• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Minh An

Soát lỗi: Lynn

Bỗng nhiên Quan Oánh cúi đầu như tìm cái gì đó. Tây Tây khó hiểu hỏi cô: “Bà tìm gì thế?”

“Điện thoại, điện thoại của tôi đâu rồi…” Quan Oánh cứ nói liên tục, cô vô cùng nóng lòng.

Cô trực tiếp chạy ra ngoài, đến cả túi cũng không cầm mà chỉ chăm chăm đi tìm chiếc điện thoại cô vừa luôn miệng nhắc tới. Nhưng sau đó, khi ra ngoài rồi, cô như bị mộng du. Lúc này cô mới phát hiện mình đã ném điện thoại đi đâu từ bao giờ.

“Ở chỗ tôi, tôi cầm giúp bà đây!” Tây Tây nói rồi rút chiếc điện thoại từ trong túi mình ra. Bỗng nhiên cô nghĩ đến một chuyện, “Nhưng bà lấy điện thoại làm gì?”

Quan Oánh ngẩng đầu, hai mắt sáng rực nhìn cô nàng, “Tôi phải gọi điện cho anh ấy, có mấy chuyện anh ấy vẫn chưa biết! Tôi phải nói cho anh ấy, anh ấy không thể chia tay với tôi như vậy!”

Tới rồi.

Sau khi uống say không nhịn được muốn quay lại. Cô biết chắc chuyện này sẽ tới mà!

Cô ngăn Quan Oánh lại, “Bà chắc không? Nhưng giờ muộn quá rồi, có khi anh ấy ngủ rồi cũng nên. Không thì mai mình nói sau ha?”

Bọn họ còn chưa chia tay được hai tiếng, bây giờ cả hai vẫn còn đang kích động. Quan Oánh lại vừa mới uống rượu, giờ mà cứ gọi thẳng qua, không khéo lại cãi nhau tiếp, làm chuyện càng rối hơn!

Hơn nữa từ góc độ cá nhân thì cô không ủng hộ Quan Oánh gọi điện vào lúc này lắm. Dù sao thì cũng là đối phương đề nghị chia tay trước, làm sao Quan Oánh có thể cúi đầu nhanh tới vậy? Ít nhất cũng phải quan sát, hiểu rõ lý do chia tay trước chứ!

Nhưng dường như Quan Oánh không nghe thấy lời Tây Tây nói, cô đoạt điện thoại qua rồi bấm vào mục đầu tiên trong lịch sử cuộc gọi của mình.

Trái tim Tây Tây dựng đứng. Cô nhìn về phía điện thoại cùng Quan Oánh.

Đang sợ người tên Phó Thời Xuyên kia nhận điện thoại xong, hai người lại cãi nhau tiếp, màn hình chỉ hiển thị dòng chữ “Đang gọi”, bên tai là từng tiếng tút tút vang lên. Đối phương không bắt máy.

Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng thì một giọng nữ máy móc cũng vang lên: “Người nhận hiện không bắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Sau đó cuộc gọi tự bị ngắt.

Hai người im lặng.

Tây Tây có dự cảm xấu, cô nuốt nước miếng, cười gượng: “Tôi bảo rồi mà, muộn quá rồi, anh ấy ngủ…”

Quan Oánh lại nhìn điện thoại. Ánh đèn ở quán bar chiếu vào mặt cô, không biết cô đang nghĩ gì. Một lát sau, cô lại bấm gọi thêm lần nữa.

Lúc này, chẳng phải chờ lâu cô đã nghe được âm thanh kia, “Người nhận đã ngắt máy.”

Lòng Tây Tây trùng xuống.

Vừa rồi không tắt máy nhưng giờ lại tắt, ý của người kia rất rõ.

Phó Thời Xuyên chưa ngủ, cũng đã thấy cuộc gọi của Quan Oánh.

Nhưng anh không muốn nghe điện thoại của cô.

Tây Tây nghĩ ra được thì đương nhiên Quan Oánh cũng nghĩ tới điều đó. Cô yên lặng một lát rồi bỗng đứng dậy ra ngoài.

Tây Tây vội đuổi theo bắt lấy Quan Oánh, “Bà định đi đâu vậy?”

Quan Oánh vừa giãy vừa to tiếng: “Tôi phải đi Thượng Hải tìm anh ấy! Anh ấy không thể phán án tử cho tôi như thế được! Chúng tôi còn rất nhiều chuyện chưa nói rõ! Tôi không chấp nhận được!”

Trong cô như có một ngọn lửa, máu trong người nóng bừng lên, cả đầu chỉ có ý nghĩ: Cô phải gặp trực tiếp Phó Thời Xuyên! Anh không thể cứ thế mà đuổi cô đi được! Dù cho chia tay, cô cũng phải nhận được một lý do rõ ràng chứ không phải cứ mơ màng như vậy!

Đương nhiên Tây Tây không để Quan Oánh rời đi dễ dàng như thế. Nhưng sau khi uống rượu, sức của Quan Oánh lớn hơn nhiều. Tây Tây cao hơn cô nhiều mà cũng suýt nữa không giữ nổi Quan Oánh. Hai người dây dưa tới ngoài quán bar.

Gió lạnh đêm khuya ùa đến, bỗng nhiên Quan Oánh run lẩy bẩy, biểu cảm của cô thay đổi.

Tây Tây còn chưa kịp phản ứng thì Quan Oánh đã tránh khỏi cô nàng chạy tới một gốc cây rồi cúi người nôn ra.

Thế giới như xoay tròn. Quan Oánh quỳ trên đất đỡ cây, cô nôn tới mức nước mắt sinh lý trào ra, dạ dày cũng như sắp ra ngoài luôn rồi. Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy khó chịu đến vậy bao giờ.

Không biết bao lâu sau, tới khi cô đỡ hơn thì cảm nhận được có người nhẹ nhàng vỗ lưng mình, đưa cho cô một chai nước khoáng, “Bà có đỡ hơn chút nào không? Súc miệng đi.” 

Cô nhận lấy nước, uống vài ngụm, súc mấy cái rồi nhổ ra.

Lúc này Tây Tây mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được rồi, bà muốn đi Thượng Hải thì tôi đi cùng bà. Giờ tôi đi đặt vé luôn, bà đừng chạy loạn nhé, được không?”

Quan Oánh lại rũ mắt ngơ ngác một lát. Sau đó cô lắc đầu, khàn giọng nói: “Không cần đâu.”

“Không cần hả?” Tây Tây chần chừ, “Ý bà là bà không đi nữa á?”

Quan Oánh cảm thấy sau lần nôn vừa rồi, sự điên cuồng trong người cô cũng như tan thành mây khói theo động tác ấy.

Đầu cô tỉnh táo chưa từng có. Cô tự hỏi: Mình đang làm gì vậy?

Anh đã bảo chia tay với cô rồi, giờ còn không bắt máy nữa. Anh đã dứt khoát vậy rồi, cô còn chưa hiểu ư?

Cô còn định đuổi tới Thượng Hải, làm một người bạn gái cũ lì lợm la liếm ư?

Dù có gặp anh thì cũng có thể như nào được?

Quan Oánh nghĩ tới điều vừa rồi mình muốn nói cho anh biết.

Cô muốn nói cho anh biết tình cảm nhiều năm của mình dành cho anh. Nhưng giờ nó còn cần thiết không?

Quan Oánh cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống bên sườn mặt. Tây Tây không thấy rõ biểu cảm của cô, chỉ chợt nghe cô nói: “Tây Tây, bà nói đi, một người thích một người tới vậy mà người kia không cảm nhận được, điều đó chứng minh cái gì?”

Tây Tây nghe câu hỏi này của Quan Oánh, lại nghĩ tới lời Quan Oánh vừa nói, cô nhanh chóng đoán được đó là ai nên không dám trả lời bừa.

Quan Oánh lại mỉm cười tự trả lời, “Chứng minh rằng thật ra người kia chưa bao giờ mở lòng với người đó.”

Cô nhớ tới lời lên án của mình qua điện thoại lúc tối nay. Phó Thời Xuyên đã bảo với cô nhiều lần rằng cô có thể tin anh, dựa vào anh, nhưng thực tế anh không nói cho cô biết bệnh của anh, thậm chí sau khi cô biết chuyện, anh còn đòi chia tay với cô.

Dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, chúng đều chứng tỏ rằng: Anh từ chối mở lòng với cô.

Cô nghĩ tới bản thân mình vừa rồi mà thấy hối hận. Cô cảm thấy nếu mình không đi tìm hiểu cái này thì mọi chuyện đã không loạn tới mức này. Nếu cô chẳng biết gì thì đã tốt.

Nhưng nếu thật sự yêu một người, thì làm sao có thể nhịn được mà không đi tìm hiểu người đó, không tới gần phiên bản thật của người đó được cơ chứ?

Cô muốn tới gần anh, muốn mở cánh cửa trái tim anh ra nhưng anh lại không muốn.

Với anh mà nói thì cô chẳng đặc biệt hơn ai, thậm chí còn chẳng đáng tin bằng bạn anh.

Vì thế nên anh mới không cảm nhận được trái tim của cô, đúng không?

Thế cô làm gì phải nói cho anh nữa?

Giờ nói cái này cứ như là ép uổng người ta: Do em yêu anh nhiều năm đến vậy nên anh không thể bỏ rơi em.

Tuy rằng tình cảm ấy anh chưa bao giờ cảm nhận được, thậm chí còn cần em phải nói thẳng ra anh mới biết.

Nghĩ vậy, Quan Oánh nhắm mắt lại.

Dù cô hèn mọn nhưng cô không ngờ một ngày cô lại cười trước dáng vẻ cúi đầu đó của mình.

Tây Tây nhìn cô như vậy thì không nhịn nổi nữa.

Thật ra vừa rồi cô cũng nhịn lửa giận trong lòng. Cô thấy Phó Thời Xuyên kia rất đáng giận. Người gì mà nói chia tay là chia tay, điện thoại không nhận thì thôi, còn thẳng thừng ngắt máy, sợ người ta không nhìn ra à?

Đang định chờ ngày mai sau khi hai người bình tĩnh lại, cô phân tích cho Quan Oánh nghe có thể quay lại được không nhưng giờ Tây Tây không thèm nghĩ nữa mà nói thẳng: “Không sao hết, chỉ chia tay thôi mà, có gì đâu? Bà nhìn tôi này, tôi chia tay bao nhiêu lần, chẳng phải giờ vẫn tốt đấy ư? Bà cũng sẽ thế thôi!”

Quan Oánh không nói lời nào. Tây Tây tưởng cô không tin, cô nàng bổ sung: “Thật đó, vì đây là lần đầu bà yêu, chưa có kinh nghiệm nên mới coi trọng anh ta đến vậy! Nhưng bà nghĩ nghiêm túc đi, người đàn ông này quan trọng, hay ‘Tạ Thành Văn’ của bà quan trọng hơn?”

Quan Oánh sửng sốt.

Tây Tây tưởng mình nói đúng, cô nàng tiếp tục nói, “Bà quên rồi hả? Lúc ăn Tết chúng ta nói tới chuyện này. Khi ấy bà còn bảo bà không thể thoát ra khỏi nhiều năm yêu thầm của mình với ‘Tạ Thành Văn’, bà không thể bắt đầu mối tình mới được. Nhưng bà nhìn đi, không phải sau đó bà có người yêu đó sao? Đến ‘Tạ Thành Văn’ bà còn bỏ được thì người này là cái thá gì chứ?”

Nói tới đây, cô nàng vẫn hơi ngạc nhiên. Quan Oánh lại có thể buông được tình cảm với ‘Tạ Thành Văn’, phát triển quan hệ với người khác, lại còn có người yêu thật. Giờ cô thất tình còn đau khổ như này.

Có thể thấy chẳng có mối tình nào người ta không quên được. Chỉ cần đủ lâu thì ai cũng thế.

Tây Tây nói làm Quan Oánh đột nhiên hoảng hốt.

Tây Tây tưởng cô đã buông chấp niệm nhiều năm ở bên người mới.

Nhưng cô ấy không biết rằng thật ra cô chưa từng từ bỏ.

Người “chẳng là cái thá gì” trong miệng Tây Tây chính là ‘Tạ Thành Văn’ của cô.

Cô nghĩ tới một ngày. Là ngày nào nhỉ? À, là lúc ăn Tết năm ngoái, hôm tổ chức hôn lễ của Mi Giai.

Sau 6 năm, cô lại thấy Phó Thời Xuyên một lần nữa.

Đêm khuya hôm đó, cô bừng tỉnh từ trong mơ. Trong mơ, cô mơ thấy cảnh mình mới gặp gỡ Phó Thời Xuyên. Mà lúc ấy cô nhiệt huyết bừng bừng tuyên bố với Tây Tây rằng mình phải theo đuổi được anh, hoàn thành chuyện mười ba năm trước chưa làm được.

Lúc ấy cô tưởng đây là cơ hội ông trời trao cho cô. Dù thành công hay thất bại, cô cũng phải thử một lần.

Sau đó cô đi thử thật, cũng thành công thật. Nhưng cuối cùng lại nhận được kết quả như này.

Giờ phút này, bỗng nhiên Quan Oánh ý thức rõ. Chia tay của cô và chia tay ấy của Tây Tây không giống nhau.

Bởi đây không phải là một lần chia tay bình thường của cô mà là giấc mộng nhiều năm tan vỡ.

Cô đã cố gắng lâu đến vậy rồi, đã từng suýt thực hiện được ước mơ của mình, từng suýt lấy được đáp án mình muốn. Nhưng cuối cùng cô lại kết thúc bằng thất bại.

Thậm chí có thể nói là thất bại thảm hại.

Cô từng cho rằng bọn họ là hai đường thẳng song song, cuộc đời này sẽ không giao nhau.

Sau này, dưới sự cưỡng cầu của cô, cuối cùng họ cũng có giao thoa.

Nhưng cô quên mất rằng nếu không dành cho nhau thì sau khi có những phút giao thoa ngắn ngủi, họ sẽ càng xa nhau hơn.

Có lẽ đây mới là đáp án ông trời cho cô.

Quan Oánh cười nhẹ, như nhận ra điều gì đó, cả người cô như mất hết sức, ngã thẳng vào người Tây Tây.

Đầu cô dựa vào vai Tây Tây, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Suy nghĩ cuối cùng trong lòng cô là: Cũng may cô chưa nói với anh.

Tình cảm cùng sự mong chờ cô dành cho anh nhiều năm qua, những tâm sự cô đơn và mãnh liệt thời thiếu nữ, chỉ mình cô biết. May là anh không biết.

Không ai biết cả.

“Quan Oánh? Quan Oánh?” Đột nhiên cô dựa vào làm Tây Tây hoảng sợ, cô gọi mấy tiếng Quan Oánh vẫn chẳng nói gì.

Tây Tây nghiêng đầu kiểm tra thì thấy Quan Oánh thở đều. Hẳn là Quan Oánh uống say xong buồn ngủ, lúc này cô mới yên lòng. Sau đó Tây Tây gọi một chiếc xe, dìu Quan Oánh lên xe ngồi.

Tài xế lái xe về nhà Quan Oánh, Tây Tây ngồi ghế sau, để Quan Oánh dựa vào người mình ngủ tiếp. Cuối cùng bây giờ cô mới có thời gian xem điện thoại của mình.

Thứ đầu tiên cô nhìn thấy lúc này là mấy tin nhắn WeChat Lạc Ninh gửi cho cô.

Lạc Ninh: Thế nào rồi? Mấy cô đi đâu đấy?

Lạc Ninh: Tôi gọi cho lão Phó thấy cậu ấy chẳng nghe, nhắn tin cũng chẳng trả lời.

Lạc Ninh: Mẹ nó, tên chó này còn tắt máy luôn! Chờ cậu ta trở về, chắc chắn tôi sẽ tính sổ với cậu ta!

Lạc Ninh: Thế vụ làm rõ phải như nào bây giờ? Quan Oánh chưa lên tiếng, tôi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vì thế Tây Tây trả lời: Chúng tôi đang trên đường về, Quan Oánh uống nhiều quá.

Tây Tây: Tôi đang nghĩ hay là anh cứ đăng bài làm rõ đi, làm theo kế hoạch thứ hai của chúng ta ý, cứ bảo hai người là bạn là được. Dù sao lúc này Quan Oánh cũng chắc chắn không công khai bạn trai thật sự gì đó đâu.

Có lẽ Lạc Ninh vẫn luôn cầm điện thoại, anh trả lời rất nhanh: Hai người về rồi à? Được được được, về là được rồi. Tôi cứ lo suốt.

Lạc Ninh: Được, tôi cũng đang nghĩ thế. Thế tôi đăng như trước đó đã thống nhất nhé!

Xử lý xong chuyện này, Tây Tây thở phào nhẹ nhõm. Cô nghiêng đầu nhìn Quan Oánh.

Ngủ rồi nhưng mày Quan Oánh vẫn nhíu chặt, khóe mắt vẫn còn nước mắt chưa khô. Tây Tây nhìn Quan Oánh như này, cô lại nhớ lại dáng vẻ khóc như mất tim mất gan vừa rồi của Quan Oánh, cô cũng không khói nhíu mày.

Tuy rằng biết là lần đầu yêu sẽ khó vực dậy được, nhưng có phải Quan Oánh rơi vào bể tình hơi sâu quá rồi không?

Cô không biết họ quen nhau khi nào, nhưng nếu lúc ăn Tết Quan Oánh vẫn còn nhớ thương ‘Tạ Thành Văn’ đó thì tính qua cô ấy với người bạn trai này chưa yêu nhau được nửa năm đâu nhỉ?

Quan Oánh buông cũng quá dứt khoát rồi đó!

Điều này làm Tây Tây cảm thấy tò mò, không biết người kia dùng phép thần thông quảng đại gì mà làm Quan Oánh quên đi nam thần tình đầu của mình.

Nghĩ vậy, cô nhắn cho Lạc Ninh: Đúng rồi, anh có ảnh bạn ở chung với anh, bạn trai cũ của Quan Oánh không?

Lạc Ninh: Làm gì?

Tây Tây: Chẳng làm gì cả, chỉ là tôi muốn xem người làm cho tác giả vàng của tôi khổ sở như vậy mặt mũi như nào thôi.

Lạc Ninh thấy giọng điệu của Tây Tây không tốt, bản tính bảo vệ bạn mình của anh trỗi dậy: Thôi đi, tôi sợ cô có ảnh cậu ấy rồi cô đăng lên trên mạng cho mọi người cùng chửi cậu ấy đấy!

Lạc Ninh: Anh còn biết tra nam sợ bị chửi à?

Lạc Ninh giải thích: Cô đừng có dán nhãn “tra nam” cho người ta nhanh đến vậy, chúng ta còn chưa biết nguyên nhân họ chia tay mà! Tôi thấy khả năng cao giữa họ có hiểu lầm gì đó!

Tây Tây: Hiểu lầm gì chứ? Tôi thấy cảm xúc của bạn anh bất ổn, đang yên đang lành quậy cho mọi chuyện rối mù! Sớm biết vậy, trước đấy tôi đã khuyên Quan Oánh đi tìm mối tình đầu của cô ấy rồi! Còn hơn lãng phí thời gian với cái loại đàn ông vớ vẩn như thế!

Đây là lời trong lòng của cô. Đúng là bây giờ cô hơi hối hận vì lúc trước không động viên Quan Oánh tiếp tục theo đuổi ‘Tạ Thành Văn’ của mình.

Dù cho cuối cùng có thất bại đi chăng nữa thì tốt xấu gì cũng là bị nam thần mình thích nhiều năm bỏ rơi, chứ không phải là bị thua trong tay một thằng chẳng biết từ đâu chui ra!

Lạc Ninh không đồng ý, anh gửi thẳng voice chat qua: “Vớ vẩn cái gì? Bạn tôi đẹp trai lai láng, dịu dàng săn sóc, trước đấy còn là đại thần trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật của Thung lũng Silicon. Đầu năm nay cậu ấy mới về nước, giờ là cấp cao ở công ty Internet Thâm Hải. Ở bất cứ phương diện nào thì cậu ấy cũng xứng với tác giả vàng của cô, ok?”

Ha hả, lại còn đại thần ở Thung lũng Silicon, cấp cao ở Thâm Hải nữa. Dù cho đó là thật thì cũng chẳng thấy dịu dàng săn sóc Quan Oánh chút nào, chỉ thấy lạnh lùng vô tình thôi!

Tây Tây khinh thường nói trong lòng.

Nhưng giây tiếp theo, cô nàng sửng sốt.

Từ từ, Lạc Ninh bảo đầu năm nay Phó Thời Xuyên kia mới từ nước ngoài về hả?

Cô nhớ trước đấy Quan Oánh bảo lúc ăn Tết cô vô tình gặp được ‘Tạ Thành Văn’, lúc đó cô mới biết anh đã về nước.

Vì thế hẳn là ‘Tạ Thành Văn’ cũng về nước hồi đầu năm.

Sao lại trùng hợp đến vậy?

Hơn nữa hình như lúc ấy Quan Oánh còn bảo nơi làm việc trong nước của ‘Tạ Thành Văn’.

Ở đâu nhỉ?

Tây Tây cau mày, cô cố gắng lục lại trí nhớ, cuối cùng cô nhớ ra.

Là Thâm Hải!

Thế mà cô lại quên mất! Lúc ấy Quan Oánh bảo rằng người đó làm việc ở Thâm Hải!

Cả người Tây Tây cứng đờ. Cô không thể tin được đưa ra một suy đoán.

Một suy đoán cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Chẳng lẽ…

Hay là…

Đúng lúc này, Lạc Ninh lại nói: “Còn cả mối tình đầu cô bảo nữa, ‘Tạ Thành Văn’ ư? Yêu còn chưa yêu, làm sao được gọi là mối tình đầu chứ? Tôi nói cho cô biết, dù là ‘Tạ Thành Văn’ đi chăng nữa thì anh ta cũng chẳng thể nào sánh được với bạn tôi! Lúc trước họ cùng học ở một trường cấp ba với nhau, bạn tôi mới là nam thần thật sự của trường họ, vừa là học sinh giỏi, vừa là hotboy của trường. Dù cho tên ‘Tạ Thành Văn’ kia tồn tại thật thì cũng sẽ bị bạn tôi hạ gục trong nháy mắt! Chẳng qua do lăng kính tình yêu của Quan Oánh quá lớn, tự làm đẹp cho tên kia thôi!”

Đầu Tây Tây như nổ tung trong chớp mắt. Cô chẳng nghĩ được gì nữa, cô không thể nào quên được giọng của Lạc Ninh vang lên bên tai.

Vì thế Phó Thời Xuyên cũng học ở trường THPT số 7 Giao Châu, là nam thần thật sự của trường bọn họ năm đó.

Cô không biết điều này. Quan Oánh cũng chưa từng nói.

Như thế rốt cuộc là do Quan Oánh bị tình yêu làm mờ mắt, tô đẹp thêm cho người mình yêu thầm, đoạt mất spotlight của Phó Thời Xuyên.

Hay là từ đầu tới cuối người Quan Oánh viết đều là anh…

Cô không nhịn nổi nữa mà gọi điện thoại qua luôn.

Lúc nhận điện thoại, Lạc Ninh hơi ngạc nhiên: “Alo, sao thế?”

Tây Tây đang định mở miệng thì đột nhiên dừng lại.

Từ từ, nếu đúng như cô đoán vậy cô có thể nói cho Lạc Ninh biết không?

Nghe giọng của Lạc Ninh thì hẳn là anh không biết. Hơn nữa là Phó Thời Xuyên kia cũng không biết.

Quan Oánh không nói. Tuy rằng không biết tại sao nhưng tình hình như bây giờ, cô có thể tự ý thay Quan Oánh nói ra không?

Cô im lặng một lúc lâu mới nói ra được một câu, “Từ trước đến nay mấy người không tò mò xem ‘Tạ Thành Văn’ kia là ai à?”

“Tò mò rồi, chúng tôi còn từng thảo luận nữa đấy nhưng tiếc là không tìm ra được đó là ai.”

Nói đến đây, anh vẫn còn nhớ rõ ở hai lần thảo luận trước đó, Phó Thời Xuyên đã ghen và để ý tới người đàn ông duy nhất Quan Oánh từng thích như nào…

Lạc Ninh bỗng nhận ra điều gì đó, “Làm sao? Cô biết người đó là ai hả?”

Tây Tây không nói. Chỉ nghe thấy tiếng gõ máy tính vang lên từ đầu kia điện thoại. Cô đoán Lạc Ninh vừa gọi điện vừa gõ máy tính.

Không chờ cô nghĩ xem có nên nói không, bỗng nhiên Lạc Ninh dừng một chút rồi đổi giọng: “Tây Tây, lên Weibo!”

Lại, lại sao thế?

Cô vội ngắt điện thoại rồi vào Weibo. Đập vào ánh mắt cô là trang đầu hỗn loạn, cô bấm vào thanh tìm kiếm thì mới nhớ ra cô không biết Lạc Ninh bảo cô xem gì!

Đúng lúc này, điện thoại cô nhận được một tin nhắn WeChat. Lạc Ninh gửi cho cô một đường link, hẳn anh muốn cô xem cái này.

Cô đang định bấm vào thì thấy một bài viết mới đăng đang bắt đầu hot trên Weibo.

Tây Tây nhìn chằm chằm dòng chữ kia, đồng tử mắt cô co lại.

Hôm sau lúc Quan Oánh tỉnh lại đã là 10 giờ sáng.

Cô mở to mắt, không biết mình đang ở đâu. Cho đến khi thấy trần nhà quen thuộc cùng bức rèm tung bay thì mới phản ứng lại.

Đây là phòng ngủ của cô. Cô đã về nhà.

Giây tiếp theo, đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh. Nào là ven đường thưa thớt đêm khuya, ánh đèn hỗn loạn trong quán bar. Sớm hơn một chút là cuộc khắc khẩu khó hiểu mà tủi thân qua điện thoại…

Đúng rồi, đêm qua cô và Phó Thời Xuyên…

Cô tưởng khi nghĩ đến chuyện này mình sẽ thấy rất đau khổ, nhưng có lẽ tối qua xả hết rồi nên giờ phút này tâm trạng của cô bình tĩnh đến lạ.

Cứ như một hồ nước không thông với bên ngoài, chẳng nổi lên chút gợn sóng nào cả.

Tuy cô bình tĩnh nhưng đầu vẫn còn đau sau cơn say. Cô xoa đầu từ từ ngồi dậy, xuống giường rồi ra ngoài.

Mở cửa phòng ngủ ra thì phát hiện có hai người ngồi ngoài phòng khách.

Là Tây Tây và Lạc Ninh.

Quan Oánh thấy hai người họ thì không ngạc nhiên lắm. Dù sao thì hôm qua cô say, người đưa cô về cũng là Tây Tây. Lạc Ninh thì biết mật khẩu nhà cô, vào được đây cũng chẳng có gì đáng ngờ.

“Bà tỉnh rồi.” Thấy cô ra ngoài, Tây Tây lập tức đứng dậy.

Quan Oánh định trả lời nhưng mở miệng ra thì thấy đau họng. Vì thế cô không lên tiếng mà chỉ gật đầu.

Tây Tây kéo tay cô ngồi xuống sô pha. Sau đó cô nàng ngồi xuống bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt khó tả.

Quan Oánh tưởng cô nàng lo cho mình, cô dừng một lát rồi nói: “Bà yên tâm, tôi không sao.”

“Thật hả?” Tây Tây hỏi.

Quan Oánh gật đầu cười với cô nàng, “Ừ, cảm ơn bà vì tối qua đã ở với tôi. Giờ tôi đỡ hơn nhiều, cũng đã nghĩ cẩn thận rồi. Chẳng phải chỉ là thất tình thôi ư? Không sao đâu, tôi sẽ khá hơn!”

Cô nói lại những lời tối qua Tây Tây nói, cô tưởng Tây Tây nghe xong sẽ hùa theo. Ai ngờ biểu cảm Tây Tây càng khó tả hơn, cô nàng nhìn cô không nói lời nào.

Quan Oánh nhíu mày, cuối cùng cô cũng thấy bầu không khí này hơi lạ. Cô nhìn về phía Lạc Ninh.

Dù lo cho cô thì có Tây Tây ở đây là được rồi, sao Lạc Ninh cũng ở đây nhỉ?

Không phải gần đây anh bận lắm à? Anh không đi làm ư?

Như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, Lạc Ninh bỗng mở miệng, “Chúng tôi chờ cô tỉnh lại là có chuyện muốn nói với cô.”

Quan Oánh hỏi theo bản năng: “Chuyện gì?”

“Về tin của cô trên mạng.”

Quan Oánh sửng sốt, “Chẳng lẽ tai tiếng giữa hai ta còn chưa xong ư?”

Tuy rằng tối qua cô chỉ lo phát điên vì thất tình, nhưng hai người họ đều là người chuyên nghiệp, không đến mức không xử lý nổi chuyện đó chứ?

Về lý mà nói, sau khi thấy cô như thế, hẳn là họ sẽ chọn làm sáng tỏ mọi chuyện theo một phương án đã bàn trước đó. Giờ qua cả đêm rồi, hẳn là hot search đã mất rồi.

“Không phải.” Lạc Ninh nhìn cô chăm chú, lúc này Quan Oánh mới phát hiện biểu cảm của anh rất giống Tây Tây. Hơi phức tạp, hơi kỳ lạ, cô nhìn mà chẳng hiểu, “Không phải tai tiếng của chúng ta. Nói đúng ra là tai tiếng của ‘hai người’.”

Quan Oánh không hiểu. Tây Tây đưa điện thoại qua. Màn hình là giao diện của Weibo.

Quan Oánh nhận lấy thì đập ngay vào mắt cô chính là hai chữ “Quan Quan” quen thuộc trên hot search.

Thế mà nó vẫn chưa xuống.

Hơn nữa ngoài bút danh được treo trên hot search từ tối qua, bên trên còn có cả “Douban của Quan Quan”, “Bài đăng của Quan Quan”, “Nguyên mẫu Tạ Thành Văn” và “Bí mật mà anh không biết”. Có tổng cộng bốn mục nữa. Liếc mắt một cái thì cứ như cả bảng hot search đều có liên quan tới Quan Oánh vậy.

Quan Oánh ngạc nhiên mở to hai mắt.

Trời, cái gì thế này?

Có ý gì?

Tại sao “Bí mật” với ‘Tạ Thành Văn’ cũng lên hot search luôn? Là do tai tiếng của cô với Lạc Ninh sao? Hay là Lạc Ninh đã công khai hai người họ hợp tác với nhau?

Không, không đúng.

Cô nhìn hai từ “douban” và “bài đăng”, đột nhiên cô có dự cảm không tốt.

Như chứng thực suy đoán của cô, giây tiếp theo, cô bấm mở một mục trong đó ra. Bài đăng đầu tiên ở phía trên cùng của Weibo là: “Tin hot nhất hôm nay! Bài đăng hot trên douban lại chính là của tác giả nổi tiếng Quan Quan!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK