• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Minh An

Vì chuyện đó mà cả đêm Quan Oánh ngủ không ngon. Hôm sau lúc gặp Phó Thời Xuyên, cô còn thấy mất tự nhiên.

Như thường lệ, họ ăn sáng cùng nhau, nhưng hiếm hoi là hôm nay lại có sự xuất hiện của Lạc Ninh. Ba người cùng ngồi trên bàn ăn cơm, Quan Oánh ngồi gần Phó Thời Xuyên còn Lạc Ninh ngồi đối diện.

Hôm nay Quan Oánh không đi phụ Phó Thời Xuyên làm bữa sáng, lúc ăn cơm cô cũng khá im lặng. Trong lúc ăn, cô duỗi tay lấy mứt hoa quả để ăn thì không cẩn thận đụng phải tay Phó Thời Xuyên cũng đang với ra lấy mứt hoa quả, cô như bị bỏng giật ngay tay lại.

“Em sao thế?” Phó Thời Xuyên nghi hoặc hỏi cô.

Đương nhiên anh cũng để ý tới sự khác thường của cô hôm nay. Anh vốn tưởng đây là thói xấu của cô khi rời giường nên không hỏi nhiều, nhưng giờ phút này anh lại thấy khó hiểu.

Cô đang sao thế?

Ánh mắt Quan Oánh chạm với mắt anh. Dưới ánh nắng sớm, đôi mắt của người đàn ông trong sáng sạch sẽ, cứ như chẳng mang theo chút tạp niệm nào.

Đối diện với ánh mắt anh, đột nhiên trong đầu Quan Oánh hiện lên những lời người đó nói tối qua.

“Tôi thấy có khi nam thần đã nghĩ tới chuyện này từ lâu, chỉ là trước đó Tiểu G cứ ngốc nghếch chưa nghĩ thông, còn làm loạn mấy chuyện nên anh ấy mới không tiện chủ động nhắc tới…”

“Đối với chuyện này thì đàn ông đều một kiểu…”

Phó Thời Xuyên trơ mắt nhìn mặt Quan Oánh dưới ánh nắng sớm đột nhiên đỏ bừng.

Anh nhướng mày, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười nghĩ: Sao tự dưng mặt cô lại đỏ thế này?

Chẳng lẽ là do cái chạm tay vừa rồi?

Không tới mức đó chứ? Cô lại có thay đổi gì mà anh không biết sao?

Quan Oánh không biết Phó Thời Xuyên đang nghĩ gì. Cô không bận tâm tới việc phết mứt mà chỉ vùi đầu vào ăn bánh mì nướng. Đồng thời trong lòng cô thầm mong rằng Phó Thời Xuyên có thể bỏ qua vấn đề này, đừng hỏi lại cô nữa.

Cô làm sao có thể nói cho anh rằng sáng sớm nhìn anh cô nghĩ mấy thứ linh tinh được cơ chứ?

Lạc Ninh ngồi đối diện đánh giá hai người họ, anh chàng thắc mắc: Sao hai người này lại né nhau rồi?

Nhưng trải qua hai lần trước, anh đã nhận được bài học nhớ đời, thề rằng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì trước quan hệ của hai người họ. Vì thế anh làm như không thấy, hỏi: “Đúng rồi Quan Oánh, mấy nay cô có rảnh không? Đạo diễn Tôn muốn gặp cô thảo luận một số vấn đề về bộ phim điện ảnh.”

Đương nhiên đạo diễn Tôn mà anh nói chính là Tôn Ảnh – đạo diễn của bản điện ảnh bộ “Bí mật” mà Quan Oánh chính tay chọn ra.

Quan Oánh đang muốn chuyển chủ đề, giờ phút này, nghe Lạc Ninh nói vậy, cô vội hỏi lại: “Được chứ, ngày nào đấy?”

“Nay hay mai? Tốt nhất trong hôm nay, nay tôi cũng rảnh, có thể đi cùng cô đi gặp cô ấy.”

Quan Oánh dừng một chút, cô khó xử, “Có khi nay không được rồi…”

“Nay cô có chuyện gì hả?” Lạc Ninh tò mò, “Định viết kịch bản à? Nếu là cái đó thì tôi kiến nghị để lùi ra đằng sau, gặp đạo diễn trước đi!”

Trong lòng Lạc Ninh thì tầm quan trọng của việc viết kịch bản đứng sau việc gặp mặt đạo diễn Tôn. Dù sao thì ý kiến của đạo diễn với kịch bản cũng vô cùng quan trọng, Quan Oánh muốn viết gì, định viết như nào thì hơn hết là phải kịp thời thông báo tới bên kia mới tránh việc xung đột giữa ý của đạo diễn và ý của biên kịch làm công sức đổ sông đổ bể.

Đạo diễn Tôn chủ động hẹn gặp Quan Oánh nên Lạc Ninh lo rằng cô có ý tưởng gì mới quan trọng nên anh muốn Quan Oánh đi gặp đạo diễn trước.

Quan Oánh cắn bánh mì nướng, một lát sau, cô mới nói: “Không phải viết kịch bản mà tôi muốn… ra ngoài đi mua sắm đồ đạc.”

Đi mua đồ? Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Lạc Ninh, “Thế cô đẩy lùi lịch một chút đi, hôm khác đi sau. Hơn nữa tôi thấy cô cũng nhiều quần áo lắm, không vội đúng không?”

Phó Thời Xuyên cũng hỏi: “Em muốn mua gì vậy? Định mua thêm túi mới hả?”

Vào giây phút ấy, Quan Oánh cũng không biết nên nói như nào.

Cô nhìn Lạc Ninh ngồi đối diện, lại nhìn Phó Thời Xuyên ngồi cạnh mình. Cả hai người đàn ông đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, nhất là Phó Thời Xuyên, dường như anh cảm thấy vô cùng hứng thú trước kế hoạch mua sắm của cô hôm nay.

Mặt cô đỏ lên trong nháy mắt.

Đồ cô định mua hôm nay không phải là thứ có thể nói trước mặt bọn họ…

Trong đầu cô lại hiện ra cảnh nửa đêm qua, cô vừa ngủ một lát thì bừng tỉnh, sau đó không ngủ được nữa. Trong đầu cô tua đi tua lại những thứ mình thấy trước khi đi ngủ.

Rơi vào đường cùng, cô lại mở máy tính ra. Quả nhiên sau khi chủ đề kia được khơi mào, mọi người nói rất nhiều về nó.

Vì sau đó cô lặn mất tăm, mọi người cũng đoán ra cô đang trốn tránh, trêu chọc: “Không phải chứ? Có thế đã xấu hổ rồi? Nếu thế thì khi tới ngày đó thật cô phải làm sao bây giờ?”

“Tôi cũng muốn biết nếu nam thần có ý này thật thì Tiểu G sẽ làm gì? Cô sẽ đồng ý ư?”

“Cái đó phải xem Tiểu G rồi. Là đồng ý hay không đồng ý? Nhưng tôi cảm thấy Tiểu G có khả năng sẽ không thể từ chối. Dù sao thì người dành nhiều tình cảm hơn chính là Tiểu G. Là Tiểu G đã thích nam thần mười mấy năm, nên chắc cô sẽ không Diệp Công thích rồng* đâu nhỉ?”

* Diệp Công thích rồng: Câu thành ngữ chỉ những người bề ngoài tỏ vẻ thích một thứ gì đó nhưng thật sự là không thích. Thậm chí còn cảm thấy sợ. (Nguồn: chuandaura.org)

Quan Oánh nhìn bình luận cuối cùng kia, cô ngẩn ngơ nghĩ.

Đúng. Nếu Phó Thời Xuyên thật sự có ý đó, cô… phải làm sao bây giờ?

Phải… đồng ý sao?

Mà trong lòng cô là đồng ý hay không đồng ý…

Cô càng nghĩ càng phiền lòng, cuối cùng cô tức giận nghĩ: Không công bằng!

Cô yêu thầm anh mười mấy năm, nhưng mười mấy năm nay tới tận giờ cô chưa từng nghĩ tới chuyện này đâu!

Cuối cùng, vẫn là vị lãnh tụ hội bàn tròn đứng ra giải quyết, “Tôi đề nghị dù nam thần có ý định này hay không thì Tiểu G cũng phải chuẩn bị trước. Chúng ta là những chiến lược gia tài năng, bây giờ yêu đương rồi lại càng tuyệt đối không thể thiếu sự chuẩn bị trong mọi tình huống!”

Chuẩn bị cái gì?

Dù sao thì cô cũng là tác giả viết tiểu thuyết tình cảm, nói tới đây rồi không cần người khác phải nhắc nữa.

Hôm nay cô ra ngoài dạo phố là vì cái này.

Từ lúc bắt đầu theo đuổi Phó Thời Xuyên, tần suất dạo phố đi mua sắm của Quan Oánh tăng vùn vụt. Nhưng điểm khác biệt là lúc này, cô không mua váy mới để xinh lung linh trước mặt Phó Thời Xuyên.

Mà là đồ lót mới…

Chỉ là nghĩ tới kế hoạch này của mình, Quan Oánh thấy mặt mình lại nóng lên. Nhưng chẳng còn cách nào khác. Tuy rằng cô không biết lựa chọn của mình là gì nhưng chỉ cần tưởng tượng tới một phần vạn khả năng kia thì cô vẫn thấy không yên lòng, quyết định làm gì đó.

Cô tự nói với chính mình rằng đây là mua sắm bình thường. Ngày thường khi đổi mùa, cô cũng sẽ mua đồ lót mới, điều này chẳng có gì đặc biệt hết!

Nhưng cô không thể lừa nổi bản thân.

Ngoài mua đồ lót mới cô còn hẹn trước thẩm mỹ viện để đi spa toàn thân một lần…

Đây là kế hoạch nhỏ trong lòng cô không thể cho ai biết. Lúc này, trên bàn ăn, bị Phó Thời Xuyên cùng Lạc Ninh hỏi, mặt Quan Oánh đỏ như bị thiêu đốt.

Vừa định bảo không thì nay Quan Oánh đừng đi dạo phố nữa, đột nhiên Lạc Ninh phát hiện hành động ép con gái hủy kế hoạch đi mua sắm là rất không ga lăng. Anh đành bĩu môi, nói: “Thôi, mai cũng được. Tôi nghĩ rồi, chiều mai tôi cũng có thể đi gặp đạo diễn với cô.”

Đúng là ngốc mà!

Quan Oánh ngồi ở trung tâm thương mại, nghĩ tới chuyện lúc sáng, cô vẫn thấy vô cùng ảo não và cạn lời.

Lúc ấy đầu cô bị sao vậy? Đồng ý với Lạc Ninh thì sao? Sao cứ phải một hai bảo mình có kế hoạch đi mua sắm cơ chứ?

Việc mua nội y này không quá gấp, Phó Thời Xuyên thì… Dù cho anh có ý định gì thật thì chẳng lẽ hôm nay anh “vào việc” luôn à? Cô không chờ thêm nổi sao?

Cứ giằng co như vậy ngược lại làm họ rơi vào thế khó, may là cuối cùng cô không lộ mục đích chính của mình.

Quan Oánh ôm đầu, cảm thấy mình yêu vào như một kẻ ngốc, lúc nào cũng làm chuyện ngốc nghếch!

Nhưng do đã đẩy lùi lịch hẹn với đạo diễn, còn làm cho hai người kia biết kế hoạch đi mua sắm của cô hôm nay nên buổi chiều Quan Oánh vẫn ra ngoài. Cô có tật giật mình nên không đi trung tâm thương mại gần nhà mà gọi taxi, đi tới trung tâm thương mại khác cách đó 40 phút.

Sau khi vào trong, đầu tiên cô đi mua mấy đồ quần áo mỹ phẩm dưỡng da linh tinh. Sau đó cô mới làm như vô tình đi lên tầng ba của trung tâm thương mại để vào một cửa hàng bán đồ lót.

Đây là một cửa hàng rất nổi tiếng, nhãn hiệu đồ lót đắt đỏ của Italy. Quan Oánh chưa từng mua bao giờ nhưng Tây Tây đã mặc thử rồi. Cô nàng khen hết lời, còn nói là “chiến bào” đi hẹn hò của mình.

Hôm nay Quan Oánh thấy ở đây có cửa hàng nên đi qua.

Giờ phút này, trong cửa hàng không có nhiều người. Cô vừa vào đã thấy một nhân viên cửa hàng ra đón, người đó mỉm cười hỏi cô: “Cô muốn mua đồ lót ạ? Cô thích phong cách gì nhỉ?”

Phong cách gì?

Cô thì biết phong cách gì cơ chứ? Trước đây, đồ lót cô mua đều mua ở Taobao!

Là mấy bộ đáng yêu dành cho các thiếu nữ.

Ánh mắt Quan Oánh nhìn lướt qua các sản phẩm trong cửa hàng. Khó trách chúng được Tây Tây khen là “chiến bào” để hẹn hò, phần lớn đồ lót trong này đều theo phong cách gợi cảm. Cô nhìn hai bộ treo trên giá đối diện, nó có ren mỏng, mỏng như cánh ve, còn nhỏ đến mức có thể vo gọn trong một bàn tay.

Còn màu sắc thì nó có màu đen gợi cảm. Cái màu trắng thì nó gợi cảm nhưng lại mang nét ngây thơ, làm nó trở nên dụ hoặc hơn…

Nhân viên cửa hàng để ý tới ánh mắt của cô, người đó cười rồi nói nhỏ: “Nếu để gặp bạn trai thì mặc hai bộ này phù hợp lắm luôn ạ…”

Quan Oánh nghe cô ấy nói, cô không khỏi nghĩ tới điều đó. Có lẽ mấy cái này cô sẽ mặc cho Phó Thời Xuyên nhìn…

Dưới ánh đèn sáng của cửa hàng, mặt cô lại đỏ lên.

Cô hít sâu, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại. Quá kích thích! Trước kia cô mua đồ lót, mua cái cô thích là được rồi, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới việc cho người khác xem mình mặc đồ lót như nào.

Đồng thời, có lẽ do bị ép tới đường cùng nên chỉ số thông minh của cô đột nhiên cao lên. Bỗng nhiên Quan Oánh ý thức ra một vấn đề nghiêm trọng.

Không được! Vậy thì trông có ý đồ quá! Nếu cô mặc cái này thật, chỉ sợ Phó Thời Xuyên vừa nhìn đã biết cô muốn làm gì!

Cô không thèm cho anh biết mình đã làm tốt công tác chuẩn bị từ trước rồi đâu!

Cô dừng một chút rồi hỏi: “Cô à, có còn mẫu khác không?”

Nhân viên cửa hàng suy nghĩ rồi đưa cô đi xem bộ khác. Nó không gợi cảm như hai bộ vừa rồi nhưng vẫn là ren trắng mỏng, bên trên thêu hoa nhỏ và lá cây xanh tươi. Nhìn qua rất tươi trẻ, có hơi thở mùa xuân, hợp với mùa này.

Quan Oánh liếc mắt một cái là ưng bộ này. Sau khi ướm qua, thấy ổn cô liền đưa cho nhân viên gói lại. Nhưng lúc tính tiền, cô cắn răng rồi bổ sung, “Cô gói thêm cho tôi hai bộ lúc đầu tôi xem nữa, lấy cái cùng số đo với cái này…”

Chờ khi xách ba bộ đồ lót ra cửa, Quan Oánh cảm thấy nếu đã đi tới bước này rồi thì cô không cần phải rụt rè nữa.

Cô mang theo ý nghĩ bất chấp tất cả, “đánh” vào cửa hàng đồ lót đối diện không đắt đỏ bằng cửa hàng này.

Nơi đây bán phong cách Quan Oánh hay mặc, khá đáng yêu. Dù là ren thì nó cũng không dụ hoặc như mấy cái màu trắng kia, mà thể hiện sự thẹn thùng và hồn nhiên của thiếu nữ.

Quan Oánh chọn mỗi kiểu một bộ, nào là dâu tây, mặt trời rực rỡ, quả đào ngọt ngào.

Tại sao mua rồi mà vẫn còn mua nữa thì Quan Oánh cầm đồ lót lên, đỏ mặt nghĩ, dù sao cô cũng chưa nghĩ ra nếu ngày đó tới thật thì cô nên mặc phong cách gì.

Hoặc là Phó Thời Xuyên thích phong cách gì…

A a a, đừng nghĩ nữa! Nghĩ nữa là điên luôn! Dù sao thì chuẩn bị trước vẫn là tốt!

Chờ sau khi quét sạch cửa hàng, Quan Oánh mới xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà.

Spa toàn thân thì để hôm khác tính sau. Hôm nay cô đã trải qua quá nhiều thách thức tâm lý, không chịu nổi nữa!

Sau khi về nhà, cô cất đồ đi trước, sau đó mới lấy điện thoại ra xem. Cô phát hiện 15 phút trước Phó Thời Xuyên đã nhắn WeChat cho mình: Anh về nhà rồi.

Lúc ấy cô ngồi trên xe vừa hóng gió vừa suy tư nên không để ý.

Quan Oánh nhìn giờ thì thấy giờ mới hơn sáu rưỡi. Nhưng hôm nay là thứ sáu, bình thường thì ngày này anh sẽ tan làm sớm hơn bình thường một chút.

Tuy rằng ban ngày hai người không gặp cũng chẳng nói chuyện phiếm nhưng không ngoa khi nói rằng cả chiều nay hình bóng của Phó Thời Xuyên không rời khỏi đầu cô nửa giây…

Giờ thấy tin nhắn của anh, Quan Oánh lập tức nghĩ tới mấy thứ làm mình đắn đo vừa rồi, cô hơi xấu hổ, mím môi lại.

Một lát sau cô vứt hết những suy nghĩ kia ra, nhắn lại: Em cũng về tới nhà rồi. Thế giờ em sang với anh nhé?

Nhắn xong, mãi Phó Thời Xuyên không trả lời. Quan Oánh nghĩ rồi không chờ anh nữa, cô trực tiếp sang nhà đối diện mở cửa ra.

Ở huyền quan có giày của anh nhưng trong phòng khách không thấy ai. Quan Oánh đang quan sát xung quanh thì chân cô bị cọ.

Là Phó Bác Văn!

Nó vẫy đuôi chào hỏi Quan Oánh. Quan Oánh ngồi xổm xuống, sờ đầu nó hỏi: “Chào buổi tối nha bạn Phó Bác Văn. Ba con đâu?”

Phó Bác Văn nghiêng đầu. Ba giây sau, sau khi tiêu hóa xong câu hỏi của Quan Oánh thì dẫn cô tới bên phải phòng khách.

Đấy là nhà vệ sinh. Quan Oánh vừa tưởng Phó Thời Xuyên đang đi vệ sinh thì nghe thấy tiếng nước từ vòi sen trong đó chảy xuống.

Chuyện gì vậy?

Cô ngẩn người. Phó Thời Xuyên… đang tắm hả?

Quan Oánh hơi ngạc nhiên, cô nhìn về phía Phó Bác Văn theo bản năng, còn biểu cảm của Phó Bác Văn là: Không phải mẹ muốn tìm ba con à? Ở trong đó đấy!

Cứu với!

Ba con tắm rửa thì con dẫn mẹ tới đây làm gì? Không biết còn tưởng mẹ muốn nhìn lén đó!

Cô đỏ mặt. Vốn dĩ đụng phải Phó Thời Xuyên tắm đã đủ ngại rồi, hơn nữa buổi trưa trong đầu cô còn có quá nhiều những suy nghĩ linh tinh, thật sự nó càng làm tăng thêm sự mờ ám và kích thích.

Đang định nghĩ hay là cô về trước, coi như chưa từng qua đây thì tiếng nước trong phòng ngừng lại.

Mắt cô lập tức mở to.

Anh tắm xong rồi hả? Đang chuẩn bị ra ngoài ư?

Làm sao bây giờ? Cô chạy hay không chạy đây?

Cô còn chưa ra được quyết định thì có âm thanh truyền từ trong ra trước, “Quan Oánh, em đang ở ngoài à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK