• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Minh An

Soát lỗi: Lynn

Quan Oánh như bị dính Định Thân Chú, cô mất hết khả năng phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn anh.

Ánh mặt trời chiếu vào người hai người tạo thành cái bóng rất dài trên đường chạy.

Không biết bao lâu sau, Quan Oánh bỗng lấy lại tinh thần, “Là anh…”

Cô mở to hai mắt, khó tin hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Nhìn qua Phó Thời Xuyên vừa chạy rất nhanh, ngực anh phập phồng liên tục. Nghe cô hỏi, anh dừng một chút rồi mới nói: “Lạc Ninh bảo em mất tích, anh lo nên tìm em.”

Anh đi tìm cô? Nhưng sao anh lại muốn tìm cô?

Không phải anh chia tay với cô sao? Đến cả điện thoại của cô cũng không nhận…

Vô số nghi vấn hiện ra trong đầu, không chờ Quan Oánh hỏi, cô đã thấy Phó Thời Xuyên khom lưng nhặt máy bay giấy bên chân lên.

Quan Oánh nhìn anh, lại nhìn máy bay giấy, đột nhiên cô hiểu ra vấn đề.

Anh với Lạc Ninh đã gọi cho nhau, nói cách khác, bọn họ đã nói về…

Cô nhẹ nhàng hỏi Phó Thời Xuyên: “Anh biết rồi à?”

Phó Thời Xuyên không trả lời.

Nhưng chẳng cần anh trả lời, nhìn ánh mắt anh cùng vẻ mặt vừa rồi của anh khi nhìn thấy máy bay giấy, chẳng cần hỏi cô cũng biết.

Đúng, đương nhiên anh đã biết rồi.

Đã một ngày một đêm rồi. Dù Lạc Ninh nói cho anh hay anh đọc được trên mạng, chắc chắn anh đã biết.

Cô đã đoán được từ trước rồi mà? Không phải sao?

Nhưng dù cô đã có chuẩn bị từ trước, vào lúc chuyện xảy ra thật, cô vẫn thấy trái tim mình không khỏi run lên.

Anh đã biết. Anh đã biết cô vẫn luôn thích anh.

Cô đã đợi ngày này lâu lắm rồi.

Lúc mười mấy tuổi, đã vô số lần cô vì chuyện yêu thầm mà buồn tới mức mất ngủ vào buổi đêm. Lúc ấy cô đều nghĩ trong lòng rằng một ngày nào đó, cô có thể nói cho anh.

Nếu có ngày ấy, nếu có ngày cô có thể nói tình cảm của mình cho anh biết, cô sẽ nói như nào?

Mỗi lời thoại, mỗi biểu cảm, tới cả giọng điệu cùng cách ngắt nghỉ cô cũng đã từng nghĩ vô số lần.

Mà phản ứng của anh sau khi nghe xong cũng được cô tưởng tượng ra vô số lần.

Anh sẽ cảm động ư? Sẽ bị lời tỏ tình của cô làm cho rung động rồi yêu cô ư? Hay anh cảm động nhưng vẫn lịch sự từ chối như từ chối những cô gái khác từng tỏ tình anh?

À, còn một khả năng khác. Có thể anh sẽ thấy ngạc nhiên và khó hiểu, bởi anh chẳng biết người trước mắt là ai.

Trái tim cô cứ lên lên xuống xuống theo tưởng tượng của mình, lúc khóc lúc cười.

Nếu anh biết…

Dần dần, nó đã trở thành một chấp niệm của cô. Tiếc là cô mãi chẳng có được cơ hội đó.

Sau đó bọn họ tốt nghiệp THPT số 7, lên đại học. Sau này, anh ra nước ngoài.

Chấp niệm của cô ngày một sâu hơn, tính khả thi của nó cũng ngày một nhỏ đi, nhỏ đến mức gần như cô từ bỏ luôn rồi.

Nhưng bây giờ anh đã biết thật.

Điều này làm cô xúc động mà bỗng muốn khóc.

Đối diện Quan Oánh, Phó Thời Xuyên nhìn cô, trong ngực anh cũng có vô số cảm xúc kích động.

Cô thực sự ở đây!

Vừa rồi trên đường tới đây, anh vẫn nghĩ, nếu cô không ở đây thì phải làm sao?

Đây chỉ là một suy đoán, một dự cảm của anh chứ chẳng có một chút căn cứ nào. Nếu anh nghĩ sai thì anh nên tới đâu tìm cô nữa?

Lúc anh thở hồng hộc chạy tới đây, anh thấy cô gái đứng ở trên sân thể dục vào buổi chiều tối thả một chiếc máy bay màu đỏ ra ngoài.

Quá khứ và hiện tại như giao nhau làm anh thấy được cô của năm 17 tuổi.

Nghĩ vậy, cuối cùng Phó Thời Xuyên cũng không nhịn nổi nữa, anh tiến lên ôm cô vào lòng.

Quan Oánh cảm nhận mình đụng phải ngực anh. Tay anh ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn vang lên, “Đúng, anh biết rồi. Quan Oánh, anh xin lỗi. Anh biết quá muộn. Anh đến muộn rồi…”

Cứ như năm rộng tháng dài, một tiếng thở dài muộn màng khoan thai tới.

Cuối cùng cô cũng chờ được những lời này.

Quan Oánh nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài qua khóe mắt.

Một lúc sau, cô nâng tay lên. Không phải ôm lấy Phó Thời Xuyên mà nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Hai người tách nhau ra, Quan Oánh hít mũi, ngẩng mặt lên cười với anh, “Không sao, anh không cần xin lỗi em, anh không có lỗi gì cả. Anh không sai, anh không biết những chuyện này, là do em không nói với anh. Nếu phải xin lỗi thì em mới là người xin lỗi anh mới phải.”

Phó Thời Xuyên sửng sốt, Quan Oánh nói tiếp: “Giờ anh đã biết nửa năm qua em vẫn luôn lừa anh. Những việc tưởng như là định mệnh đều do em sắp xếp tỉ mỉ.”

“Em xin lỗi, em đã tính toán, chơi chiêu trò để tiếp cận anh. Em còn viết mấy thứ đó lên mạng để giờ mọi chuyện loạn hết cả lên. Thật sự em rất xấu hổ, xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu.”

“Chắc chắn anh thấy rất vớ vẩn, rất buồn cười nhỉ? Nhưng mong anh tin em, em không cố ý kéo rắc rối tới cho anh, mong anh hãy thứ lỗi cho em…”

Trước đấy Phó Thời Xuyên nghĩ tới phản ứng của Quan Oánh khi thấy anh. Có thể cô sẽ buồn, có thể cô sẽ giận, thậm chí là đánh anh mắng anh, nhưng anh không thể ngờ được cô sẽ bình tĩnh nói những lời tự giễu như này.

Cô nhìn anh một cách vô cùng chân thành và khách sáo, cứ như cô thật sự cảm thấy áy náy trong lòng. Nhưng sự xa cách trong giọng cô làm trái tim anh chợt hoảng loạn.

“Em đừng nói vậy, do anh sai. Anh biết chắc chắn em giận, bởi tối hôm ấy… Nhưng mong em tin anh, Quan Oánh à, nếu anh biết chuyện này, chắc chắn đêm ấy anh sẽ không nói những lời đó!”

Phó Thời Xuyên nhớ tới mười mấy tiếng trước, khi anh đột nhiên biết tình cảm Quan Oánh dành cho mình, cả người anh lạnh đi.

Anh không dám nghĩ tới cảm xúc của cô đêm đó sau khi nghe được mấy lời anh nói là như nào với cảm xúc mấy ngày nay của cô.

Anh càng không dám tưởng tượng mình đã làm tổn thương cô nhiều tới mức nào.

Quan Oánh nghe vậy thì im lặng.

Cái buổi tối đau khổ nhất đó cô cũng từng nghĩ vậy. Nếu anh biết chuyện này, có lẽ anh sẽ không chia tay với cô. Nhưng giờ nghe anh nói thành lời, cô lại chẳng vui chút nào.

Cô nhìn Phó Thời Xuyên, nhẹ nhàng hỏi anh: “Vì sao? Bởi vì thấy em thích anh đến vậy, chia tay em nên anh thấy có lỗi với em ư? Anh đang thương hại em đó hả?”

“Anh không…”

“Thế thì là gì? Nếu biết em thích anh như vậy thì anh sẽ tin sau khi em biết bệnh của anh, em sẽ không chia tay anh, sẽ đồng ý nói tất cả cho em ư?” Quan Oánh hỏi lại, “Vì thế trước đấy, anh hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm của em dành cho anh.”

Đụng phải đôi mắt hình như đang hơi rưng rưng của cô, Phó Thời Xuyên lập tức không nói được thành lời.

Quan Oánh lại hơi mỉm cười, “Anh đừng hiểu lầm. Em nói những cái này không phải để trách anh. Em thừa nhận trước đó em rất giận, rất đau lòng, nhưng mấy ngày nay em đã nghĩ rất nhiều, cũng đã nghĩ thông nhiều chuyện. Em cảm thấy có lẽ đây là một chuyện tốt.”

Quan Oánh nói: “Trước đó em cảm thấy em thích anh đến vậy, anh không cảm nhận được là do anh chưa từng mở cửa trái tim cho em. Nhưng giờ em lại cảm thấy có lẽ đây không chỉ là vấn đề của riêng anh, em cũng có vấn đề. Là tình cảm của em không đủ làm anh tin tưởng.”

“Đêm đó anh bảo em không hiểu anh. Trước đó em không chịu thừa nhận, nhưng giờ nghĩ lại thì có lẽ em thật sự không hiểu anh. Em cảm thấy em đã yêu anh rất nhiều năm, nhưng khoảng thời gian ấy, em chưa từng được ở gần anh. Tất cả những hiểu biết của em về anh đều chỉ là quan sát từ xa và tưởng tượng. Nhưng những thứ đó đúng hết ư? Chúng chỉ do một mình em tình nguyện thôi. Cứ như chúng ta yêu nhau lâu đến vậy em mới biết anh từng gặp chuyện ấy. Trước đó em còn tưởng anh là người có được cuộc sống vui vẻ và tuyệt vời.”

“Có lẽ từ đầu tới cuối em chỉ yêu một người trong tưởng tượng của mình.”

Theo lời cô nói, trái tim Phó Thời Xuyên ngày càng rơi xuống sâu hơn.

Anh nhìn Quan Oánh, không tin nổi những thứ mình nghe thấy.

Vì thế đây mới là nguyên nhân làm thái độ của cô lạ đến vậy.

Cô không oán anh, trách anh, thậm chí còn chủ động an ủi anh vì cô đã nghĩ thông, quyết định không yêu anh nữa.

Thậm chí cô còn phủ nhận tình cảm mình dành cho anh nhiều năm.

Anh biết mình đã làm sai. Anh đã làm trái tim cô tổn thương.

Khi tới tìm cô, anh đã chấp nhận phải chịu sự trừng phạt, anh chỉ cần cô tha thứ cho anh.

Nhưng anh không ngờ cô lại trừng phạt anh như này.

Nói xong, Quan Oánh thấy một lúc lâu Phó Thời Xuyên không nói gì, cô thở dài, “Dù như nào thì cũng vẫn cảm ơn anh hôm nay đã tới đây tìm em. Giờ anh thấy rồi đó, em không sao, em ổn lắm, anh yên tâm được rồi. Những lời cần nói em đã nói xong rồi, anh đừng có gánh nặng gì về tâm lý, cứ để vậy đi.”

Sau đó cô xoay người định rời đi, bỗng nhiên Phó Thời Xuyên nắm lấy tay cô, “Không, anh không tin!”

Quan Oánh bị anh nắm mà quay người lại, trùng hợp cô đụng phải đôi mắt đen láy đầy nôn nóng của Phó Thời Xuyên, “Em lừa anh đúng không? Em không nghĩ vậy! Em chỉ đang giận quá nên nói những lời đó để làm anh hối hận thôi… Em vẫn thích anh đúng không? Kể cả trước đây hay là bây giờ. Sao em lại không thích anh nữa chứ…”

Biểu cảm của Quan Oánh như nhìn người ngớ ngẩn nhất trên đời, “Tại sao không được chứ? Chẳng lẽ em không có cả quyền không được thích anh ư? Em phải treo cổ trên cái cây là anh mãi sao? Hơn nữa rõ ràng anh chẳng thích em, giờ mãi em mới nghĩ thông được, sao anh còn muốn vậy nữa?”

“Ai bảo anh không thích em?” Cuối cùng Phó Thời Xuyên cũng mất kiểm soát, “Bởi anh chia tay với em, bởi anh không nói cho em biết bệnh của anh nên em mới nghĩ vậy đúng không?”

“Vậy còn chưa đủ ư?”

Phó Thời Xuyên nhìn Quan Oánh, yết hầu anh lên xuống. Một lát sau, anh nói: “Không phải, em hiểu nhầm anh rồi. Anh không nói với em những chuyện đó không phải do anh không thích em, không thèm để ý đến em. Ngược lại, do anh quá để ý đến em, quá sợ mất em.”

Anh cho rằng thừa nhận những điều này rất khó khăn, nhưng lời tới bên miệng, anh lại phát hiện nói ra dễ hơn so với tưởng tượng của mình. Có lẽ vì từ tận đáy lòng, anh đã muốn nói cho cô từ lâu, “Bởi anh cảm thấy sau khi biết dáng vẻ thật sự của anh, em sẽ không thích anh nữa. Nhưng cái này không phải do anh không tin em mà chỉ là anh thật sự cảm thấy một anh như vậy không xứng với em chút nào.”

Thấy mày Quan Oánh nhíu lại, hình như cô đang khó hiểu, Phó Thời Xuyên cười tự giễu, “Nói có lẽ em không tin nhưng thật ra trong thời gian này anh vẫn đang ghen thầm. Anh ghen với ‘Tạ Thành Văn’.”

Bỗng nhiên Quan Oánh mở to mắt.

Phó Thời Xuyên nói: “Anh cảm thấy em từng thích một người quá hoàn hảo, một người làm thay đổi cả cuộc sống của em. So với anh ta thì anh quá mờ nhạt, quá kém, thậm chí là chẳng tốt chút nào. Hiện tại em chỉ bị lớp ngụy trang của anh lừa nên mới thích anh, nhưng đến khi em phát hiện anh không phải là người như vậy, hoàn toàn kém hơn người em từng thích, chắc chắn em sẽ thất vọng và hối hận. Anh quá yếu đuối, anh quá sợ chúng sẽ xảy ra nên anh vẫn luôn giấu em. Mà tới lúc anh phát hiện không thể giấu nổi nữa, anh lại quá sợ bị em bỏ rơi nên mới chọn rời đi trước.”

“Quan Oánh, em không biết trong lòng em anh tốt như nào đâu. Em bảo anh không cảm nhận được tình cảm của em, thật ra đó là vì anh không dám nghĩ tới việc một người tốt như em sẽ thích anh như vậy.”

“Em có biết lúc anh biết hết mọi chuyện, anh vui tới mức nào không?”

“Vừa rồi em bảo những việc em làm nửa năm qua cùng mọi chuyện rối loạn hiện tại làm em xấu hổ tới mức không ngẩng đầu được nhưng em không biết chúng quan trọng với anh tới nhường nào đâu.”

“Anh vẫn luôn cảm thấy cuộc đời anh nhạt nhẽo, vô vị, không có giá trị, chẳng có ý nghĩa. Nhưng giờ em lại nói cho anh biết hóa ra anh từng quan trọng tới vậy trong cuộc đời của một người. Hóa ra anh chính là ‘Tạ Thành Văn’ của em.”

“Quan Oánh à, em có biết tâm trạng của anh khi biết được chuyện này không?”

Quan Oánh không ngờ mình sẽ được nghe những lời này, cô ngơ ngác nhìn Phó Thời Xuyên.

Mà ở đối diện cô, Phó Thời Xuyên như muốn nhìn thẳng vào lòng cô, anh như chất vấn, như khẩn cầu, “Tất cả những thứ này quan trọng với anh tới vậy, sao giờ em có thể nói chúng đều là tưởng tượng của em, là ảo giác của em chứ?”

Trái tim Quan Oánh run lên.

Phó Thời Xuyên nói không phải anh không thèm quan tâm cô mà anh quá để ý tới cô, quá sợ mất cô.

Anh nói anh vẫn luôn ghen với ‘Tạ Thành Văn’ vì thấy mình mãi kém người đó.

Anh còn bảo tình cảm của anh vô cùng quan trọng với anh, thậm chí làm cuộc đời anh có ý nghĩa.

Mỗi một câu anh nói đều là những câu từ trước đến nay đến nghĩ cô cũng không dám nghĩ.

Phó Thời Xuyên nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, nói: “Quan Oánh, anh biết những lời em vừa nói không phải lời thật lòng của em. Những chuyện trước đó là do anh sai, em tha thứ cho anh, cho anh thêm một cơ hội nữa, mình bắt đầu lại được không em?”

Những lời vừa rồi của cô không phải là lời thật lòng ư? Cô không biết.

Lúc nói ra, cô cảm thấy mình nghĩ vậy thật. Nhưng lúc này, nghe anh nói, cô lại không chắc lắm.

Nếu anh nói thật.

Nếu anh nghĩ vậy thật…

Nhưng giây tiếp theo, cô nhớ lại lúc họ mới yêu nhau, anh cũng như này, cũng nói những lời âu yếm động lòng người, quay đầu lại đẩy cô ra khỏi thế giới của anh một cách dễ dàng.

Giọng Quan Oánh run lên, cô nói: “Không…”

Phó Thời Xuyên cứng người, “Tại sao?”

“Em không thể tin anh được nữa.” Quan Oánh nói, “Cảm giác tan nát hết cả trái tim quá đau khổ, mãi em mới quyết định tha cho bản thân, không muốn mạo hiểm thêm lần nữa.”

Phó Thời Xuyên vội vàng định nói thêm, Quan Oánh ngắt lời anh, “Hơn nữa dù anh nói thật, anh không thấy nó buồn cười ư?”

“Hồi nhỏ em vẫn luôn cảm thấy giữa hai ta như tồn tại sức mạnh vô hình nào đó, dù em cố gắng tới gần anh như nào cũng không thể vào được thế giới của anh, chẳng thể lưu nổi một dấu ấn ở trong đó. Lúc ấy em nghĩ, có lẽ do anh quá xuất sắc còn em quá bình thường, không xứng với anh. Vì thế sau khi trưởng thành, lúc hai ta gặp lại, em thấy mình cũng xuất sắc nên mới lấy hết can đảm theo đuổi anh. Mà em cũng đã thật sự theo đuổi được anh. Nhưng cuối cùng em lại bị anh đẩy đi, lý do là anh thấy mình không xứng với em.”

“Vì thế em nghĩ mình không bị ngăn cách với nhau bởi quan niệm “ai không xứng với ai” của người bình thường mà dù ta cố gắng như nào, ta cũng không thể trở thành định mệnh của đối phương.”

Quan Oánh cảm thấy đau đớn tới mức không thể diễn tả thành lời từ tận sâu trong đáy lòng, “Phó Thời Xuyên ạ, chúng ta không có duyên. Giờ em mới biết đây mới là lời ông trời muốn nói với em: Nếu cánh cửa này vốn không mở ra cho em thì em mãi không vào được; nếu một thứ gì đó vốn không thuộc về mình, dù mình chiếm được nó nhưng nó vốn chẳng phải của mình, cuối cùng mình cũng sẽ mất đi mà thôi.”

Nói xong, cô quyết tâm không xem vẻ mặt của anh nữa mà xoay người rời đi.

Lúc này Phó Thời Xuyên không cản cô lại.

Ánh hoàng hôn trước mặt từ từ phủ xuống, cả sân thể dục được nhuộm màu cam.

Quan Oánh nhìn ánh hoàng hôn buông xuống, cô cảm thấy nó giống như đoạn tình cảm này của hai người họ. Dù giờ phút này nhìn nó đẹp đẽ, xán lạn tới mức nào thì chung quy nó cũng đã tới điểm cuối, không thể vãn hồi được.

Mắt thấy cô chuẩn bị đi xa, bỗng nhiên phía sau có giọng nói truyền tới, “Ai bảo ta không có duyên?”

Quan Oánh dừng chân nhưng không quay đầu lại.

Phó Thời Xuyên: “Em không muốn biết lý do anh biết em ở đây ư?”

Vừa rồi cô cũng thấy thắc mắc về điểm này, nhưng cô nghĩ thông rất nhanh, “Anh đoán được thì sao? Nếu anh biết mình là ‘Tạ Thành Văn’ thì nghĩ tới việc em ở đây cũng chẳng có gì lạ, nó chẳng nói lên điều gì cả.”

“Thế em không thắc mắc sao anh lại biết mình là ‘Tạ Thành Văn’ sao?”

Cuối cùng Quan Oánh cũng quay đầu lại.

Bốn mắt hai người nhìn nhau, Phó Thời Xuyên đoán được ý nghĩ trong lòng cô, “Không phải do Lạc Ninh bảo, cũng không phải do anh thấy tin trên mạng.”

Tất cả đều không phải ư? Thế làm sao anh…

Phó Thời Xuyên: “Mấy nay do tâm trạng không tốt nên anh không liên hệ với ai, cũng không quan tâm tới chuyện xảy ra xung quanh. Vì thế anh chẳng nghe điện thoại của Lạc Ninh, cũng chẳng đọc tin trên mạng.”

“Anh biết mình là ‘Tạ Thành Văn’ do tối qua sau khi về nhà, cả đêm anh không ngủ mà thức xem bộ phim truyền hình “Bí mật mà anh không biết” kia. Bởi anh rất muốn biết ‘Tạ Thành Văn’ mà em thích nhiều năm có dáng vẻ như nào, giữa hai người xảy ra chuyện gì.”

Quan Oánh mím môi, “Sau đó anh phát hiện ư?”

“Đúng.” Phó Thời Xuyên nói, “Anh biết em nghĩ gì. Dù cho anh có xem phim, chưa chắc anh đã nhận ra đó là mình đúng không? Dù sao thì em cũng từng bảo rồi, bởi em không muốn bị người khác nhìn ra điều gì nên em có chỉnh sửa một số chi tiết. Với kể cả những chuyện đó có từng xảy ra thật hay không đi chăng nữa thì anh cũng đã quên từ lâu rồi.”

Không phải anh quên từ lâu mà nói chính xác thì từ trước đến nay anh chưa từng nhớ.

Quan Oánh nhìn anh.

Những năm ở quá khứ, anh chẳng có ấn tượng gì về cô, làm sao anh có thể nhớ được những phút giao thoa ngắn ngủi cô để trong lòng được chứ?

Phó Thời Xuyên nói: “Thật ra em nghĩ không sai, ban đầu anh không đoán được ‘Tạ Thành Văn’ là ai. Cho đến khi anh thấy một thứ quen thuộc.”

Anh nâng tay trái lên, trong tay anh là một chiếc máy bay giấy màu đỏ, chính là cái lúc nãy cô mới thả.

Quan Oánh còn chưa hiểu ý anh thì thấy anh nâng một tay khác lên. Trong tay anh cũng là một chiếc máy bay giấy màu đỏ. Chỉ là nó đã hơi bạc màu, nhìn qua đã để nhiều năm rồi.

Cô sững sờ.

Dưới ánh hoàng hôn, hai chiếc máy bay giấy vừa giống vừa khác nhau làm Quan Oánh như bị sét đánh.

Một lúc lâu sau, cô mới nâng mắt ngơ ngác hỏi: “Cái này là cái gì.”

Giọng Phó Thời Xuyên nhẹ nhàng, “Đây là món quà 12 năm trước anh nhận được khi đang bị bệnh.”

12 năm trước.

Cô nhẩm mấy chữ này trong lòng. Cô đi từng bước một tới trước mặt Phó Thời Xuyên. Sau đó cô giơ tay cầm lấy chiếc máy bay kia từ từ mở nó ra.

Phó Thời Xuyên: “Anh nhớ ở học kỳ sau của lớp 11, anh phải phẫu thuật rồi nằm viện. Thứ sáu ngày ấy, sau khi tan học, Trương Chi Dương tới thăm anh, cậu ấy mang cái này theo. Cậu ấy bảo mình nhặt được cái này ở bồn hoa bên cạnh sân thể dục. Còn tại sao đưa anh thì sau khi cậu ấy mở ra, anh thấy được một dòng chữ bên trong.”

Cùng lúc ấy, Quan Oánh mở máy bay ra.

Chỉ thấy trên trang giấy hơi bạc là nét chữ không thể nào quen thuộc hơn.

Nó rõ ràng, thanh thoát, cứ như có thể nhìn được sự thành kính cùng nghiêm túc của người cầu nguyện, “Mong Phó Thời Xuyên sớm khỏi bệnh quay trở lại trường!”

Trước mắt cô hiện lên thứ sáu hôm ấy, cô ở dưới sân thể dục tìm mãi, tìm tới mức suýt khóc vẫn chẳng thấy gì. Chiếc máy bay của cô như biến mất vào hư không.

Cuối cùng cô chỉ đành buồn bã rời khỏi sân thể dục.

Cô tưởng tình cảm mình gửi ra ngoài đã thất bại như chiếc máy bay giấy này.

Nhưng hóa ra chiếc máy bay giấy năm đó lại thật sự nằm trong tay anh, thậm chí nhiều năm sau nó còn xuất hiện ở đây một lần nữa!

Quan Oánh tưởng mình gặp ảo giác.

Cô ngơ ngẩn hỏi Phó Thời Xuyên: “Anh vẫn luôn giữ nó ư?”

“Đúng.”

“Tại sao?”

“Vì anh rất muốn biết người gấp chiếc máy bay này cho anh là ai.”

Quan Oánh không giấu nổi sự khó hiểu của mình, “Em… Em không hiểu.”

“Không hiểu gì? Không hiểu sao anh muốn biết chủ nhân chiếc máy bay này là ai ư? Thật ra anh cũng không rõ. Anh chỉ biết lúc anh nhìn thấy dòng chữ trên chiếc máy bay này, trong lòng anh có sự xúc động kỳ lạ chưa từng có. Anh rất muốn biết chủ nhân của nó.” Phó Thời Xuyên hơi mỉm cười, “Có lẽ em không tin nhưng anh còn thử đi tìm người đó.”

“Anh tìm người ấy? Anh tìm người ấy kiểu gì?”

“Nét bút. Anh đối chiếu nó với nét bút của một số bạn nữ anh nghi ngờ, sau đó phát hiện chẳng ai phù hợp cả.”

Phó Thời Xuyên nhớ lại năm đó sau khi anh nhận được chiếc máy bay giấy này, lần đầu anh quan sát tới mấy bạn nữ bình thường hay kiếm lý do tới gần anh.

Nhưng điểm anh chú ý chỉ có một. Là đại diện môn Toán của lớp, sau khi thu hết bài tập của lớp, anh lấy mấy quyển trong đó ra rồi cố ý so sánh nét bút của chiếc máy bay giấy của mình với những quyển vở bài tập đó.

Đương nhiên anh không tìm được đáp án.

Sau nhiều lần, anh nhận ra hành vi của mình quá ngây thơ.

Ai bảo bạn nữ đó chắc chắn ở lớp họ? Với ai bảo anh rằng cô ấy có thể là người thường tiếp cận anh chứ?

Cô dùng phương thức này để cầu phúc cho anh, khả năng cao cô là người trầm tính, hướng nội.

Anh không ngờ một ngày nào đó mình sẽ biết được đáp án bằng phương thức này.

Hai mắt Phó Thời Xuyên cũng hơi đỏ. Bốn mắt hai người nhìn nhau, anh mỉm cười nói với Quan Oánh: “Vì thế Quan Oánh à, em xem đi, em đã sớm tiến vào thế giới của anh, còn để lại một vật quan trọng đến vậy. Thật ra những tình cảm em bảo anh không cảm nhận được anh đã cảm nhận được rồi.”

Như một giấc mộng đẹp nhiều năm trở thành sự thật.

Dưới ánh hoàng hôn, Quan Oánh nhìn hai chiếc máy bay giấy trong tay, lần lượt là máy bay của 12 năm trước và 12 năm sau.

Rất nhiều năm trước, cô viết một câu chuyện.

Trong câu chuyện ấy, cô nhớ lại mỗi lần giao thoa của cô và anh, cũng viết chúng nó theo tình tiết cô mong đợi.

Cô tưởng đó đều chỉ là tưởng tượng, là hy vọng xa vời của mình.

Nhưng hóa ra ở nơi không biết đã thật sự có chuyện cô không biết xảy ra.

Anh nhặt được máy bay giấy của cô.

Không chỉ 12 năm trước mà còn cả hôm nay nữa. Anh đều nhặt được máy bay giấy của cô.

Cô cho rằng bọn họ không có duyên với nhau, nhưng hóa ra không phải vậy.

Phó Thời Xuyên lại ôm cô thêm lần nữa, anh dùng rất nhiều sức. Giọng anh vang lên bên tai cô, nhẹ nhàng đến mức như có thể nghe được tiếng biết ơn lại vừa kiên định như nói ra lời thề vĩnh hằng.

“Cánh cửa đó đã mở ra với em từ lâu Quan Oánh à. Từ trước đến nay, nó chỉ mở với mình em.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Phần truyện chính kết thúc tại đây.

Trước đó đã quyết định cho đây là kết thúc của phần chính truyện rồi, sau đó vẫn còn ngoại truyện nữa nói về cốt truyện đằng sau, bao gồm nội dung giới thiệu, phần chiếu phim điện ảnh, tất cả sẽ có hết.

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Editor có lời muốn nói:

Cảm ơn mọi người vì thời gian qua đã ủng hộ bộ truyện “Bí mật mà anh không biết”. Phần ngoại truyện sẽ được lên sóng vào tuần sau, các bạn hãy theo dõi trang Facebook Ổ Nhỏ Của Cún để nhận thông báo mới nhất nhé!

Nếu được, hy vọng mọi người có thể để lại cho Cún đôi dòng cảm nhận ở dưới chương này nha! Các bạn cũng hãy đọc truyện tại trang WordPress chính chủ để ủng hộ công sức của các bạn editor nè! Chúc mọi người đọc truyện vui ạ!

– HẾT PHẦN TRUYỆN CHÍNH –

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang