rồi.”

“Thế hai người có nói về… Chuyện người mà cô ấy từng yêu thầm không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK