• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Minh An

Quan Oánh sửng sốt một lúc rồi mới hiểu anh nói gì. Cô nhìn lại dáng vẻ của mình, y như đang phòng người ta trộm túi!

Làm người ta hiểu nhầm, cô vô cùng xấu hổ, nói lắp bắp: “Không, không cần đâu. Tôi tự cầm được!”

Sợ Phó Thời Xuyên nghĩ nhiều, cô lại giải thích thêm: “Cái túi này hợp với quần áo của tôi, không tách chúng ra được!”

Đúng là gặp quỷ, hai lần trước cô có quan tâm tới túi của mình đến vậy đâu?

Nhưng Phó Thời Xuyên gật đầu như đồng ý với cách giải thích này của cô, anh không kiên trì đòi xách túi hộ cô nữa.

Hai người cùng xoát vé rồi vào phòng chiếu phim, anh đi trước dẫn đường, Quan Oánh đi đằng sau.

Chỉ thấy anh cứ men theo lối nhỏ đi, hơn nửa ngày cũng chưa dừng lại, mắt thấy sắp tới hai hàng ghế cuối cùng, hàng ghế tình nhân cho hai người, trùng hợp chỗ đó còn một chỗ đang trống.

Quan Oánh lại căng thẳng.

Anh anh anh… Không phải là anh lấy ghế tình nhân đó chứ?

Lại nói tiếp, vé là anh lấy, vừa rồi lúc soát vé anh đưa một tấm cho cô nhưng cô cũng không xem, cũng chẳng biết số ghế cụ thể là bao nhiêu.

Sẽ không phải là…

Vừa nghĩ tới đây cô thấy Phó Thời Xuyên ngồi ở hàng ghế thứ ba từ dưới lên.

Quan Oánh: “…”

Không được.

Cô tự nói với chính bản thân mình, không được nghi thần nghi quỷ nữa!

Nếu không thì chẳng chờ được tới lúc Phó Thời Xuyên tỏ tình, cô đã phát điên luôn rồi!

Quan Oánh đi qua, ngồi vào bên trái Phó Thời Xuyên, sau đó để bắp rang cùng Coca lên tay vịn.

Phải vài phút nữa bộ phim mới bắt đầu chiếu, người tới xem dần vào trong rạp. Vì là phim mới ra nên không có quá nhiều chỗ trống. Rất nhanh, xung quanh họ toàn người là người.

Quan Oánh quan sát tình hình này, cảm thấy xem xong về có thể đi chúc mừng Lạc Ninh được rồi. Nếu bộ phim này thật sự tốt, cô có thể đi PR miễn phí trên Weibo cho anh một chút, không uổng bọn họ là cộng sự của nhau một thời gian.

Đang thất thần, bỗng nhiên cô nghe thấy Phó Thời Xuyên hỏi: “Ơ thế vé số hôm trước của cậu có trúng giải không?”

Quan Oánh chớp mắt, “Vé số? À cậu nói cái đó hả? Không có!”

Chủ nhật cô mua vé số, hôm sau mở quay số trúng thưởng nhưng do hôm đó cô vội “thử lòng” Phó Thời Xuyên nên cô quên luôn tra cái đó. Chờ tới thứ ba cô mới nhớ ra, chạy đi tra nhưng còn chẳng trúng một xu an ủi nào.

Phó Thời Xuyên cười, “Hơi tiếc nhỉ? Nhưng không sao, lần sau nếu cậu nổi hứng thì mình lại đi mua tiếp!”

Hôm đó Quan Oánh lấy lý do mình nổi hứng để đi mua vé số, vì thế anh mới nói như vậy.

Quan Oánh lại không hề thấy tiếc, chỉ là cô nghĩ tới chuyện khác.

Vé số cô mua không trúng giải, điều đó chứng tỏ là hôm đó chẳng phải ngày may mắn của cô.

Vì thế, tất cả những biểu hiện ngày hôm đó của Phó Thời Xuyên dành cho cô không phải do cô may mắn, mà là…

Đột nhiên cô quay đầu, không dám nhìn Phó Thời Xuyên nữa. Cô càng sợ anh nhìn mình hơn.

Quá khó, quá khó, quá khó rồi!

Quá khó để không nghĩ tới việc kia.

Cũng may đúng lúc này phim điện ảnh lại mở màn, ánh đèn trong phòng tối xuống, trùng hợp che đi gương mặt đỏ bừng lên của Quan Oánh.

Lạc Ninh từng nói năm ngoái anh mới lên chức nhà sản xuất phim, chỉ từng trực tiếp chỉ đạo qua bộ phim ‘Tiệm tạp hóa trên đường ray’. Vì thế bộ phim điện ảnh này không phải do anh làm nhà làm phim sản xuất mà là dự án anh tham gia ba năm trước khi còn đang làm giám chế.

Khác với bộ phim anh trực tiếp làm nhà sản xuất, bộ phim này là bộ phim điện ảnh được đầu tư rất lớn, có ảnh đế Giang Ngật, nữ diễn viên nổi tiếng Chu Bội Bội, người diễn bộ phim điện ảnh viễn tưởng mạo hiểm ‘Tôi không phải thần Sáng Thế’.

Bộ phim này được chuyển thể từ bộ truyện nổi tiếng cùng tên, kể về một người sáng tác truyện tranh tên Chu Giai ba mấy tuổi rất nghèo. Một ngày nọ, đột nhiên anh phát hiện câu chuyện trong truyện mình vẽ trở thành hiện thực, mà quái vật trong truyện còn xuyên qua thời không, vào tới hiện thực để đuổi giết anh. Để chạy trốn, cũng là để cắt đứt liên hệ giữa truyện tranh và hiện thực, giải cứu thế giới, anh đi lên con đường mạo hiểm.

Phong cách truyện tranh quỷ mị đáng sợ, cốt truyện vô cùng kích thích nên vốn đã có rất nhiều fan. Hiệu ứng điện ảnh đặc trưng, độ hot của nguyên tác lớn, lại còn đi tới Cyberpunk nổi tiếng ở Trùng Khánh lấy cảnh nên càng làm tăng thêm tính hấp dẫn của bộ phim.

Đồng thời đây cũng là lần cặp đôi màn ảnh Giang Ngật và Chu Bội Bội diễn chung lại sau nhiều năm.

Nói tóm lại, trên tất cả các phương diện thì bộ phim này đều rất hấp dẫn.

Quan Oánh chưa từng đọc bộ truyện tranh kia, vì thế cô hoàn toàn lấy thân phận người xem bình thường đi xem bộ phim này. Chẳng tới nửa tiếng, cô đã hiểu tại sao Lạc Ninh lại tự tin với bộ phim này đến vậy. Đây đúng là một tác phẩm không tồi.

Cô xem say sưa, tạm quên đi những tạp niệm quẩn trong lòng suốt cả ngày nay.

Mà Phó Thời Xuyên ngồi cạnh cô lại không chăm chú như vậy.

Anh thấy Quan Oánh có gì đó sai sai. Nhưng anh không biết cô sai sai chỗ nào.

Bởi vì phải đi làm nên thời gian ở chung đợt này của hai người không nhiều. Mà trong khoảng thời gian tiếp xúc gần hữu hạn, anh cứ thấy cô là lạ.

Cứ như cô muốn tới gần anh nhưng lại muốn né anh. Có mấy lần anh phát hiện cô đang nhìn lén mình, mà anh vừa liếc mắt qua thì cô lập tức làm như không có chuyện gì rời ánh mắt đi.

Nhưng cô nhìn lén anh không phải trọng điểm. Trước kia thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhìn lén anh, nhưng mấy lần này cô nhìn lén anh như muốn nghiên cứu điều gì đó.

Mà cô cũng chỉ nhìn vài lần, sau lại không nhìn nữa.

Vì thế mà anh còn cố ý dò hỏi Lạc Ninh xem gần đây công việc của họ có gì mới phát sinh không. Nhận được đáp án là cả tuần này Lạc Ninh đang bận cho bộ phim điện ảnh sắp chiếu của mình, không có thời gian cùng Quan Oánh xem phim.

Phó Thời Xuyên cảm thấy vừa khó hiểu vừa tò mò. Nữ tác giả thần bí như này lại có thêm ý tưởng gì mới sao?

Nhưng hiện tại, nhìn dáng vẻ hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim của cô, anh vứt luôn mối nghi hoặc kia ra sau đầu.

Quả nhiên vẫn là tác phong bình thường của cô.

Phó Thời Xuyên đã sớm phát hiện ra mình rất thích xem dáng vẻ tập trung của cô. Anh thấy rất đáng yêu.

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, nhìn biểu cảm nhiệt tình của cô làm anh không rời mắt nổi.

Quan Oánh xem phim, bỗng nhiên cô cảm nhận được như có tầm mắt ở bên cạnh chiếu vào mình.

Cô quay đầu lại nhìn thì phát hiện Phó Thời Xuyên không xem phim mà tủm tỉm nhìn cô chăm chú.

Cô sợ hãi, “Cậu… Làm gì thế?”

Sao anh chẳng xem phim hẳn hoi đi mà nhìn cô? Mà lại còn… Lại còn dùng ánh mắt đó nhìn cô nữa…

Anh nhìn cô bao lâu rồi? Vừa rồi biểu cảm của cô như nào nhỉ? Trông có ngu lắm không?

Xong rồi, vừa rồi phim chiếu tới đoạn hài, hình như cô cười thành tiếng, anh cũng thấy luôn hả?

Vì đang ở rạp chiếu phim nên giọng cô rất nhỏ, Phó Thời Xuyên không nghe rõ, anh cúi sát người xuống, “Cậu nói gì?”

Quan Oánh như bị người ta bóp chặt yết hầu.

Anh cách cô gần quá. Có lẽ vì muốn ép âm lượng xuống nên anh như ghé sát vào tai cô nói những lời này, sau đó anh giữ nguyên tư thế ấy chờ cô trả lời.

Nhìn đôi mắt anh gần trong gang tấc, còn cả mùi hương trên người anh như có như không quanh quẩn bên mũi, Quan Oánh thấy mình không thở nổi, cô nói nhỏ như muỗi kêu, “Tôi hỏi sao cậu nhìn tôi…”

“Tôi không được nhìn ư?”

Lại là cái giọng điệu này. Cứ như lúc đó ở mật thất, anh hỏi cô rằng không được bế sao?

Cô phải trả lời câu hỏi này như nào đây?

Quan Oánh cắn môi.

Đầu ngón tay cô hơi tê, sau đó nó lan dần tới ngực.

Không biết có phải trong lòng cô có quỷ không mà bây giờ cô cảm thấy Phó Thời Xuyên rất mập mờ với mình, hơn nữa ngày càng mập mờ hơn!

Trong đầu cô hiện lên lời nói ấy: Nếu anh thật sự theo đuổi cô, chắc chắn sẽ tỏ tình.

Anh sẽ tỏ tình thật ư?

Thế thì cuối cùng bao giờ anh mới tỏ tình…

Nhỡ anh cứ từ từ thế này thì phải làm sao bây giờ?

Trong đầu cô bị câu hỏi trí mạng đó làm phiền, lúc này ghế lại chuyển động xuống một nấc.

Vì quá đột nhiên nên suýt nữa Quan Oánh thét thành tiếng.

Giây tiếp theo cô mới nhận ra, tuy rằng bộ phim này không phải 3D nhưng bọn họ xem 4D, ghế sẽ căn cứ theo cốt truyện của bộ phim điện ảnh mà làm ra những phản ứng tương tự. Trước đó không có gì nên Quan Oánh quên cái này, không ngờ nó lại đột nhiên xuất hiện!

Mắt thấy ghế đung đưa theo động tác đánh nhau trong phim điện ảnh, Quan Oánh thấy hơi khó xử.

Quay đầu nhìn Phó Thời Xuyên thì thấy anh đã dựa lại vào ghế, sau đó cũng như cô, bị ghế rung liên tục.

Vẫn chưa xong. Tiếp đó, Quan Oánh lập tức cảm thấy trên mặt mình lạnh buốt. Hóa ra trong phim đang mưa nên rạp chiếu phim cũng phối hợp phun nước.

Quan Oánh cạn lời.

Thật ra như bình thường là cô thích phân đoạn này nhất, bởi nó sẽ làm người ta cảm thấy như đang trải qua các cảnh trong phim thật luôn vậy. Nhìn Phó Thời Xuyên cũng bị bộ phim tập kích như mình, rơi vào thế bị động, cô lại cảm thấy buồn cười.

Bầu không khí hài hước xua tan sự xấu hổ cùng căng thẳng. Cô tỏ ý bảo Phó Thời Xuyên ghé sát vào, lại nhỏ giọng nói tiếp: “Cậu cho cái ghế này dừng được không?”

Phó Thời Xuyên cũng hạ giọng nói giữa sự rung lắc kia: “Sợ là không được.”

“Thiên tài của thung lũng Silicon, đại thần IT cũng không làm được hả? Thế năng lực nghiệp vụ của cậu cũng có vấn đề đó!”

Đối mặt với lời chỉ trích của Quan Oánh, Phó Thời Xuyên thấy oan uổng, “Nữ nhà văn minh giám, tôi là lập trình viên, không phải hacker.”

Quan Oánh bị chọc cười.

Đúng lúc này, xe của nhân vật chính bị văng mạnh ra khỏi cầu, ghế lại rung lắc.

Đồng thời một làn gió thổi qua, Quan Oánh cảm thấy chiếc váy của mình bị thổi tốc lên một chút, lộ ra cặp đùi trắng nõn.

Cô sợ hãi đè váy lại ngay lập tức, đồng thời quay sang nhìn mặt Phó Thời Xuyên thì đụng phải anh mới thu ánh mắt từ đùi mình về.

Cô lập tức xù lông, “Cậu thấy rồi?!”

Phó Thời Xuyên nghe vậy thì thấy xấu hổ.

Thật ra anh không thấy rõ. Lúc váy cô bị tốc lên thì anh liếc mắt nhìn qua theo bản năng, sau đó dưới ánh sáng của màn ảnh, anh thấy màu trắng lóe qua.

Nhưng Quan Oánh hỏi vấn đề này làm anh không biết nên trả lời như nào. Bảo vừa rồi không thấy thì quá dối trá, nhưng bảo thấy thì…

Quan Oánh hỏi xong mới lấy lại tinh thần. A a a a, cô là đứa ngốc hả? Sao cái gì cũng dám hỏi thế?

Rạp chiếu phim tối như thế, dù anh có nhìn thì nhìn được gì cơ chứ?

Cô làm như chưa xảy ra chuyện gì là xong chuyện rồi, ngược lại cô hỏi như vậy làm bầu không khí càng thêm xấu hổ.

Cuối cùng lúc này ghế cũng dừng.

Sau một lúc im lặng, Phó Thời Xuyên nói: “Tuy rằng tài năng của thung lũng Silicon, đại thần IT không dừng được cái ghế của rạp chiếu phim nhưng giải quyết được vấn đề khác.”

Vẻ mặt anh tự nhiên, giọng điệu cũng tự nhiên cứ như vừa rồi chưa có chuyện xấu hổ gì xảy ra vậy.

Quan Oánh còn đang rơi vào trong trạng thái ảo não, cô ngơ ngác nhìn anh.

Chỉ thấy Phó Thời Xuyên cởi áo khoác của mình đặt lên đùi cô, “Cậu dùng đi.”

Anh để áo anh lên chân cô…

Quan Oánh nắm chặt cái áo khoác màu đen còn mang theo hơi ấm cơ thể của người đàn ông, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Lần này không cần chị em trên mạng nhắc cô cũng biết người con trai đưa áo mình cho con gái che chân, dù trong tiểu thuyết hay hiện thực cũng là hành động vô cùng mập mờ!

Lúc sau, Quan Oánh không biết chuyện gì đã xảy ra. Bộ phim có nhiều phân cảnh đánh nhau đẹp mắt, hiệu ứng hấp dẫn, câu chuyện yêu đương đặc sắc của trai xinh gái đẹp cũng không làm cô chú ý lại được.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Trên đùi cô có áo của Phó Thời Xuyên.

Chân cô. Áo của Phó Thời Xuyên.

Ông trời ơi, thế mà lại có một ngày hai thứ này có liên hệ với nhau!

Thật không uổng Quan Oánh cô sống đời này!

Mãi bộ phim mới kết thúc, ánh đèn sáng trở lại, người xem lần lượt rời đi.

Quan Oánh cũng đứng lên, cô nắm lấy áo Phó Thời Xuyên, lưu luyến trả anh, “Cảm ơn cái này của cậu!”

Phó Thời Xuyên nhận lấy, anh vừa mặc vừa ra ngoài, “Không có gì. Tối nay cậu muốn ăn gì?”

Bây giờ trái tim Quan Oánh như được ngâm trong hũ mật, cô làm gì để ý tới mấy chi tiết nhỏ nhặt này, “Gì cũng được, cậu quyết định đi.”

“Ở gần trung tâm thương mại này có một quán lẩu bò Triều Sán được đánh giá rất tốt, cậu có muốn thử không?”

Lẩu Triều Sán hả? Nghe khá hấp dẫn.

Quan Oánh gật như gà mổ thóc, “Được được được, ăn cái đó đi!”

Cô nghiêm túc nghi ngờ. Dù cho hiện tại Phó Thời Xuyên có dẫn cô đi ăn cà tím cô ghét nhất cô cũng sẽ vui vẻ đồng ý, do trước kia cô quá hẹp hòi, không cho cà tím cơ hội. Chẳng bằng hôm nay cho nó thị tẩm một lần!

Hai mắt cô gái sáng lấp lánh như đá quý, bên trong rực rỡ sự vui sướng.

Phó Thời Xuyên cũng bị cảm xúc của cô lây sang, anh cười hỏi: “Vui thế cơ hả? Phim hay lắm à?”

Anh đang hỏi cô nghĩ gì về bộ phim. Rõ ràng sau đó Quan Oánh đều mất tập trung, nhưng cô vẫn lập tức xốc lại tinh thần, dựa theo ấn tượng nửa tiếng đầu, nói: “Hay lắm! Cốt truyện, hiệu ứng đều tuyệt vời, chắc chắn lần này sẽ cháy vé, khi nào về tôi phải tống tiền, đòi Lạc Ninh mời cơm!”

Phó Thời Xuyên cũng thấy bộ phim không tệ, “Cậu xem bộ phim này có cảm thấy quen quen không?”

Quan Oánh sửng sốt, “Là sao?”

“Bộ phim này nói về cốt truyện của bộ truyện tranh của nhân vật chính trở thành sự thật, các nhân vật trong đó cũng bước ra đời thật, đây không phải cũng là cảm nhận của cậu sao?”

Ừ đúng đúng đúng, hình như câu chuyện là vậy.

Không ngờ anh vẫn còn nhớ tới cô từng chia sẻ cảm nhận của mình khi sáng tác, trong lòng Quan Oánh càng cảm thấy ngọt ngào, “Ừ đúng rồi, hơi giống.”

Nghĩ rồi cô lại nói tiếp: “Tôi thấy những người trong tiểu thuyết của mình đều là sự tồn tại có thật, nhưng vẫn hơi khác một chút. Tôi luôn nghĩ là bọn họ tồn tại ở một không gian song song khác, chứ không phải bước vào hiện thực của mình.”

“Sao nào? Cậu cũng sợ thế giới bị hủy diệt à?”

“Thế cũng phải cho họ năng lực đó trước đã.” Quan Oánh khinh thường, “Nhân vật trong truyện tranh của người ta đều là quái vật lớn, mấy cái mà đẩy đổ được các tòa cao ốc to đùng ý! Còn người trong tiểu thuyết của tôi mà tới hiện thực thì ngoài việc cho thêm Trung Quốc vài nhân khẩu, gây phiền nhiễu lúc tổng điều tra dân số thì chẳng gây ra sóng to gió lớn gì đâu!”

Nói tới đây, đột nhiên cô dừng lại.

Nhân vật trong tiểu thuyết không bước được ra đời thật, nhưng cốt truyện của nó trở thành sự thật. Hình như cũng hơi giống thật.

Quý Thư và Tạ Thành Văn happy ending với nhau.

Bởi khoảng thời gian này quá ngọt ngào, quá ảo diệu, quá không thể tin được nên gần đây cô ngày càng không rõ mình đang sống trong hiện thực hay sống trong thế giới hoàn mỹ của tiểu thuyết…

Nghĩ tới đây, Quan Oánh ngẩng đầu lên thì phát hiện Phó Thời Xuyên đang nhìn mình.

Vẫn là ánh mắt như khi ở sảnh chờ rạp chiếu phim, tập trung, nghiêm túc, mang theo ý cười, lẳng lặng nhìn cô.

Chỉ khác là sau khi rút đi ánh sáng mờ mờ của rạp chiếu phim, dưới ánh đèn chói lòa của trung tâm thương mại, cảm xúc trong mắt anh càng trở nên rõ hơn.

Quan Oánh không nói được ra đó là thứ gì, cô chỉ có cảm giác mơ hồ.

Cứ như là những điều cô nói làm anh vui vẻ.

Cứ như là anh rất thích nhìn cô…

Lúc này hai người đang đi thang cuốn xuống tầng. Quan Oánh bị anh nhìn, vừa thấy ngọt ngào vừa thấy hoảng hốt. Vừa lúc thang cuốn tới điểm cuối, cô chần chờ, không kịp bước ra nên lập tức mất thăng bằng suýt ngã.

May là Phó Thời Xuyên phản ứng nhanh giữ lấy vai cô, “Cẩn thận!”

Quan Oánh đứng vững, cô chưa lấy lại tinh thần, “Cảm ơn cậu…”

“Không có gì.” Phó Thời Xuyên nói, tay anh rời khỏi vai cô nhưng không thu lại mà dịch xuống nắm lấy tay cô.

“Tuy làm cậu vui đến vậy là vinh hạnh của tôi, nhưng lần trước nấu cho cậu ăn làm cậu đau bụng, lần này đưa cậu xem phim làm cậu ngã thì tôi không thể chối bỏ trách nhiệm của mình được.”

Anh cười nói, anh vẫn dùng ánh mắt ấy.

Hơn nữa vì động tác lỗ mãng này của cô anh còn cảm thấy cô rất đáng yêu nên giọng điệu cũng hơi cợt nhả.

Mà tay anh vẫn luôn nắm lấy tay cô không buông.

Trong thời gian này, tuy rằng Quan Oánh ngụy trang khá tốt nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn còn băn khoăn.

Cô cố gắng ép nỗi băn khoăn đó lại để bản thân giữ bình tĩnh, không mất kiểm soát.

Nhưng giờ phút này, cô nhìn mắt anh, và cả độ ấm nơi bàn tay anh nữa, bỗng nhiên cô cảm thấy sợi dây trong lòng mình bị đứt rồi.

Người xung quanh kẻ đến người đi, Phó Thời Xuyên đang định nhắc cô tránh qua một chút, đừng đứng ở chỗ người ta lên thang cuốn thì nghe thấy cô đột nhiên hỏi: “Có phải cậu thích tôi không?”

Phó Thời Xuyên sửng sốt.

Anh suýt nữa cho rằng mình nghe lầm, anh ngạc nhiên nhìn Quan Oánh thì thấy cô nhìn thẳng vào mắt anh hỏi lại: “Phó Thời Xuyên, có phải cậu đang theo đuổi tôi không?”

Im lặng.

Cứ như thời gian đã qua rất lâu, nhưng chỉ có vài giây trôi qua thôi.

Đang lúc Quan Oánh đột nhiên tỉnh táo lại, cô sợ hãi định thu tay về thì anh lại nắm lấy tay cô.

Phó Thời Xuyên trả lời: “Đúng vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK