• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Minh An

“… Sau đó anh ấy nói với tôi là ‘Em yêu à, em không hiểu. Chỉ cần em ở cạnh anh là anh đủ vui rồi….’”

“Mấy người biết cảm xúc của tôi khi nghe câu nói ấy như nào không? Không nói ngoa chứ lúc đó tôi suýt ngất luôn! Không, phải nói tới tận giờ nghĩ lại câu đó tôi vẫn thấy choáng… Để tôi bình tĩnh, để tôi bình tĩnh đã…”

Quan Oánh gõ xong những dòng này, cô thở phào nhẹ nhõm một cái mới hóa giải bộ não đang lâng lâng của mình.

Theo giờ Bắc Kinh, bây giờ là 6 giờ 45 sáng. Cô mặc áo ngủ, ngồi khoanh chân trên chiếc giường kiểu Pháp xinh đẹp của mình. Trước mặt cô là chiếc máy tính, màn hình chính là nhóm gần đây ngày nào cô cũng đăng bài cập nhật.

Không sai, cô lại đăng bài mới.

Quan Oánh cảm thấy bây giờ cô ngày càng thái quá hơn. Tới tận 6 giờ sáng vẫn còn chưa ngủ mà ngồi ở đó cập nhật tình hình mới.

Trước đó cô chưa bao giờ cập nhật lúc 6 giờ sáng đâu!

Nhưng chẳng còn cách nào khác. Tối qua sau khi cô về đến nhà, cô có quá nhiều cảm xúc trong lòng, cả đầu chỉ là những chuyện xảy ra buổi tối nên cô quên luôn đi tình báo vào trong nhóm. 6 giờ sáng nay bỗng nhiên cô nhận ra còn chưa làm chuyện quan trọng ấy, lập tức không ngủ nổi nữa, lôi máy tính ra chia sẻ luôn!

Phải biết là chuyện này không nhớ còn được, một khi nhớ ra thì không thể nhịn nổi một giây một phút nào!

Cô hận không thể cho cả thế giới biết rằng cô và Phó Thời Xuyên hôn nhau!

Hai lần!

Hơn nữa anh còn nói với cô những lời đó.

Anh gọi cô là em yêu…

Nghĩ đến đây, Quan Oánh không nhịn nổi sự hưng phấn và thẹn thùng của mình. Cô ôm mặt, lăn lộn trên giường như một chiếc bánh!

Tình hình trong nhóm cũng chẳng khá hơn là bao. Bởi tối qua cô không xuất hiện nên có người đã sớm đoán được tình hình có thể như lần trước, sáng hôm sau mới có tin mới. Vì thế giờ phút này, cô đăng tin mới, rất nhanh nhận được sự phản hồi từ nhiều người.

“A a a a a a, tôi dậy sau đó lướt linh tinh mà lướt được cái gì thế này!”

“Hôn hôn hôn! Cuối cùng cũng hôn rồi! Trước đấy tôi đã tò mò, nếu yêu nhau rồi thì bao giờ mới hôn. Cuối cùng cũng chờ được rồi!”

“Giỏi thật, quả nhiên lần nào sáng có bài đăng mới cũng có một “quả bom” được thả sao? Lần trước là yêu nhau, lần này là hôn nhau, đúng là không uổng công tôi dậy sớm!”

“Mẹ nó, sao càng ngày nam thần càng giỏi nói lời ngọt ngào vậy? Lúc hai người yêu nhau tôi không đau mắt, giờ đau mắt luôn rồi này! Anh ấy biết dỗ thật đó!”

“Đúng đúng, sao tôi không gặp được người đàn ông biết cách nói như vậy nhỉ? Người nào tôi quen tính cũng dở như cún vậy! Tiểu G, cô xốc lại tinh thần, thành thật trả lời tôi, đây là nguyên văn lời nói của anh ấy hả? Có phải cô ghép thêm bộ lọc bạn gái, đầu tự thêm lời ngon tiếng ngọt cho anh ấy không?”

Quan Oánh lập tức thề với trời, “Tuyệt đối không có! Anh ấy nói những lời đó đấy! Tôi chưa chỉnh một chữ nào! Hơn nữa tôi không thể nhớ nhầm được, bởi tôi đã khắc sâu chúng vào trong đầu mình rồi, hơn nữa còn định mai sau khi tôi chết khắc những lời này lên bia mộ nữa cơ, khắc cạnh lời anh ấy tỏ tình tôi vào đêm đó đấy!”

Mọi người phì cười, “Thế bia mộ của cô phải to nhường nào nhỉ? Cứ như này, chắc cô phải làm một rừng bia cho mình đấy!”

Vì lời mọi người nói mà Quan Oánh cảm thấy mơ màng. Nếu thật sự làm một rừng bia, chẳng phải ý là về sau Quan Oánh vẫn còn nói rất nhiều lời ngọt ngào với cô sao?

Trời ạ! Mọi người quá coi trọng cô rồi đó! Cô có thể có được diễm phúc đó ư?

Cô còn đang mải mê suy nghĩ thì lại có người nói trong nhóm: “Nhưng tôi lại có thể lý giải được những tâm sự mà cô bảo. Bình tĩnh mà nói, nếu tôi với nam thần tôi yêu thầm mười mấy năm yêu nhau thì có khi tôi cũng lo được lo mất như vậy. Trước đấy tôi chưa nghĩ tới việc này.”

Người đó đang nói sự sợ hãi trong lòng mà Quan Oánh giấu đi, bởi vì cảm xúc này sẽ dẫn tới đủ loại vấn đề khi hai người ở chung với nhau.

Mấy lần trước khi đăng tin mới, do biểu hiện vụng về của cô mà mọi người luôn trêu “Tiểu G ngốc ngếch không biết yêu đương”. Nhưng dù sao cũng là bạn trên mạng theo dõi quá trình yêu đương của cô, với phần lớn mọi người cũng từng yêu thầm rồi nên giờ phút này, nghe cô chỉ ra vấn đề mấu chốt của mình, ai cũng bừng tỉnh, thậm chí còn thấu hiểu.

“Đúng là trước đấy chúng tôi không nên chê cười cô. Đổi lại là tôi, có khi tôi còn chẳng bằng cô ấy. Để mà nói thì Tiểu G đã làm rất tốt rồi! Là chúng tôi nghiêm khắc quá!”

“Nghĩ đến đây, tôi càng thấy nam thần dịu dàng săn sóc. Câu ‘Thật ra em không cần lo. Không chỉ em căng thẳng, sợ mình không thể hiện tốt trong chuyện tình cảm mà anh cũng vậy’ của nam thần làm người ta thoải mái thật đấy!”

“Quan trọng hơn chúng ta đã phát hiện ra vấn đề. Tìm được vấn đề mới giải quyết được nó. Tối qua hai người như vậy, cũng coi như đã mở lòng ra rồi. Vì thế Tiểu G à, bây giờ cô có cảm giác gì? Có sự thay đổi gì trong suy nghĩ không?”

Suy nghĩ của cô ư?

Một tay Quan Oánh chống cằm, cô nhìn màn hình, một lúc lâu sau vẫn chưa nói thêm gì.

Cô ngồi trên giường một lát rồi nghe tiếng động ngoài cửa dần to hơn. Hẳn là những người đi làm đã bắt đầu ra cửa.

Cô nghĩ rồi thay một bộ quần áo đơn giản đi qua nhà đối diện. Cô không bấm chuông mà nhập thẳng mật khẩu mở cửa.

Bây giờ là 7 giờ 50, tối qua lúc tạm biệt, cô và Phó Thời Xuyên đã hẹn sáng nay ăn sáng cùng nhau, vì thế cô đoán lúc này anh đã rời giường rồi, nhưng tám phần Lạc Ninh còn chưa dậy.

Nhưng lần này cô đã đoán sai. Không chỉ Phó Thời Xuyên rời giường mà Lạc Ninh cũng đã tỉnh.

Cô vào cửa, thấy hai người kia một người trong bếp một người ngoài bếp, đứng cách quầy bar nói chuyện câu được câu không với nhau.

“Ông đúng là bạn trai nhị thập tứ hiếu*, từ khi yêu đương tần suất nấu bữa sáng đi lên thẳng tắp. Như trước đấy, tôi chẳng thể nào được ăn bữa sáng ông làm mỗi ngày.” Lạc Ninh cắn miếng táo trêu chọc.

* Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo (Nguồn: Wikipedia)

Phó Thời Xuyên đang lấy ba quả trứng từ trong tủ lạnh ra, nghe vậy, anh chẳng thèm ngẩng đầu lên, nói: “Biết là tốt. Nói thật, tôi cũng chẳng muốn làm phần của ông đâu. Nếu ông đủ tự giác thì cũng tự nên biết tránh mặt.”

“Vậy sao được?” Lạc Ninh lập tức nói, “Sao ông giống bạn gái ông thế nhỉ? Cứ muốn đuổi tôi ra ngoài. Hơn nữa đây là nhà tôi, với cả nhiều năm như vậy rồi, hiếm khi thấy ông yêu đương, không đứng gần quan sát thì tôi thấy có lỗi với bản thân lắm.”

Phó Thời Xuyên cạn lời, anh mặc kệ Lạc Ninh.

Lạc Ninh thấy thế thì cười sung sướng.

Đây là hoạt động giải trí anh thích nhất thời gian gần đây.

Quan Oánh cho rằng vì ngày hai người công khai chuyện tình cảm, cô hùng hồn tuyên bố trước mặt Lạc Ninh nên dạo gần đây anh mới làm họ mất tự nhiên khi ở gần nhau. Lạc Ninh nghe được cái này thì chắc chắn sẽ bảo cô quá coi thường anh rồi, anh có phải loại người so đo với các cô gái đâu? (Quan Oánh: Không phải như thế à?)

Chỉ là đối với việc trước đó Phó Thời Xuyên chơi mình, anh vẫn còn đang nghẹn một cục tức. Đặc biệt sau này anh nhớ lại mới phát hiện Phó Thời Xuyên không chỉ lừa anh một lần mà tên chó má đó còn lừa anh thanh toán trà sữa môt lần!

Rõ ràng trà sữa ấy là đưa cho đối tượng mập mờ của Phó Thời Xuyên, thế mà còn làm Lạc Ninh anh tưởng anh đã nợ ân tình của Phó Thời Xuyên, bị lừa mất 31 tệ!

Anh càng nghĩ càng giận nhưng vì (mẹ nó!) Phó Thời Xuyên cho anh một lời giải thích “hợp tình hợp lý”, hại anh không tìm được lời phản bác chính đáng nên mới đành đòi lại công bằng ở những chỗ khác.

Gửi ảnh chụp với đạo diễn cũng là một lần “châm ngòi ly gián”, nhưng việc này làm một lần thôi, không được làm thường xuyên.

Cũng may, anh rất nhanh đã phát hiện, không biết là vấn đề của ai, rõ ràng hôm đó khí thế hừng hực công khai yêu nhau, sau đó ở cạnh nhau lại bị sượng.

Rõ ràng nhất là trước mặt anh họ giả vờ ngại ngùng! Lâu vậy rồi cũng chẳng thấy hai người có hành động thân mật của người yêu!

Lạc Ninh chính là người như vậy, người khác càng thấy mất tự nhiên thì anh càng thích trêu!

Lại miễn bàn trên vấn đề này, Phó Thời Xuyên còn từng có lỗi với anh!

Nghĩ vậy, anh nói: “Nhưng nói thật, hai người đang yêu nhau hả? Sao tôi cảm thấy cô Quan Quan chẳng có nhiệt tình với ông như lúc trước tôi nghĩ? Có phải lúc đó ông lừa tôi, giờ vẫn lừa tôi không?”

Lời này của anh có một nửa là thật lòng. Tuy biết hai người kia đang yêu nhau nhưng bây giờ Lạc Ninh vẫn thường xuyên thấy không chân thật.

Chủ yếu hai người họ chẳng có hành động thân mật dành cho người yêu với nhau. Như anh quan sát thì họ chỉ thường xuyên ở gần nhau thôi.

Nhưng vấn đề là trước khi yêu đương hai người họ cũng vậy! Ngày nào Quan Oánh chẳng qua đây “quẹt thẻ”?

Với anh mà nói thì bây giờ và lúc trước chẳng khác nhau mấy.

Phó Thời Xuyên nghe vậy thì cũng dừng động tác của mình lại.

Hóa ra Lạc Ninh cũng đã chú ý tới sự khác thường trước đó của Quan Oánh.

Anh nghĩ tới chuyên xảy ra tối qua cùng lời đối thoại của hai người. Trước đấy anh không hiểu rõ chuyện của cô, cũng không biết cô nghĩ như vậy nên mới kéo dài thời gian nói rõ với cô.

Nhưng để mà nói thì bây giờ anh cũng không chắc rằng lời mình nói có tác dụng gì không, anh không biết trạng thái của Quan Oánh có thay đổi gì không…

Lạc Ninh thấy biểu cảm của Phó Thời Xuyên sai sai thì tò mò hỏi: “Sao thế? Ông nghĩ gì vậy?”

Phó Thời Xuyên còn chưa trả lời thì phía cửa có âm thanh truyền tới. Đó chính là tiếng Quan Oánh vào nhà.

Hai người họ đều ngạc nhiên, nhưng Lạc Ninh lấy lại tinh thần trước, anh chào hỏi, “Chào buổi sáng cô Quan Quan. Cô lại qua ăn chực đó à?”

Anh khôi phục lại dáng vẻ ngả ngớn bình thường của mình, thậm chí còn liếc nhìn Phó Thời Xuyên một cái.

Ghê nha, vừa nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo tới liền!

Lạc Ninh cắn một miếng táo, anh tò mò nhìn hai người trước mặt xem họ có định diễn “tình hàng xóm trong sáng” nữa không.

Trong lòng anh ôm ấp hy vọng nhưng thấy Quan Oánh chẳng thèm để ý tới mình, thậm chí còn không thèm cãi lại một câu “Anh mới là đồ ăn chực” đã đi thẳng tới chỗ Phó Thời Xuyên.

Sau đó cô trực tiếp nắm lấy tay Phó Thời Xuyên.

Vừa rồi Phó Thời Xuyên cũng nhìn chằm chằm Quan Oánh, lúc này, thấy động tác của cô, anh hơi sững người lại.

Dưới ánh nắng sớm đẹp đẽ, hai người nhìn nhau. Chỉ khác là Phó Thời Xuyên lộ ra ánh mắt nghi hoặc nhưng ánh mắt của Quan Oánh lại vô cùng chắc chắn.

Một lát sau, Phó Thời Xuyên cong môi lên, anh nở nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng.

Anh nắm ngược lại tay cô, cúi đầu nhìn cô dịu dàng hỏi, “Sao em qua đây sớm thế? Anh còn định lát nữa làm xong rồi mới gọi em cơ.”

“Em dậy rồi qua đây luôn.”

“Tối qua em ngủ ngon không?”

“Không ngon lắm.” Quan Oánh thật thà.

Tối qua xảy ra quá nhiều chuyện, anh còn chạy vào cả trong giấc mơ của cô, làm sao cô ngủ ngon được?

Phó Thời Xuyên hiểu ý cô, anh nhướng mày, “Do lỗi anh.”

Quan Oánh lại hỏi ngược lại: “Thế anh có ngủ ngon không?”

Phó Thời Xuyên dừng một chút rồi nói, “Anh cũng ngủ không ngon lắm.”

Hai người đứng đối diện nhau sau đó cùng phì cười.

Quan Oánh chớp mắt, nói: “Hòa nhau.”

Phó Thời Xuyên: “Hòa nhau.”

Sau đó anh giơ tay lên vén một lọn tóc của cô ra sau tai rồi tự nhiên hôn một cái vào môi cô, nói: “Em ra ngoài chơi đi, tí nữa vào ăn cơm.”

Lạc Ninh: “…”

Anh không thể tin được những gì mình thấy, gần như nghĩ rằng mình đang mơ!

Cái gì thế này? Chuyện gì đã xảy ra? Sao tự dưng hai người kia rải cơm chó?

Trước đấy đến cả tay còn chả nắm, giờ hôn thẳng môi nhau luôn, ăn bớt bước cũng không ăn bớt nhiều tới vậy đâu!

Chẳng giống anh nghĩ chút nào!

Anh còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ thì Quan Oánh đã giữ chặt lấy tay Phó Thời Xuyên, làm nũng: “Không, em muốn ở cạnh làm cùng với anh! Em sẽ qua làm trợ lý cho anh!”

“Làm trợ lý cho anh hả? Thế đáng ra 20 phút nữa mình ăn được rồi, giờ phải kéo dài tới một giờ đó!”

“Gì tới mức ấy?” Quan Oánh oan ức, sau đó ánh mắt cô đảo láo liêng, chỉ vào người bên cạnh, “Anh đừng coi thường người khác. Em nấu không giỏi nhưng vẫn giỏi hơn anh ta!”

Lạc Ninh tự dưng bị cue*: “…”

* cue: nhắc đến

Đáng giận hơn là Phó Thời Xuyên cũng nhìn về phía anh, giả vờ suy nghĩ ba giây rồi gật đầu, “Đúng là em nấu giỏi hơn cậu ấy nhiều!”

Quan Oánh cười đắc ý.

Lạc Ninh: … Mẹ nó!

Nhìn hai người tự nhiên coi anh là công cụ hình người để tán tỉnh nhau, bỗng nhiên anh nhận ra tuy rằng trước đấy anh thầm chê hai người kia giả vờ trong sáng rụt rè trước mặt mình nhưng để mà nói như thế tốt hơn bây giờ gấp vạn lần!

Mắt thấy sau khi nói câu ấy, Phó Thời Xuyên coi anh như không khí, nắm lấy tay Quan Oánh, tay trong tay quét mỡ, Lạc Ninh hít một hơi thật sâu, đau đớn nhắm mắt lại.

Anh sai rồi, sao tự dưng sáng sớm anh lại đứng đây xem đôi chim ri chó má kia rải cơm chó?

Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả cho việc ăn chực sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK