Edit: Minh An
Soát lỗi: Lynn
Hai ngày sau, Quan Oánh về Bắc Kinh. Phó Thời Xuyên tới sân bay đón cô.
Vì cô hạ cánh lúc 4 rưỡi chiều nên Phó Thời Xuyên bảo anh sẽ về sớm đón cô. Ban đầu Quan Oánh bảo anh không cần tới đón, cứ lo làm việc của mình, cô tự bắt xe về là được nhưng Phó Thời Xuyên từ chối.
“Anh đón bạn gái anh về nhà là chuyện không thể bình thường hơn. Em không cho anh tới đón là không muốn gặp anh sao?”
Anh nói vậy làm Quan Oánh không dám từ chối nữa: “Thế được rồi, em chờ anh tới đón nhé, bạn trai ~”
Dù sao cô cũng không chê việc anh tới đón cô.
Nhưng do Phó Thời Xuyên phải đi từ công ty qua nên anh tới chậm 10 phút. Chờ anh tới, đạo diễn Tôn đã được trợ lý đón đi từ trước.
Đạo diễn Tôn vốn định tiễn cô một đoạn nhưng Quan Oánh lại kéo va li, hơi xấu hổ đáp: “Không cần đâu, có người tới đón tôi rồi.”
Đạo diễn Tôn lập tức thấy biểu cảm của cô sai sai, “Ai vậy? Bạn trai cô hả?”
Nói đi cũng phải nói lại. Hai hôm nay cô để ý cứ không có việc bận là Quan Oánh lại nhắn tin cho ai đó, mặt còn cười cười. Lúc ấy cô không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại đúng là giống đang yêu.
Quan Oánh cắn môi không phủ nhận.
Đạo diễn Tôn lập tức thấy tò mò. Cô nàng nhướng mày, “Ai đó? Hóa ra cô có bạn trai!”
Giọng cô nàng không giấu nổi sự ngạc nhiên. Có lẽ do mấy ngày nay đều nói chuyện với Quan Oánh về tình đầu của cô, nghe ký ức thanh xuân, nghe câu chuyện yêu mà không có được của Quan Oánh. Theo bản năng, đạo diễn Tôn cho rằng Quan Oánh vẫn còn nhớ mãi không quên người kia, hoàn toàn không ngờ cô đã có bạn trai mới!
Nhưng nghĩ lại thì thấy chuyện đó cũng dễ hiểu. Đã nhiều năm như vậy rồi, làm gì còn ai có thể nhớ mãi không quên người mình thích thời cấp ba cơ chứ?
Cũng phải hướng về phía trước.
Quan Oánh cũng đoán được suy nghĩ của đạo diễn Tôn, cô mím môi, nhịn sự sung sướng trong lòng xuống, nói: “Anh ấy làm về lĩnh vực Internet, bây giờ đang làm ở Thâm Hải. Để hôm nào tôi giới thiệu hai người với nhau nhé!”
Vế cô chưa nói là nếu lúc đó tôi đã nói cho Phó Thời Xuyên biết chân tướng rồi, tôi sẽ nói cho cô biết thân phận khác của anh ấy…
Như bình thường thì với tính cách nóng nảy của đạo diễn Tôn thì cô nàng không muốn chờ tới hôm khác nữa mà muốn thấy ngay người bạn trai này!
Nhưng đêm nay cô còn việc khác nên đành phải nói: “Vậy mình chốt thế nhé!”
Sau khi cô nàng rời đi không lâu thì Phó Thời Xuyên cũng đến.
Anh lái xe đến. Quan Oánh vừa thấy bóng người cao lớn kia từ xe xuống thì không khỏi cười tươi, bỏ qua đống vali của mình nhào tới, “Anh có nhớ em không?”
Phó Thời Xuyên cảm giác như có một chú chim nhỏ nhào vào trong ngực mình. Anh hơi rũ mắt, đối diện với gương mặt tươi cười của cô, bên tai anh là giọng nói vui vẻ của cô. Anh dừng một chút rồi cười theo, “Đương nhiên anh nhớ rồi!”
Quan Oánh cũng rất nhớ anh. Tuy rằng đợt này là cô chủ động đi công tác nhưng đúng là từ sau khi yêu nhau, đây là lần đầu tiên họ rời xa nhau mấy hôm không gặp. Tối qua cô còn nằm mơ thấy anh luôn đấy!
Chờ lên xe xong, Quan Oánh ríu rít kể những chuyện xảy ra hai hôm nay cho Phó Thời Xuyên nghe.
Những điều cô nói Phó Thời Xuyên biết hết. Hai hôm nay, tuy Quan Oánh không đăng Weibo nữa nhưng vẫn luôn có người báo cáo hành trình của cô ở Giao Châu cho anh nghe.
Vì thế Phó Thời Xuyên biết cô đi tới sân vận động mà trước đấy anh thường đến, đi Tây Sơn – nơi trước kia các bạn học cùng thích đi chơi xuân, còn đi cả công viên bên bờ sông nữa.
Đó là một cảm giác kỳ lạ. Có lẽ bởi lớn lên ở Giao Châu nên mỗi chỗ Quan Oánh đi anh đều có ký ức của mình ở nơi đó. Nhưng nghĩ tới Quan Oánh tới những nơi ấy là để nhớ một người khác không phải anh, Phó Thời Xuyên lại cảm thấy như có cái gì đó trong ngực mình làm anh vô cùng khó chịu.
Quan Oánh đang nói, bỗng nhiên phát hiện một lúc lâu Phó Thời Xuyên không nói lời nào. Cô quay sang nhìn thì thấy anh không hứng thú lắm, hơn nữa còn trông hơi mệt mỏi.
Cô không khỏi hỏi anh: “Anh sao thế? Mấy nay không nghỉ ngơi hẳn hoi hả?”
Phó Thời Xuyên hơi dừng lại rồi nói: “Không sao. Mấy nay anh hơi nhiều việc nên chắc thấy hơi mệt.”
Thế à.
Quan Oánh ôm lấy cánh tay anh, cô dựa vào vai anh cọ cọ, vô cùng tức giận nói: “Nhìn anh như vậy em chẳng thấy áy náy vì để anh trốn việc qua đây đón em đâu! Tư bản đáng ghét thật đấy, chỉ biết bóc lột người ta thôi!”
Hơn một tiếng sau, hai người trở lại nhà của Quan Oánh.
Vừa vào cửa, Quan Oánh đã lấy một món đồ từ trong túi ra, “Ta đa ta đa, anh xem đây là gì nào!”
Đó là một cái hộp màu xanh lục nhạt, bên trên có logo của Gucci. Ở trong có một chiếc cà vạt màu lam, để nghiêng là thấy mấy hàng con ong mật nhỏ được thêu màu vàng đậm, nhìn qua trông rất lịch sự nhưng lại không thiếu đi sự tinh tế và đặc biệt.
Quan Oánh nói: “Tối qua em đi dạo gần khách sạn, thấy cái này hợp với anh nên mua luôn. Tuy rằng mấy anh làm ở trong ngành Internet, không chú trọng mấy bô trang phục chính thức lắm, bình thường anh cũng chẳng đeo cà vạt nhưng em nghĩ chẳng lẽ quanh năm suốt tháng anh không cần phải đeo tới một dịp nào luôn à? Cứ mua trước chuẩn bị trước cho chu đáo.”
Nói rồi cô bổ sung thêm, “Cái này em không mua bằng tiền của anh đâu, là bạn gái dùng tiền cô ấy tự kiếm được mua cho anh đó! Anh có thích không?”
Phó Thời Xuyên lấy cà vạt ra, anh quan sát một lát rồi hỏi: “Cái này là em đền cho anh à?”
Quan Oánh nhớ tới lời nói hôm đó của mình, con ngươi cô di chuyển, “Không phải, đây chỉ đơn giản là một món quà thôi! Món quà sau chuyến công tác của em.”
Món quà này chủ yếu dùng để chứng minh với anh rằng dù cô đi công tác nhưng lúc nào cô cũng nghĩ đến anh, đến cả đi dạo phố cũng không quên mua quà cho anh nữa!
“Thế rốt cuộc em định lấy cái gì để đền cho anh?”
Quan Oánh thấy anh không trả lời mình mà chỉ truy hỏi vấn đề ấy, cô cảm thấy hơi hối hận vì nói trước với anh.
Không phải anh cứ định hỏi thế suốt chứ? Phải đợi mấy tháng nữa cô mới viết xong kịch bản cơ!
“Anh đừng gấp, chờ bao giờ đến lúc em sẽ nói cho anh thôi!” Cô hơi cứng đầu ngắt lời anh, sau đó cô đổi giọng, làm nũng, “Anh còn chưa trả lời em đâu đó, anh có thích không?”
Đối mặt với cô bạn gái cứ úp úp mở mở không trả lời câu hỏi của mình, lại ép anh phải lập tức trả lời câu hỏi của cô, Phó Thời Xuyên im lặng một lát rồi bất đắc dĩ trả lời: “Thích, thích lắm. Có cần anh đeo luôn cho em xem không, cô Quan Quan?”
Quan Oánh nhìn áo polo cùng quần jean anh đang mặc, cô lè lưỡi, “Chờ hôm nào anh mặc áo sơ mi đi!”
Vì mấy hôm không gặp nên lúc sáng Phó Thời Xuyên đã bảo sẽ xuống bếp nấu cơm mừng cô về nhà. Anh về trước, Quan Oánh dọn qua đồ đạc rồi mới từ từ đi sang bên đối diện xem anh định làm gì.
Phó Thời Xuyên đang ở trong bếp. Thấy cô đi sang thì nói: “Em tới đúng lúc lắm, lấy cái hộp đựng đồ tươi trong tủ lạnh ra đây cho anh với!”
Quan Oánh “ồ” một tiếng, cô mở tủ lạnh ra thì thấy ở ngăn thứ hai có một cái hộp đựng đồ tươi. Cô lấy ra, vừa mở vừa hỏi: “Tối nay mình ăn gì thế?”
Phó Thời Xuyên còn chưa trả lời, cô nhìn đồ trong hộp thì sửng sốt.
Sau đó cô nghe thấy Phó Thời Xuyên nói, “Ăn thịt bò với cà chua được không? Trùng hợp nay có cà chua tươi.”
Cô buột miệng nói, “Nhưng anh không thích ăn cà chua mà?”
Vì lần này về thăm trường cũ nên cô nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia. Lúc này cô mới nhớ ra hồi cấp ba Phó Thời Xuyên rất ghét ăn cà chua.
Đây là kiến thức cô rút ra sau nhiều lần rình trộm anh ăn cơm. Anh không thèm ăn món cà chua xào trứng nổi tiếng thế giới kia nên để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Sau đó cô cũng có đi hỏi thì mới biết hồi còn nhỏ, cứ có cà chua là anh không ăn, cái gì có hương cà chua cũng không ăn được, canh cũng chẳng thèm uống.
Nhưng vừa nói ra khỏi miệng, cô đột nhiên nhớ ra lần đầu Phó Thời Xuyên nấu cơm cho cô, món sườn dê anh làm cũng có cà chua.
Phó Thời Xuyên nghe vậy thì ngạc nhiên, “Sao lại không ăn cà chua?”
Sau đó anh lấy lại tinh thần, “À đúng rồi. Trước đó anh không thích ăn, nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi. Sau này đi Mỹ anh mới bắt đầu ăn.”
Nói rồi anh thấy tò mò, anh nhìn Quan Oánh, hỏi cô: “Sao em biết ngày trước anh không ăn cà chua?”
Quan Oánh hoảng hốt, cô vội nói dối, “Em, em không nhớ lắm. Hình như trước đó em nghe ai nói. Lạc Ninh? Hình như là Lạc Ninh nói đó…”
Lạc Ninh còn nhớ việc như này hả? Phó Thời Xuyên hơi nghi ngờ nhưng anh không nghĩ nhiều.
Thấy anh không hỏi nữa, Quan Oánh thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô không nhịn được nhớ tới chuyện vừa rồi.
Chỉ thay đổi khẩu vị thôi mà, chẳng có gì to tát cả, nhỉ? Cô nghĩ vậy.
Đã nhiều năm như vậy rồi, một người thay đổi một chút cũng là chuyện bình thường. Như cô cũng có mấy món ngày trước không ăn nhưng bây giờ lại ăn.
Nhưng có lẽ do ấn tượng về việc Phó Thời Xuyên không ăn cà chua từ hồi cấp 3 quá sâu đậm nên bây giờ, nhìn sự thay đổi của anh, cô vẫn thấy hơi không quen.
Hơn nữa, Phó Thời Xuyên chỉ thay đổi ở điểm này thôi ư?
Một số nghi ngờ từ lâu lại hiện lên trong đầu cô. Quan Oánh nhìn sàn nhà ngây ngốc một lúc, bỗng nhiên cô lắc đầu thật mạnh, dứt khoát vứt những suy nghĩ đó ra sau đầu.
…
Dù tự bảo với mình đó chỉ là việc nhỏ nhưng tối hôm ấy, Quan Oánh vẫn hơi mất tập trung. Trùng hợp tối hôm ấy Phó Thời Xuyên cũng nói rất ít. Đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm trong yên lặng đến vậy.
Sau khi ăn xong, hai người ngồi trên ghế sô pha. Đây là hình thức ở chung vô cùng quen thuộc của họ. Nhưng lần này lại không giống bình thường, sau khi sự vui vẻ khi gặp lại tan biến thì chỉ còn sự xấu hổ vì chẳng biết nói gì.
Quan Oánh rất nhanh nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai. Nghĩ tới lời Phó Thời Xuyên trên đường đi về, gần đây anh hơi mệt, cô vội tự trách bản thân: Bạn trai vất vả như vậy còn không quên đón cô về nhà, nấu cơm cho cô ăn, sao cô lại mất tập trung trong lúc hẹn hò vậy?
Cô lắc đầu, xốc lại tinh thần, chủ động tìm chủ đề nói chuyện, “Phó Bác Văn đâu anh? Sao em không thấy nó đâu nhỉ?”
Không biết Phó Thời Xuyên đang nghĩ gì, nghe cô hỏi xong, anh nghĩ một lúc rồi mới nói: “Anh không biết, chắc lại trốn xó nào trong nhà rồi.”
“Thế để em đi tìm nó, tìm xong rồi mình dắt nó đi dạo nhé?” Nói rồi, Quan Oánh đứng dậy, “Cũng mấy hôm em chưa gặp nó rồi, nhớ ghê luôn ý!”
Nhưng cô tìm ở tất cả các góc của huyền quan, ban công, thư phòng, phòng bếp đều không thấy Phó Bác Văn. Quan Oánh hơi căng thẳng, “Nó không chạy ra ngoài chứ?”
Phó Thời Xuyên cũng đứng lên, “Có khi ở phòng anh. Em kiểm tra trong phòng anh chưa?”
Chưa.
Quan Oánh nghe anh nói vậy, cô bất chấp đi thẳng vào trong phòng ngủ của anh.
Lần trước vào phòng anh là do lấy quần áo cho anh. Do lúc đó tình huống hơi xấu hổ nên cô đi vội, chẳng dám nhìn thêm.
Lúc này, do tìm chó mà ánh mắt Quan Oánh lướt qua từng góc, từng góc một của căn phòng. Nhưng nhìn một lúc, cô bỗng thấy có gì đó sai sai.
Lần trước cô vào vội, chỉ kịp nhìn thoáng qua. Ấn tượng của cô là phòng ngủ của anh rất rộng rãi, rất sạch, cùng phong cách với phòng khách.
Nhưng bây giờ nhìn kỹ thì mới phát hiện, cô thấy nó rộng rãi, sạch sẽ bởi trong phòng có rất ít đồ.
Ý cô không phải là căn phòng này thiếu đồ dùng sinh hoạt bình thường như bàn đọc sách, tủ quần áo, tủ đầu giường hay đèn ngủ gì đó, cái gì cần có cũng đều có hết. Nhưng nó hoàn toàn không mang hơi thở của con người.
Về mặt lý thuyết, Phó Thời Xuyên đã ở đây mấy tháng rồi, hẳn là anh phải thêm không ít đồ thuộc về mình vào đây. Nhưng cô nhìn lại thì mới phát hiện ngoài những bộ quần áo trong tủ của anh thì đồ duy nhất thuộc về anh chính là bộ chăn ga gối đệm trên giường.
Chiếc khăn trải giường màu xanh nước biển, chăn đệm được xếp thẳng ngay ngắn. Trên tủ đầu giường đặt một chiếc đồng hồ cong cong bằng kim loại, nó có phong cách giống với đồng hồ treo tường ở phòng khách, hẳn là do Lạc Ninh mua. Đèn đặt dưới đất cũng giống phong cách với đèn của phòng khách.
Hết rồi.
Thảm ở phía đuôi giường, vật trang trí đầu giường, cây trong phòng, chẳng có gì cả.
Nói cách khác, ngoài đồ Lạc Ninh mang vào do trang trí nhà từ trước đó ra thì anh không mua thêm gì cả.
Vì thế trước đấy ấn tượng đầu tiên của cô về nơi đây mới là cảm thấy phong cách của nó giống phòng khách. Bởi lẽ nó do Lạc Ninh trang hoàng!
Hơn nữa, cô nhìn vào một góc trong phòng.
Ở đó có bàn đọc sách tối màu đặt sát tường. Giờ phút này, mặt bàn sạch bóng, trống không chẳng có gì.
Là trống không theo đúng nghĩa. Chẳng có đến một cái đèn, một cây bút hay một tờ giấy.
Bên cạnh bàn chính là cửa kính sát đất. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào từ bên ngoài làm chiếc bàn lẻ loi đứng sững trong phòng. Cái này làm Quan Oánh có cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Phía sau vang lên tiếng chó sủa cùng giọng của Phó Thời Xuyên, “Không cần tìm nữa đâu, anh thấy rồi. Nó trốn sau rèm đó!”
Quan Oánh quay đầu lại nhìn thì thấy Phó Thời Xuyên dắt Phó Bác Văn qua.
Bốn mắt nhìn nhau. Phó Thời Xuyên nghĩ cô định nói gì đó, ai ngờ cô vừa mở miệng lại nói tới vấn đề anh không hề ngờ tới, “Sao phòng anh lại như này?”
Anh sửng sốt, “Cái gì? Phòng anh… Sao thế?”
Quan Oánh: “Trên bàn anh chẳng có đồ gì cả. Hơn nữa cũng chẳng có đồ gì khác trong phòng…”
Nhìn qua đây như một căn phòng mẫu cho khách xem vậy. Là một căn phòng trống theo đúng nghĩa đen.
Nếu không phải biết trước đây là phòng ngủ của Phó Thời Xuyên thì có lẽ Quan Oánh sẽ phải nghi ngờ rằng không có ai ở trong căn phòng này.
Phó Thời Xuyên hiểu cô đang nói gì, biểu cảm của anh lập tức thay đổi.
Anh dừng một chút rồi hỏi lại: “Có vấn đề gì hả em?”
Bảo có vấn đề không thì nó cũng chẳng phải là có vấn đề. Nhưng Quan Oánh thấy rất kỳ lạ, làm sao có ai ở một căn phòng mấy tháng mà chẳng để đồ đạc cá nhân của mình vào trong đó?
Phó Thời Xuyên nói: “Anh thích phòng ở đơn giản, không thích nó lung tung. Thế nên anh để nhiều đồ trong tủ lắm.”
Thế hả? Nhưng lần trước cô mở tủ quần áo của anh thì chỉ thấy có mỗi quần áo. Mà tủ đầu giường cũng làm gì để được nhiều đồ đâu?
Cái này không thể giải thích được cho lý do tại sao anh không trang trí đồ cá nhân của mình vào trong căn phòng.
Từ từ, bỗng nhiên Quan Oánh nhớ ra. Trong lần cô tới Thâm Hải thì chỗ làm việc của anh trông cũng giống vậy. Trên bàn làm việc, ngoài laptop và mấy tập tài liệu thì đến cả một chậu cây cũng chẳng có.
Vì thế đây là thói quen của anh sao?
Cô không nhịn được mà hỏi: “Nhưng anh không thấy như vậy khá kỳ lạ sao?”
Phó Thời Xuyên như bị hai chữ “kỳ lạ” kia làm cho dựng đứng cả người, huyệt thái dương anh giật giật.
Anh nhìn gương mặt hoang mang của cô gái, sự bực bội kìm nén mấy ngày nay trong lòng bỗng đạt đỉnh.
Quan Oánh còn định nói gì đó, đột nhiên Phó Thời Xuyên ngắt lời cô: “Anh không thấy vậy.”
Quan Oánh sửng sốt.
Lần đầu tiên Phó Thời Xuyên hơi mất kiên nhẫn, thậm chí là anh còn hung dữ nói: “Anh không hiểu em thấy cái này có vấn đề chỗ nào nhưng anh cảm thấy nó chẳng có gì kỳ lạ cả. Anh không muốn nói lại vấn đề này nữa, chúng ta dừng lại, được không?”