Edit: Minh An
9 giờ 35 phút sáng, Quan Oánh mở to mắt.
Cô nằm trong chiếc chăn tơ tằm mỏng manh, hai mắt tròn xoe như đá quý, thỉnh thoảng lại đảo quanh một vòng ngắm phần bày trí trong phòng.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm màu trắng như tuyết của cửa sổ. Hoa tươi trong bình hoa trên tủ đối diện lò sưởi được đuổi hàng tuần. Tuần này cô cắm một cành đào có sức sống mạnh mẽ, nó đang nở rộ, phù hợp với tâm trạng lúc này của cô.
Đúng, trái tim nở rộ.
Trái tim cô đang nở rộ.
Quan Oánh nhìn chằm chằm cành hoa đào một lúc lâu, sau đó như không thể chịu nổi nữa, cô đỏ mặt nhắm mắt lại.
Lần thứ ba nhắm mắt lại!
Cô đã lặp lại động tác này ba lần.
Khoảng một tiếng trước cô đã dậy rồi, nhưng cô cứ chần chờ không muốn nhúc nhích mà chỉ nằm im, ngây ngốc nhìn đồ trong phòng.
Không hiểu nổi. Một đóa hoa, một cốc nước, thậm chí một ánh mặt trời cũng làm cô đỏ mặt.
Trong đầu cô toàn là những thước phim chiếu lại mọi chuyện tối qua, làm cô không thể đối mặt với những đồ vật bình thường, toàn phải nhắm mắt lại né tránh.
Nhưng chỉ cần cô nhắm mắt lại, những hình ảnh ấy sẽ lại rõ ràng.
Đêm qua…
Ở nhà hàng trên cao như giấc mộng, gương mặt điển trai đó đã nói ra những lời mà cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Quá loạn. Đúng là quá loạn!
Đến tận bây giờ Quan Oánh vẫn không hiểu sao cô cứ mơ mơ màng màng đi được tới bước kia.
Mà tại sao mọi chuyện lại xảy ra nhỉ?
Thế mà Phó Thời Xuyên lại tỏ tình với cô.
Không phải, không phải! Là cô ra tay trước, sau đó Phó Thời Xuyên bị cô làm hỏng kế hoạch, không thể không tỏ tình cô luôn.
Theo như anh nói thì anh định theo đuổi cô thêm một thời gian nữa rồi mới tỏ tình.
Nghĩ tới đây, Quan Oánh lại chuẩn bị ngất!
Thế mà Phó Thời Xuyên lại có kế hoạch tỏ tình với cô!
Thế mà anh lại có hẳn một kế hoạch!!!
Mà kích thích hơn là sau khi anh tỏ tình xong, cô lại nói một câu.
Cô bảo cô muốn làm bạn gái anh.
Không phải đồng ý, mà là muốn!
Cô không biết anh có nhận ra sự khác biệt giữa hai từ đó không, nhưng cô hiểu rõ.
Bởi vì đây chính là niềm mong mỏi cô hằng ao ước suốt mười mấy năm qua.
Cả những chuyện sau đó nữa, tất cả đều như một ảo ảnh, hỗn loạn lấp lánh.
Cô thấy mình vừa nhớ vừa quên.
Thậm chí cô còn không nhớ họ ăn cơm xong như nào, rồi về nhà như nào nữa. Cả tối cô cứ lâng lâng như trên mây, đến cả hôm qua kết thúc như nào cũng chẳng nhớ được.
Không được! Bỗng nhiên Quan Oánh ngồi dậy.
Những điều ấy cứ như mơ vậy, không lẽ là cô nằm mơ thật?
Hoặc có thể cô giống như nữ chính trong trò mật thất vừa rồi, yêu đến điên dại cuối cùng bị rối loạn tâm thần!
Vừa định đi xác minh lại một chút thì bỗng nhiên điện thoại ở gối của cô rung nhẹ lên.
Lấy ra xem thì thấy có người mới nhắn WeChat cho cô: Em tỉnh chưa? Anh làm bữa sáng rồi, dậy thì qua ăn đi.
Phó Thời Xuyên! Là Phó Thời Xuyên!
Mặt Quan Oánh đã nóng sẵn rồi, đọc cái đó nó lại tăng lên vài độ, đến cả tai cô cũng đỏ bừng lên.
Phó Thời Xuyên hẹn cô ăn sáng, bên trên là tin nhắn WeChat họ nhắn cho nhau tối qua sau khi hai người về nhà.
Cô nhắn rất đơn giản, gần như đọc cũng có thể thấy được nỗ lực giấu đi sự ngượng ngùng của chủ nhân của nó: Anh ngủ ngon! Em đi ngủ đây!
Anh gửi lại voice cho cô.
Sau khi mở ra, giọng dịu dàng tươi tỉnh của người đàn ông truyền tới. Dưới ánh nắng ban mai, nó vang lên, “Bạn gái ngủ ngon nhé! Sáng mai gặp!”
Là thật!
Mọi chuyện tối qua là thật, không phải cô đang mơ!
A a a a a a a a a a!
Quan Oánh hưng phấn lăn qua lăn lại trên giường, một lúc lâu sau cô mới nhớ trả lời: Em tỉnh rồi, em qua ngay đây!
Nhắn xong, cô nhanh chóng đứng dậy, vọt vào toilet rửa mặt thay quần áo. Sợ Phó Thời Xuyên chờ lâu nên động tác của cô như được tăng tốc độ lên ba lần, nhưng lúc mặc quần áo vào, cô vẫn hơi chần chờ một chút.
Cô vốn định mặc cái váy đẹp, nhưng vì tình huống đặc biệt hôm nay cùng tâm trạng lúc này của cô, cô hơi ngại làm lồng lộn. Vì thế đấu tranh tâm lý một lát xong, cuối cùng cô quyết định chỉ mặc quần áo ở nhà bình thường.
Làm xong các thủ tục ấy, cô ra ngoài, đi tới nhà đối diện, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa ra.
Đi vào thì thấy Phó Thời Xuyên đang đứng trước bàn ăn, đặt hai đĩa lên bàn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu lại, trùng hợp đối diện với Quan Oánh đang đứng ở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau. Rõ ràng khi ở cửa, Quan Oánh đã làm xong công tác tư tưởng, nhưng tới lúc chạm mắt anh, cô vẫn không nhịn được mà đỏ hết cả mặt.
So với cô thì Phó Thời Xuyên tự nhiên hơn nhiều, anh cười chào cô, “Chào buổi sáng.”
Quan Oánh nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh, “Chào buổi sáng…”
“Em tới đúng lúc quá. Anh vừa làm xong, còn đang nóng.”
Quan Oánh không biết nói gì, cô ngơ ngác đi qua, vừa định giơ tay kéo ghế ra thì Phó Thời Xuyên đã làm giúp cô rồi.
Quan Oánh: “…”
Cô cố gắng tự nói với bản thân đây là phong cách bình thường của anh, giúp phái nữ mở cửa, giúp phái nữ cầm túi xách nặng, vào thang máy thì chủ động bấm thang giúp những người khác. Anh luôn chú trọng những hành động lịch thiệp!
Nhưng cô không nhịn được mà nghĩ, trước kia lúc ăn cơm, anh cũng không kéo ghế giúp cô!
Là do trước đó cô chưa có cơ hội tận hưởng, hay do đây là đãi ngộ mới của thân phận mới này của cô?
Thân phận mới.
Nghĩ đến đây, Quan Oánh lại không khỏi liếc mắt nhìn lén Phó Thời Xuyên ở đối diện.
Vì thế họ đang yêu nhau thật sao?
Thế bây giờ anh là… bạn trai của cô?
Nghĩ tới bốn chữ đó, cô thấy trái tim mình sắp hết chịu nổi, tay cô nắm chặt lại.
“Em không thích hả?” Đột nhiên Phó Thời Xuyên hỏi.
Quan Oánh giật mình, cô chưa kịp lấy lại tinh thần, “Cái gì?”
“Chưa thấy em ăn sáng. Em không thích sao?”
Lúc này cô mới nhớ ra mình đang mải nghĩ linh tinh, còn chưa kịp nhìn xem anh làm cho mình ăn cái gì.
Cúi đầu thì thấy hôm nay Phó Thời Xuyên vẫn làm bánh mỳ nướng như bình thường, nhưng khác với nướng đơn giản như mọi hôm, hôm nay có thêm cả lớp mỡ vàng lên trên.
Màu vàng xốp giòn, bên trên còn có dâu tây và blueberry, nhìn qua trông như buổi trà chiều ở khách sạn năm sao.
Cạnh đó là lạp xưởng chiên, trứng gà rán cùng một ly nước chanh ép, bàn được bày trí rất đẹp, trong nước chanh còn có rất nhiều thịt quả mọng nước, nhìn vô cùng hấp dẫn.
“Nhiều món thế?” Quan Oánh không khỏi thốt lên.
Cô hơi ngượng ngùng, “Thật ra anh không cần làm nhiều vậy đâu, cứ như bình thường là được rồi. Trước đấy anh làm ăn ngon lắm rồi!”
Trong thời gian này, cô thường xuyên tới nhà Lạc Ninh, cũng từng ăn bữa sáng Phó Thời Xuyên làm nhiều lần. Ngoài lần đầu cô tránh mặt anh, những lần sau cô đều chẳng khách sáo mà theo Lạc Ninh ngồi xuống ăn chực.
Trong trí nhớ của cô thì snsg sớm anh không làm đồ ngọt như bánh mì này đâu!
Cô không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới làm xong cái này, nhưng nhìn qua thì chắc chắn phải tốn không ít công sức, cô không nỡ để anh phải vất vả như vậy.
Nhưng nói xong cô lại thấy hơi hối hận, giọng điệu của cô cứ như bảo anh đang làm cho cô ăn vậy. Nhỡ anh chỉ làm để anh ăn thì sao? Quê chết mất!
Phó Thời Xuyên hơi mỉm cười, “Sao hôm nay giống mọi ngày được?”
Mắt anh ngược ánh mặt trời. Anh dịu dàng nhìn cô, bên trong là ý ám chỉ rõ ràng.
Quan Oánh cắn môi, trái tim cô lại không nhịn được đập thình thịch.
Vì thế, không phải do cô nghĩ nhiều mà đây là đãi ngộ mới của cô thật…
Cảm giác như mơ này lại tới nữa, cô lẩm bẩm: “Chúng ta… đang yêu nhau thật sao?”
Phó Thời Xuyên không ngờ đột nhiên cô hỏi cái này, anh nhướng mày, “Em hỏi thế là định đổi ý đấy à?”
Quan Oánh không biết là đang vui hay đang sợ, đột nhiên cô lại có xúc động thái quá, “Nếu, em bảo như thế thì…”
Hôm qua anh bảo nếu cô muốn để anh theo đuổi cô thêm một thời gian nữa thì cũng được, thế hôm nay hỏi vậy anh sẽ phản ứng như nào nhỉ?
Sẽ… đồng ý ư?
Phó Thời Xuyên lại lắc đầu, “Không được.”
Anh nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, “Hôm qua anh đã nói với em, mà em cũng đồng ý với anh rồi. Vì thế giờ em không còn đường đổi ý nữa, em đã là bạn gái của anh rồi!”
Giọng điệu của anh hiếm khi cứng rắn như vậy, nó như một mũi tên bắn thẳng vào tim Quan Oánh.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Một lát sau, mặt Quan Oánh đỏ lên, cô cong môi, vừa ngọt ngào, vừa ngượng ngùng cười, “Ừm.”
Có lẽ cuộc đối thoại này quá kích thích nên sau khi nói xong, cô không dám nhìn Phó Thời Xuyên thêm nữa mà cúi đầu cầm dao nĩa lên ăn bữa sáng.
Cô cắt một miếng nhỏ bánh mì nướng màu vàng lên cho vào miệng. Quả nhiên nó vừa giòn vừa ngọt, hương sữa nhàn nhạt nhưng lại chẳng ngấy.
Ăn xong, cô mới phát hiện Phó Thời Xuyên cứ nhìn chằm chằm mình. Cô tưởng trên mặt mình dính gì, sờ lên theo bản năng, “Sao thế?”
Phó Thời Xuyên hỏi: “Như nào? Ăn có ngon không?”
“Hả? Anh bảo cái này hả? Ngon, ăn ngon lắm!”
Phó Thời Xuyên nhìn cô không giống nói dối thì gật đầu, vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một cái.
Tuy rằng anh cũng biết nấu ăn nhưng anh không thích ăn mấy món ngọt như này, vì thế từ trước đến nay anh chưa làm bánh mì nướng kiểu này bao giờ. Sáng nay, sau khi rời giường, anh lên mạng tra “Hướng dẫn làm bữa sáng tình yêu cho bạn gái”, mở video lên làm theo nên anh cũng không biết hương vị của thành phẩm có tốt không.
May là cô thích.
Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu họ yêu nhau, anh vẫn muốn cho cô một điều gì đó khác biệt.
Sợ Quan Oánh nhìn ra nỗi lòng của mình, anh tỏ vẻ bình tĩnh chuyển chủ đề, “Thật ra em không cần khách sáo với anh. Dù sao mấy loại trái cây này cũng đều do em mua hết.”
Thật hả? Tất cả đều cô mua á?
Nhưng anh nhắc tới cái này Quan Oánh mới nhớ ra rằng tối qua anh bảo trước đó lúc cô theo đuổi anh, tặng trái cây các thứ đều bị anh nhìn thấu từ lâu rồi!
Quan Oánh không nói gì. Cô im lặng ăn bánh mì nướng, ăn thêm một miếng trứng gà rán, uống một ngụm nước chanh. Nhưng cô vẫn không nhịn nổi, “Anh… rốt cuộc là anh nhìn ra từ bao giờ?”
“Nhìn ra gì?”
“Nhìn ra em với anh…”
Quan Oánh không nói nổi vế sau nữa, nhưng chuyện này là chuyện làm cô khiếp sợ ngoài việc Phó Thời Xuyên tỏ tình với cô.
Cô chẳng thể ngờ được anh đã nhìn ra tâm tư của mình từ sớm đến vậy!
Chẳng lẽ do mấy chiêu trò của cô quá lố sao? Cô tưởng mình giấu kỹ lắm đấy!
Không ngờ đáp án Phó Thời Xuyên đưa ra càng làm cô đứng hình, “Cái này hả? Có lẽ từ hôm đi xem phòng cùng em.”
Quan Oánh: “!!!”
Như có tiếng sét vang lên bên tai, “Hôm đó anh đã…”
Phó Thời Xuyên nghĩ rồi sửa lại, “Nói đúng ra là hôm đó mới chỉ là suy đoán thôi. Nhưng dựa vào những biểu hiện sau đó của em thì anh mới chắc chắn.”
Quan Oánh: “…”
Mặt cô lúc đỏ lúc trắng. Phó Thời Xuyên đã biết cô thích anh từ lâu đến vậy, vì thế cả một khoảng thời gian dài ấy tới nay, mấy trò mèo của cô chẳng phải bị anh nhìn thấu hết rồi sao?
Mà cô còn vênh váo, tự cho là thủ đoạn của mình cao siêu!
Cô vừa ảo não vừa xấu hổ, đang định bỏ chạy giữa đường thì Phó Thời Xuyên đã phát hiện ra, anh kịp thời hỏi: “Em không muốn biết anh thích em từ bao giờ sao?”
Vừa đưa ra vấn đề này, Quan Oánh như bị đóng đinh trên ghế. Một lúc lâu sau, cô mới cắn môi, ngập ngừng: “Thế anh với em…”
Vế sau câu này càng khó nói hơn câu trước. Phó Thời Xuyên không ép cô, anh nhẹ nhàng nói: “Cũng là ngày ấy đi xem phòng với em.”
Quan Oánh không thể tin được mà mở to mắt.
“Không, không thể nào!” Cô lắp bắp.
Cái này đúng là không thể tin được. Cô vốn đã không hiểu sao Phó Thời Xuyên lại thích mình, giờ lại càng khó hiểu hơn. Anh nói thẳng với cô là từ sớm như thế anh đã…
“Hoặc là nói từ lúc ấy anh đã có ấn tượng tốt với em. Chỉ là lúc đó anh cũng không chắc chắn lắm.”
Phó Thời Xuyên nhìn biểu cảm của Quan Oánh, nhớ tới lời cô vừa nói, anh hỏi lại: “Sao lại không thể được? Nếu không phải có ấn tượng tốt thì anh sẽ không cùng Lạc Ninh đi xem phòng với em đâu. Hơn nữa anh cũng sẽ không nhận lấy hoa quả em cho, cũng không thỉnh thoảng đi dắt chó đi dạo với em, biết là em cố ý gặp anh mỗi sáng nhưng không vạch trần đâu…”
Lại nghe anh điểm lại những việc đó, Quan Oánh thẹn chết đi được. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Không được để anh nói thêm gì nữa!
Chẳng nghĩ nhiều, cô nhổm người lên bịt kín miệng anh.
Lòng bàn tay tiếp xúc với đôi môi mềm mại, giây tiếp theo, Quan Oánh mới ý thức được mình đang làm gì. Cô hoảng sợ định lùi về lại bị anh nắm lấy tay.
Quan Oánh mở to hai mắt.
Dưới ánh nắng sớm đẹp đẽ, anh cứ nắm tay cô như vậy mà chẳng có động tác gì khác.
Cô định rút tay lại nhưng phát hiện vừa rồi sau khi chạm vào anh, xương tay cô như bị rút ra hết, chẳng còn sức lực gì cả.
Chỉ có xúc cảm ở lòng bàn tay vẫn còn rõ…
Vào giây phút đó, hai người đối diện nhau, cả hai đều mất khả năng ngôn ngữ của mình.
Cho đến khi một âm thanh kinh ngạc vang lên bên tai như tiếng sét đánh giữa trời quang, “Hai người đang làm gì đấy?!”