Edit: Minh An
Soát lỗi: Lynn
Đột nhiên thấy Quan Oánh không nói gì, Phó Thời Xuyên thấy lạ. Anh nhìn theo ánh mắt của cô thì sắc mặt anh thay đổi.
Sáng nay anh nhịn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn nổi nữa, bỏ hoa từ trong phòng ngủ ra ngoài. Nhưng anh vẫn còn điểm dừng cuối cùng, biết đây là hoa do Quan Oánh đưa nên tới cuối, anh đặt nó ở phòng khách.
Vậy là đủ rồi. Chỉ cần không ở trong phòng ngủ, không ở trong lãnh địa của anh là được. Anh chẳng để ý tới những thay đổi trong phòng khách.
Nhưng anh không ngờ cô sẽ ra ngoài trước giờ hẹn, cũng không ngờ anh chưa kịp xử lý xong chỗ hoa kia cô đã thấy rồi.
Anh lập tức nhìn Quan Oánh. Quả nhiên, cô cũng vừa quay đầu nhìn anh, hỏi: “Tại sao anh lại bỏ hoa ra ngoài?”
Đối diện với đôi mắt của cô, đầu óc Phó Thời Xuyên như trống rỗng, anh trả lời theo bản năng: “À, là do sáng nay Lạc Ninh thấy hoa này đẹp nên anh mang ra cho cậu ấy ngắm một lúc…”
Lời vừa nói xong, anh cảm thấy hơi hối hận. Bởi anh không muốn nói dối cô suốt, nhưng không nói vậy, anh lại không biết phải giải thích hành vi của mình như nào.
Là thế à? Mang ra cho Lạc Ninh xem?
Quan Oánh nhìn anh, “Thế giờ xem xong rồi, em mang lại vào phòng cho anh nhé?”
Phó Thời Xuyên sững người.
Anh nhận ra mình không chấp nhận nổi việc đó, cô có mang vào thì kết quả vẫn là như này mà thôi. Anh chần chờ một lát rồi nói: “Cứ để ở đây đi. Anh thấy để chỗ này trông cũng đẹp. Lạc Ninh cũng chẳng mua hoa, đúng là nhà của bọn anh hơi thiếu cây cối thật!”
Nghe qua thì những lý do anh lấy đều rất hợp lý. Nhưng vào tai Quan Oánh, cô chỉ thấy lời nào của anh cũng là kiếm cớ.
Cô thấy rõ sự kháng cự của anh trước việc để lại hoa vào trong phòng!
Thấy cô không nói lời nào, Phó Thời Xuyên thử hỏi: “Sao thế? Em không vui ư?”
Quan Oánh vẫn im lặng.
Nói thẳng ra, lúc cô thấy anh bỏ hoa ra khỏi phòng, đúng là cô hơi không vui thật, nhưng giây tiếp theo, cô liền cảm thấy hoang mang.
Hôm qua cô mua hoa cho anh chỉ là do cô thật sự không biết mua gì, thế nên cô mới mua cái này.
Theo bản năng, cô muốn cho căn phòng lặng băng kia của anh thêm chút sức sống.
Lúc tặng anh, cô cũng lo là anh không thích nên cô còn cố ý hỏi lại anh. Lúc ấy rõ ràng anh đã nhận lấy, từ biểu cảm của anh thì chữ “Thích” ấy cũng không giống nói dối. Nhưng tại sao chỉ qua một đêm, anh lại bỏ nó ra ngoài?
Nguyên nhân gì làm cho tới cả một bó hoa anh cũng không chấp nhận được?
Trừ khi…
Phó Thời Xuyên vẫn luôn quan sát Quan Oánh. Chỉ thấy lông mi của cô gái rũ xuống, không biết cô đang nghĩ về điều gì.
Điều này làm anh thấy hơi căng thẳng. Anh định nói gì đó để làm dịu bầu không khí thì thấy cô chợt thở dài một hơi, sau đó cô ngẩng đầu, cười với anh như không có chuyện gì xảy ra, “Không, em chỉ đang nghĩ nếu hoa em mua để trang trí phòng ngủ cho anh bị anh bỏ ra ngoài thì phòng ngủ của anh phải làm sao bây giờ?”
Giọng điệu cô gái bình thường, nghe qua thì hình như cô không giận thật. Lúc này, Phó Thời Xuyên mới thầm thở phào nhẹ nhõm, anh cười nói: “Mình tính chuyện phòng ngủ sau đi, không vội đâu em.”
Thực tế anh đã muốn Quan Oánh đổi ý định trang trí phòng ngủ cho mình rồi. Nhưng lý trí nói với anh rằng bây giờ chưa phải là lúc nói về cái này. Vì thế anh chỉ nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi. Dù em không đói thì anh cũng đói rồi!”
“Nhưng mà,” Quan Oánh lại nói, “Tuy em không giận nhưng anh bỏ hoa ra rồi thì để đền cho em, anh phải đồng ý với em một chuyện.”
Phó Thời Xuyên sửng sốt.
Quan Oánh vẫn cười tươi, mắt cô chớp chớp như chỉ đang đùa anh.
Vì thế anh hỏi: “Chuyện gì?”
Quan Oánh không trả lời anh luôn.
Tuy biểu cảm Phó Thời Xuyên bình tĩnh nhưng anh thấy hơi căng thẳng trong lòng.
Anh không muốn dập tắt sự hưng phấn của cô, nhưng cô muốn anh đồng ý điều gì với cô cơ chứ?
Nhỡ chuyện đó làm anh rất khó xử, không thể làm được, còn khó chấp nhận hơn việc để hoa trong phòng anh thì phải làm sao bây giờ?
Anh còn chưa kịp nghĩ xong thì thấy ánh mắt Quan Oánh rời xuống người anh. Đột nhiên cô nói: “Em không thích bộ quần áo nay anh mặc, anh đổi bộ khác đi!”
Phó Thời Xuyên: “… Hả?”
…
Hai mươi phút sau, hai người ra ngoài cùng nhau.
Trên xe, Quan Oánh nhìn Phó Thời Xuyên đứng cạnh. Anh đã thay chiếc áo thun màu trắng cùng quần jean trước đó bằng một chiếc áo hoodie kiểu Hàn Quốc cùng quần dài màu đen. Hai cái đó đều do cô mua cho anh.
Cô biết lúc thay quần áo, Phó Thời Xuyên hơi khó hiểu nhưng anh không hỏi gì nên Quan Oánh cũng không giải thích.
Thực tế dù anh có hỏi thì cô cũng không biết giải thích như nào.
Đầu cô rối bời, cô có rất nhiều ý nghĩ. Những bình luận buổi sáng trong topic không ngừng hiện lên trước mắt cô. Vốn dĩ cô đã quyết định xóa chúng khỏi đầu mình, coi những người đó nói những điều vớ vẩn nhưng sau khi nhìn Phó Thời Xuyên bỏ hoa ra ngoài, liên tưởng tới dáng vẻ phòng của anh thì cô không nhịn được mà suy đoán: Không phải những người đó đoán đúng rồi chứ? Phó Thời Xuyên có vấn đề gì đó thật?
Đó là vấn đề gì cơ chứ?
Cố tình duy trì cách bày trí phòng ngủ của mình, thậm chí không thể chấp nhận sự tồn tại của một bó hoa. Điều này làm Quan Oánh nghĩ tới chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Vì thế anh đang mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nghiêm trọng ư?
Suy đoán đã nảy sinh trong lòng thì không thể nào làm nó mất đi được. Không chờ Quan Oánh lấy lại tinh thần, cô đã làm một phép thử.
Cô không phải là quá không thích bộ đồ anh mặc trước đó, chỉ là cô muốn quan sát xem việc bắt Phó Thời Xuyên thay quần áo có làm anh cảm thấy khó chịu vì mọi thứ không theo trật tự anh sắp xếp không.
Nếu thật sự mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thì khả năng cao anh sẽ thấy không thoải mái.
Nhưng nhìn qua thì hình như Phó Thời Xuyên cũng không thấy khó chịu gì thì phải?
Có lẽ cô còn chưa thử đủ mạnh, Quan Oánh nghĩ. Hơn nữa trước đấy anh đã nhờ cô chọn quần áo giúp mình. Có lẽ trong vấn đề này, anh không bị ám ảnh cho lắm.
Thế phải làm sao bây giờ?
Quan Oánh cảm thấy trong người mình như có một ngọn lửa thiêu đốt làm cô không thể không tìm hiểu kỹ hơn.
Cô không chút do dự quay đầu lại nghiêm túc nhìn Phó Thời Xuyên.
Phó Thời Xuyên nghĩ rằng cô đang sốt ruột, anh nói: “Không lâu đâu, năm phút nữa mình tới rồi!”
Bọn họ đang tới một cửa hàng burch* rất nổi tiếng ở Bắc Kinh để ăn trưa. Đây là quán trước đấy Quan Oánh lướt Tiểu Hồng Thư thấy có không gian đẹp, hợp để hẹn hò.
* burch: là sự kết hợp giữa “breakfast” (bữa sáng) và “lunch” (bữa trưa), thường được dùng để chỉ bữa ăn nhẹ giữa sáng và trưa, hay còn gọi là “bữa sáng muộn.” Brunch thường được ăn vào khoảng thời gian từ 10 giờ sáng đến 2 giờ chiều và có thể bao gồm các món ăn từ bữa sáng như trứng, bánh mì nướng, cùng các món ăn từ bữa trưa như salad, sandwich.
Cô đã chờ mong được tới đây từ rất lâu rồi, nhưng giờ phút này, cô lại nói: “Em không muốn ăn ở đó nữa, chúng ta đổi quán khác đi. Em muốn ăn vịt quay.”
Phó Thời Xuyên còn tưởng mình nghe nhầm, “Vịt quay? Vịt quay gì cơ?”
“Vịt quay Bắc Kinh đó! Đi ăn ở Quanjude, Bianyifang đều được. Em không muốn đi ăn burch nữa! Đi Dadong* để ăn vịt cũng được!”
* Quanjude, Bianyifang, Dadong đều là tên các quán bán vịt quay Bắc Kinh. Nguồn: mia.vn
Phó Thời Xuyên bình tĩnh nhìn cô, “Em chắc không?”
Quan Oánh nói một cách chắc chắn: “Em chắc chắn.”
Cô nói xong lời này, mọi chuyện trở nên rối tung.
Quan Oánh nhìn Phó Thời Xuyên thật sự bỏ lộ tuyến đến quán brunch kiểu Pháp lãng mạn ban đầu, hai người cứ như du khách lần đầu tới Bắc Kinh, tới Quanjude ăn vịt quay Bắc Kinh.
Mà chỗ Quanjude này cũng chẳng dễ ăn. Bởi ban đầu Quan Oánh bảo tới Bianyifang, lúc sắp tới nơi, đột nhiên cô lại đổi ý, từ Bianyifang thành Quanjude. Sau đó tài xế lại đành phải quay xe.
Lúc ăn cơm, cô gọi hai ly nước ép trái cây trước, cố ý để Phó Thời Xuyên chọn ly anh thích uống. Sau khi ly nước được bưng lên, cô lại đổi ly nước chanh anh gần uống xong thành nước dưa hấu của mình.
Phó Thời Xuyên: “???”
Nhưng những chuyện đó chưa phải đặc sắc nhất hôm nay.
Cái đặc sắc nhất là sau khi ăn cơm xong, theo kế hoạch ban đầu, đáng ra họ sẽ gọi taxi để đi xem phim. Bỗng nhiên Quan Oánh lại chỉ vào Happy Valley vừa mới đi qua, nói: “Em không muốn đi xem phim nữa, mình đi Happy Valley chơi đi!”
Lần này đến cả tài xế cũng phải: “???”
…
Cứ như vậy một lúc, Quan Oánh đứng ở cửa Happy Valley náo nhiệt, cô không hiểu: Cuối cùng người có bệnh là cô hay Phó Thời Xuyên?
Nhất là khi cô nhìn dù mình nghịch tới cỡ nào thì ngoài việc ngạc nhiên ban đầu ra, sau đấy Phó Thời Xuyên vẫn luôn chiều theo ý cô thì ý định đó càng rõ ràng hơn.
Có nhầm không vậy? Sao anh chẳng giận xíu nào thế? Nhìn qua chẳng giống người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chút nào!
Ngược lại cô giống như người bị rối loạn tăng động giảm chú ý, nghĩ gì là chơi đấy!
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Phó Thời Xuyên nhướng mày, anh cười hỏi: “Em nguôi giận chưa?”
Quan Oánh: “Hả?”
Nguôi, nguôi giận gì chứ?
Phó Thời Xuyên nói: “Chẳng lẽ không phải do em giận vụ hoa lúc sáng nên đang cố tình phạt anh đấy à?”
Ban đầu lúc cô bảo anh thay quần áo anh còn thấy lạ, cho đến lần thứ hai cô đổi chỗ ăn thì Phó Thời Xuyên mới hiểu: Cô gái nhỏ đang không vui nên trút giận vào người anh đây mà!
Còn tại sao không vui thì hẳn là do bó hoa kia.
Vì thế người nào đó cũng chẳng rộng lượng như cô đã bảo.
Nhưng Phó Thời Xuyên không hề tỏ ra khó chịu. Ngược lại, dọc đường, anh luôn nhìn cô gái lúc thì nhíu mày, lúc thì sáng mắt như đang nghiêm túc suy nghĩ xem phải làm khó anh như nào. Cô như vậy làm anh thấy cô rất giàu sức sống, biết hưởng thụ niềm vui trên đời. Thậm chí trong lòng anh còn hơi mong chờ không biết cô sẽ đi nước đi nào tiếp theo.
Cơn bực dọc buổi sáng do bó hoa kia đem tới tan thành mây khói. Bây giờ anh cảm thấy mình vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái, thậm chí còn biết ơn nó!
Không có nó thì anh không xem được cảnh cô thể hiện sự trẻ con của mình.
Quan Oánh không biết suy nghĩ trong lòng Phó Thời Xuyên, cô chỉ bĩu môi, lải nhải, “Em bảo rồi, em không giận.”
“Rồi, vậy thì em không giận.” Phó Thời Xuyên phối hợp với cô, “Là anh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, đoán linh tinh suy nghĩ của cô Quan Quan.”
Sau đó anh nói thêm: “Tại anh không sắp xếp ổn thỏa việc hẹn hò, chọn hoạt động không quá thú vị nên mới phải để cô Quan Quan không thể không ra tay. Vì thế, em còn muốn chơi gì nữa không?”
Câu cuối cùng là chỉ công viên giải trí. Quan Oánh nghe xong, cô không nhịn được ngẩng đầu quan sát bốn phía xung quanh.
Cô tới Bắc Kinh cũng phải chừng mười năm, đây là lần đầu tới Happy Valley. Khác với Disneyland hay Universal Studios thì Happy Valley chỉ như công viên giải trí kiểu cũ. Nhưng nay là cuối tuần, vẫn có rất nhiều người. Chủ yếu là các gia đình đi chơi với nhau, chỗ nào cũng có thể nghe được tiếng thét chói tai của trẻ em.
Nhưng sau khi nhìn xung quanh xong, Quan Oánh mới khiếp sợ nhận ra gần như những trò xung quanh đều là trò rất kích thích! Gì mà tàu lượn siêu tốc, vòng xoay lửa, nhảy tháp, ngựa gỗ Troy, còn cả nhà ma nữa! Cô chẳng dám chơi cái nào cả!
Dù sao cô cũng sắp 29 rồi! Đã sớm qua cái tuổi thích chơi trò kích thích, không sợ chết!
Nhìn tiếng khóc thét như quỷ gào ở chiếc tàu lượn siêu tốc trên trời, Quan Oánh nuốt nước miếng, sau đó xấu hổ nhìn Phó Thời Xuyên: “Chúng ta… Có thể đi tản bộ ở đây không?”
Phó Thời Xuyên: “…”
Không xem phim mà đi vào Happy Valley tản bộ, Quan Oánh cảm thấy rất khó để Phó Thời Xuyên tin rằng cô đang không cố ý làm khó anh!
Cô không dám nhìn biểu cảm của anh. Không ngờ một lát sau, cô nghe thấy Phó Thời Xuyên cười.
Quan Oánh ngạc nhiên nhìn qua thì phát hiện anh vừa cười vừa ôm mặt cô, dùng trán cọ vào một cách thân mật, “Được, nghe em hết. Chúng ta đi tản bộ ở đây nhé!”
Quan Oánh không hiểu sao anh lại vui đến vậy. Cô hơi ngơ ngác nhìn anh. Trong mắt Phó Thời Xuyên thì anh chỉ cảm thấy cô đáng yêu.
Vẫn luôn như vậy!
Từ khi biết cô tới nay, anh thích nhất là sự tinh nghịch, những suy nghĩ kỳ lạ của cô.
Nhiều khi bị cô chọc cười, Phó Thời Xuyên nghĩ: Có lẽ do cô rất có sức sống nên cô mới trở thành tác giả nổi tiếng.
Không chỉ có thế giới tuyệt vời của chính mình mà còn có thể sáng tạo thế giới làm người khác cảm động, cùng gia nhập vào thế giới tuyệt vời đó!
Vì thế hai người tay nắm tay đi tản bộ ở Happy Valley thật!
Quan Oánh vừa đi vừa nhìn lén Phó Thời Xuyên.
Qua chuyện vừa rồi, cô cũng đã bình tĩnh trở lại. Cô nhận ra trước đấy mình thử hơi quá đáng, chẳng có chút đầu óc gì cả, như phát điên!
Nhưng may là sự điên cuồng này đã gặt được thành quả. Cô nhớ lại những hành động của Phó Thời Xuyên trên đường đến đây, tổng kết trong lòng: Vì thế anh không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đúng chứ?
Hẳn là không. Hoàn toàn không giống.
Hơn nữa trước đấy cô bị những người trên mạng kia mê hoặc thôi. Bây giờ nghĩ lại một cách cẩn thận thì ngoài hai việc này, bình thường Phó Thời Xuyên cũng chẳng có biểu hiện gì của người mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế cả. Ví dụ như việc mua quần áo giống nhau cũng chẳng phải biểu hiện của căn bệnh đó.
Nếu không phải vậy thì là gì?
Quan Oánh đau đầu. Quan Oánh băn khoăn. Quan Oánh buồn rầu.
Thật ra còn một lựa chọn khác là hỏi thẳng anh. Nhưng dựa vào thái độ mấy lần trước của anh thì cô cảm nhận được anh vô cùng kháng cự với vấn đề này, nếu không thì vừa rồi cô cũng không đưa ra phương án là thử anh.
Nếu bây giờ cô hỏi thẳng thì anh sẽ phản ứng như nào?
Sẽ… Đồng ý nói cho cô ư?