Edit: Minh An
Sân băn tên bọn họ muốn đi là sân bắn tên trong nhà, nó cách chỗ họ ở chừng hai mươi phút đi xe, nằm ở một trung tâm thương mại. Sau khi đến, cả ba cùng đi thang máy, vừa ngắm cảnh vừa lên.
Lúc này Lạc Ninh mới nhớ ra một vấn đề, anh hỏi Quan Oánh phía đối diện, “Quên không hỏi, cô biết bắn tên không?”
Quan Oánh còn đang chìm đắm trong cảm giác kích thích do vừa rồi nắm tay Phó Thời Xuyên trong ô tô, cô cúi đầu ngẩn ngơ nhìn mặt đất. Vài giây sau, cô mới nhận ra Lạc Ninh đang hỏi mình.
Anh hỏi gì ý nhỉ? À, hình như hỏi cô có biết bắn tên không.
Cô gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu.
Lạc Ninh: “Thế rốt cuộc là có hay không?”
Quan Oánh ậm ờ: “Có thể nói là có cũng có thể nói là không.”
Đây là câu trả lời kiểu quái gì vậy? Lạc Ninh liếc nhìn Phó Thời Xuyên, sau khi phát hiện Phó Thời Xuyên cũng không hiểu thì anh yên tâm.
Xem ra không phải khả năng lý giải của anh có vấn đề mà do cô Quan biểu đạt quá cao siêu.
Lúc này, thang máy đưa ba người tới nơi. Anh đi ra ngoài, không tiếp tục hỏi nữa.
Phó Thời Xuyên đi ra sau, anh duỗi tay ra, dường như muốn nắm tay Quan Oánh, làm cô sợ trốn ngay đi.
Vẫn còn nữa hả?! Cô vừa thẹn vừa bực.
Tuy rằng trên xe cô không nhịn được cám dỗ, nắm lấy tay anh, nhưng chỉ có lần một không có lần hai, anh một vừa hai phải thôi chứ!
Hơn nữa bây giờ cô chắc chắn rằng anh đang cố ý! Cố ý dọa cô dưới mí mắt Lạc Ninh!
Quan Oánh trừng mắt nhìn anh một cái, người dán chặt vào thang máy, không ra ngoài cùng anh.
Phó Thời Xuyên nhìn dáng vẻ sợ hãi trốn tránh anh của cô thì bật cười.
Quan Oánh đuổi theo Lạc Ninh, hai người cùng vào sân bắn tên.
Sau khi vào, cô quan sát xung quanh một chút. Sân bắn này rất lớn, trang trí trông cũng mới mẻ, nhìn rất chuyên nghiệp.
Lạc Ninh giới thiệu cho cô, “Nhà này mới mở, đồng nghiệp của tôi đã tới thử rồi, nói là chỗ này chơi rất được nên tôi với lão Phó hẹn đi chơi thử.”
Lúc này Phó Thời Xuyên cũng đi vào. Quan Oánh nhớ tới vấn đề vừa rồi Lạc Ninh hỏi mình, vì thế cô cũng hỏi: “Hai anh đều biết bắn tên hả?”
“Cũng biết biết. Đây cũng được coi như là một trong khá nhiều trò tôi và lão Phó chơi cùng nhau. Nhớ lúc trước tôi tới Mỹ công tác, hẹn gặp lão Phó, chúng tôi đều đi bắn tên.”
Trước kia cuối tuần, nếu rảnh Lạc Ninh và Phó Thời Xuyên đều cùng nhau ra ngoài chơi, về cơ bản là mấy trò vận động. Trước đây họ không gọi cô, không biết do sợ cô không thích hay do mấy người đàn ông chỉ thích vận động không muốn mang thêm con gái đi.
Có mấy lần hai người chơi xong, Quan Oánh biết, cô còn dỗi: Hừ, thế mà lại giấu cô đi hẹn hò với nhau cơ đấy!
Nhưng hiện tại cô có thể tham gia buổi “hẹn hò” cuối tuần của hai người kia rồi! Buổi hẹn hò ba người!
Nhưng nghe giọng điệu của Lạc Ninh thì hình như hai người họ đều bắn khá giỏi. Nghĩ tới đây, Quan Oánh lại thấy hơi chột dạ.
Bọn họ chọn hạng mục rất hay, nhân viên công tác tới lấy đồ bảo hộ, mọi người mặc xong thì cầm cung lên sân.
Sân bắn này có hạng mục 6 mét, 10 mét và 12 mét. Bọn họ chọn loại 10 mét. Chỉ thấy trên sân rực rỡ ánh đèn có tổng cộng 10 mũi tên. Phía cuối tường treo một cái bia ngắm. Bia giấy là loại có năm vòng ba màu thường thấy, tức là ở giữa có tâm màu vàng, phân biệt là vòng 10 điểm, vòng 9 điểm. Sau đó sát đó là hai vòng màu đỏ, tương ứng với vòng 8 điểm, 7 điểm. Còn ở ngoài cùng nhất là 6 điểm, màu lam.
Hôm nay là cuối tuần. Trên sân, trừ họ ra thì còn có bốn, năm người khách nữa. Trong đó có nam có nữ, phân bố ở phía bên phải của sân. Người ta vừa bắn tên vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng thì reo lên vì bắn trúng, nhìn trông rất có bầu không khí thể thao.
Bọn họ không muốn đứng gần nhau lắm nên chọn mỗi người một mũi tên bên trái, đứng ở chỗ khởi động bắt đầu làm nóng người.
Lạc Ninh là người đầu tiên khởi động xong. Anh nghiêng người đứng, cài tên, giương cung lên. Một tiếng “Vèo” vang lên, mũi tên bắn trúng khu vực màu đỏ của bia ngắm, cũng chính là vòng 7 điểm.
Thành tích không quá tốt nhưng Lạc Ninh không để bụng, “Lâu rồi không chơi, không quen tay, không quen tay.”
Sau đó anh lại bắn thêm lần nữa. Lần này vẫn là vòng tròn màu đỏ, nhưng là vòng 8 điểm, gần tâm hơn một chút.
Anh đắc ý huýt sáo, “Tới ông rồi đấy, lão Phó.”
Phó Thời Xuyên cũng lấy một mũi tên từ trong bao đựng ra, anh nhắm vào bia tập trung ba giây rồi bắn.
Chờ khi mũi tên bắn trúng bia đối diện, mọi người nhìn một cách tập trung. Anh cũng bắn được vào vòng màu đỏ, lần đầu tiên của anh là vòng 8 điểm.
Sau khi xem kết quả xong, Phó Thời Xuyên liếc mắt nhìn Lạc Ninh một cái. Tuy anh chẳng có biểu cảm gì nhưng Lạc Ninh cảm thấy tên này đang ra oai.
Anh nhịn cơn giận xuống, nói với Quan Oánh: “Cô Quan Quan à, đến cô đó! Thể hiện tài năng cho chúng tôi xem đi!”
Gì vậy, còn muốn thay nhau lên sân khấu à?
Hai anh cứ lo chơi phần mình đi, quan tâm tới cô làm gì cơ chứ?
Quan Oánh nghĩ vậy nhưng Lạc Ninh và Phó Thời Xuyên đều nhìn cô. Cô mím môi, tự cổ vũ bản thân trong lòng.
Quan Oánh Quan Oánh cố lên! Không được để bọn họ coi thường!
Phải cho họ thấy con gái cũng là người có tế bào vận động! Nếu không lần tới họ đi hẹn hò sẽ không mang cô đi cùng đâu!
Cổ vũ xong, Quan Oánh hít một hơi thật sâu, cô cũng đứng nghiêng người, mở hai chân ra, vai dang rộng, tay trái cầm cung, tay phải lấy mũi tên ra đặt vào cung.
Phó Thời Xuyên vẫn luôn quan sát cô. Anh thấy cả tư thế đứng hay tư thế kéo cung của cô đều rất tiêu chuẩn.
Anh nghĩ thầm, có lẽ cô biết bắn thật, thế sao vừa rồi cô lại bảo vừa có vừa không nhỉ?
Anh còn chưa nghĩ xong thì thấy cô buông tay, cung cũng được bắn ra. Nhưng vừa bay được một nửa, đừng nói là bia ngắm, đến cả đoạn giữa cũng chưa bay qua được. Mũi tên ấy như không có sức, nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt đất.
Lạc Ninh: “…”
Phó Thời Xuyên: “…”
Hai người khiếp sợ nhìn Quan Oánh. Nhất là Lạc Ninh. Lúc anh chọn sân, anh đã không chọn 12 mét mà chọn 10 mét do nghĩ Quan Oánh là con gái, có thể sức yếu, không bắn được xa.
Đương nhiên anh cũng từng nghĩ tới việc 10 mét có xa quá hay không. Nhưng với biểu hiện vừa rồi của Quan Oánh, dù cho anh chọn 6 mét thì cô cũng không bắn nổi!
Quan Oánh không ngờ sau khi được bản thân tự cổ vũ, mũi tên của cô lại thảm đến vậy. Cô xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu lên, cũng chẳng dám xem biểu cảm của hai người còn lại.
Xong rồi, họ phát hiện cô là gà con (cùi bắp) rồi!
Có khi nào họ lại khinh thường cô không?
Trớ trêu hơn là cô liếc mắt nhìn qua thì thấy mấy vị khách khác đang bắn tên bên kia đang nhìn về phía cô, có một cô gái còn vừa xem vừa nhỏ giọng nói với người khác điều gì đó.
Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì hay mà nhìn cơ chứ?
Quan Oánh oán hận nghĩ, muốn xem là phải trả phí vào cửa!
Trong sân, nhân viên công tác vẫn luôn chú ý tới tình huống của khách hàng. Thấy thế, nhân viên chủ động đi qua đề nghị, “Thưa cô, chỗ chúng tôi cũng cung cấp dịch vụ dạy bắn tên đó!”
Quan Oánh như đà điểu gục đầu xuống. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng Phó Thời Xuyên cười nhẹ nhàng, “Không cần, để tôi qua dạy em ấy.”
Lạc Ninh đứng cạnh cũng cười, nhưng tốt xấu gì thì anh cũng được dạy dỗ đàng hoàng, không cười to quá, chỉ lắc đầu trêu chọc: “Đúng là phải dạy thật, nhưng chắc tôi không có bản lĩnh đó đâu! Trọng trách này nhường ông đó, lão Phó!”
Phó Thời Xuyên bỏ cung của mình ra đi tới cạnh Quan Oánh, anh vừa giúp cô chỉnh tay vừa nói: “Thật ra cách đứng và cách giương cung vừa rồi của em đều rất chính xác, chỉ là lúc bắn tên ra thì chưa chuẩn. Tay trái em nâng cung lên, nhưng đừng dùng tay này để phát lực mà dùng tay phải. Hơn nữa cũng không dùng cánh tay phải phát lực mà phải dùng…”
“Phải dùng cơ lưng phát lực.” Quan Oánh tiếp lời.
Phó Thời Xuyên sửng sốt, “Em biết hả?”
Quan Oánh lộ ra nụ cười lấy lòng, cô không trả lời tiếp. Phó Thời Xuyên nhìn cô một cái rồi tiếp tục: “Còn cơ thể em nữa, lúc bắn tên em đừng cố ý ưỡn ngực ngửa ra sau để mượn lực, mà phải…”
“Giữ đúng trọng tâm, dồn trọng tâm xuống, để tay phía trên không nhúc nhích.”
Phó Thời Xuyên im lặng rồi nói: “Em biết bắn hả?”
“Không phải em nói rồi à? Có thể nói là có, cũng có thể nói là không?” Quan Oánh nói một cách đáng thương.
Cô còn hơi bất chấp, chủ động bổ sung, “Em còn biết lúc nhắm, chuẩn nhất không phải dùng mắt mà dùng tay; lúc bắn tên thì không phải buông tay luôn mà đầu tiên phải thả lỏng cơ tay, để ngón tay tư nhiên không có lực, như thế mới có thể bảo đảm lúc bắn tên ra thì tay không gây ra lực cản ở đầu mũi tên, ảnh hưởng tới góc độ tên được bắn; với cả lúc giương cung, khuỷu tay không giương cao quá, cũng không cần dùng lực quá sớm, nếu không sẽ dễ bị thương.”
Cô nói xong một tràng, hai người lại rơi vào im lặng.
Mắt Quan Oánh chớp chớp, Phó Thời Xuyên nhìn chằm chằm cô ba giây, nghĩ tới câu trả lời mơ hồ, những lý luận cùng biểu hiện thực tế không phù hợp, bỗng nhiên anh ghé sát vào nói nhỏ: “Không phải em biết bắn mà giả vờ không biết để lừa anh tới dạy em đó chứ? Chiêu mới của em à?”
“Không phải đâu!” Quan Oánh không ngờ mình phải chịu mối oan này, mắt cô mở to ra.
Đùa cái quái gì vậy? Sáng nay cô vừa xé mặt với anh xong, giờ làm gì còn dám dùng chiêu với trò gì nữa chứ?
Cô lập tức chứng minh sự trong sạch của bản thân: “Là do trước đó em viết một cuốn tiểu thuyết, nam chính là một tướng quân, có tài bắn cung, bách phát bách trúng, để có thể bám sát được nhân vật, em đi học bắn tên. Mà chắc do có một số người trời sinh không có tế bào vận động nên dù cho em hiểu hết lý thuyết, cũng nhớ rõ chúng, nhưng tới khi bắt tay vào việc em lại không làm được…”
Ngoài hôm nay không đủ sức nên tên không tới nổi bia, trước kia có lần cô dùng đủ lực nhưng lại vô tình không bắn trúng bia, lúc bắn trúng được thì lại bắn trúng bia người khác… Đủ biểu hiện xuất sắc của cô đã làm cô trở thành truyền kỳ ở sân bắn ngày ấy.
Lúc ấy Quan Oánh học xong rồi rơi vào tuyệt vọng, cô khổ sở hét lên trong lòng: Hóa ra làm một tiễn thủ giỏi như thần khó tới vậy!
Con à, mẹ đã cố hết sức rồi! Nhưng mẹ không có thiên phú, không thể làm người tri âm của con được! Con cứ giữ tài năng ấy dùng một mình đi!
Nhưng cuối cùng khi cô rời khỏi sân bắn ấy, “tốt nghiệp” khóa học thì cô cũng đã bắn được tới bia. Tuy rằng chỉ trúng vòng 6 điểm thôi nhưng tốt xấu gì cũng trúng rồi. Vì thế hôm nay lúc Phó Thời Xuyên rủ đi bắn tên cô mới dám đi thử.
Ai ngờ lâu không bắn, nó lại tặng cô một niềm vui vô cùng to lớn!
Dù trước đó không có sức nhưng không tới mức yếu như vậy!
Có lẽ do chịu đả kích quá lớn nên Quan Oánh ôm cung, ủ rũ nói: “Thôi, anh đừng phí sức nữa. Lúc ấy em mời giáo viên dạy là vận động viên bắn tên đã giải nghệ đấy, đến cả cô ấy còn không dạy em nổi, anh cũng không thể…”
Phó Thời Xuyên nhìn cô như này, anh không biết có nên cười không.
Anh nghĩ nghĩ rồi từ từ nói: “Thật ra anh có một cách, có thể đảm bảo em sẽ bắn trúng.”
“Thật á? Cái gì thế?” Quan Oánh không tin lắm.
Anh có thể dạy giỏi hơn vận động viên chuyên nghiệp sao? Ánh sáng nam chính cũng không mạnh tới vậy chứ?
Phó Thời Xuyên không đáp mà giơ tay đỡ lấy tay cô.
Không phải một bàn tay mà hai cánh tay anh lần lượt đỡ lấy hai cánh tay cô. Cơ thể người đàn ông to lớn, anh đứng sau cô. Vì thế động tác này của anh như đang ôm cô vào trong ngực.
Quan Oánh thấy anh bỗng nhiên vây lấy mình thì cứng đờ người. Não cô ngừng hoạt động, mất đi khả năng phản ứng, cảm giác duy nhất của cô chỉ là lồng ngực đang dán sát sau lưng, cả mùi nước hoa Cologne trên người anh nữa.
Anh cứ nắm tay cô như vậy, giương cung, đặt tên. Do phải dùng lực nên gần như ngón tay hai người đan vào nhau. Ngón tay anh dài nhưng có lực, mà cô lại như bị rút đi hết xương cốt, ở trong lòng bàn tay của anh mềm như một vũng nước, tùy ý để anh không chế…
Tới gần muốn chết, tới lúc cô gần không chịu nổi nữa thì cuối cùng anh cũng nhẹ nhàng buông tay.
Tên được bắn ra, ở vòng 7 điểm.
Phó Thời Xuyên vừa lòng nói: “Em xem, không phải bắn cũng khá được đó sao?”
Mặt Quan Oánh đỏ bừng.
Thế cũng được hả? Cái này là em hay anh bắn vậy?
Hơn nữa làm gì có huấn luyện viên nào dạy học sinh như vậy đâu?
Cô thẹn quá hóa giận, dùng sức tránh khỏi anh. Đầu tiên cô sợ những vị khách khác trong sân nhìn thấy, xong thấy sai sai. Không đúng, quan trọng nhất là Lạc Ninh!
Cô lập tức nhìn qua Lạc Ninh, nhưng vị trí của anh trống không không có ai cả.
Anh đang đi toilet à?
Quan Oánh thở phào nhẹ nhõm, lúc này, cô mới nhìn về phía Phó Thời Xuyên, nghiêm túc nói: “Vừa rồi em muốn bảo rồi, anh đừng như thế nữa. Nhỡ bị Lạc Ninh nhìn ra thì…”
Cô không hiểu sao người này lại làm vậy. Cứ năm lần bảy lượt như thế, không sợ bị Lạc Ninh nhìn ra ư?
“Anh cũng đã muốn hỏi em từ lâu là em không định nói cho Lạc Ninh biết chúng ta yêu nhau sao?” Phó Thời Xuyên hỏi.
Biểu cảm của cô gái nghiêm túc. Tuy rằng vì gương mặt đỏ bừng của cô làm vơi đi phần nào sự nghiêm túc, nhưng Phó Thời Xuyên vẫn quyết định không trêu cô mà thẳng thắn nói: “Anh hiểu nỗi lo lắng của em. Nhưng anh muốn nói, với hiểu biết của anh về Lạc Ninh thì mình không giấu được lâu đâu!”
Dù sao bọn họ yêu nhau ngày nào cũng phải chạm mặt Lạc Ninh, lấy sự khôn khéo và nhạy bén của Lạc Ninh, muốn yêu đương vụng trộm dưới mí mắt của anh là không thể.
Quan Oánh: “Em lo lắng?”
Cô cảm thấy có phải mình và Phó Thời Xuyên đang hiểu sai cái gì không.
Anh đang nói gì vậy, sao cô không nghe hiểu?
Phó Thời Xuyên thấy vẻ khó hiểu của cô không giống giả vờ, anh nhướng mày, “Chẳng lẽ không phải do em không muốn trộn lẫn công việc với việc yêu đương với nhau nên không mới muốn nói cho Lạc Ninh sao?”
Như là lo lắng một khi Lạc Ninh biết chuyện hai người yêu nhau sẽ xảy ra một số vấn đề trong công việc của hai người, có thể là dùng Phó Thời Xuyên đi thuyết phục cô, làm cô dao động, chơi bài tình cảm chẳng hạn?
Với hiểu biết của anh về Lạc Ninh thì đúng là anh chàng có thể làm việc này.
Quan Oánh chớp chớp mắt, một lúc lâu sau cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hả? Không muốn trộn lẫn công việc với việc yêu đương? Nhưng từ lúc bắt đầu em đã trộn hai thứ này vào nhau rồi!
Nếu không phải theo đuổi anh, bắt anh về tay, làm sao em có thể cho Lạc Ninh nhiều cơ hội tiếp cận và thuyết phục em đến vậy? Thậm chí tình cảm em dành cho anh cũng chính là khởi nguồn công việc của em đấy!
Từ từ, đây không phải trọng điểm. Anh đang hỏi cô sao lại không nói cho Lạc Ninh biết quan hệ giữa hai người.
Quan Oánh nghĩ vậy, cô lập tức cảm thấy khó hiểu.
Cô nhớ tới sáng nay, lúc thấy Lạc Ninh ra ngoài, cô giấu giếm hoàn toàn là theo bản năng. Cả quãng đường vừa rồi tới đây cũng vây, trong đầu cô chưa từng xuất hiện suy nghĩ: Hóa ra mình có thể công khai.
Cô yêu thầm quen rồi, cũng chột dạ quen rồi. Cô đã quen với việc giấu tâm tư của mình đi, giấu luôn cả sự yêu thích, muốn được gần gũi với anh hơn đi.
Vì thế sau khi quan hệ thay đổi, cô cũng chưa kịp lấy lại tinh thần.
Cô đã quên thật ra cô có thể không cần giấu giếm, tiếp tục trốn tránh.
Cô có thể nói cho Lạc Ninh, cũng có thể nói cho những người khác rằng cô và Phó Thời Xuyên đang yêu nhau.
Cô là bạn gái của Phó Thời Xuyên…
Quan Oánh nhìn Phó Thời Xuyên, cô ngơ ngác nói: “Không phải. Chỉ là em không nghĩ tới em có thân phận cao cấp như vậy…”