• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Minh An

Soát lỗi: Lynn

Quan Oánh sửng sốt: Thượng Hải? Anh đi Thượng Hải?

Không kịp chờ anh nhắn thêm tin nhắn, cô gọi điện thoại thẳng cho anh, “Anh bảo anh đang ở Thượng Hải hả?”

Bên đầu kia, chỗ của Phó Thời Xuyên hơi ồn ào, dường như có tiếng loa báo ở sân bay và tiếng nói chuyện vang lên. Hình như anh vừa đi vừa trả lời: “Đúng rồi. Anh vừa mới xuống máy bay, còn chưa ra khỏi sân bay.”

Cả quá trình, mày Quan Oánh đều nhíu chặt, “Sao anh đi Thượng Hải mà không bảo em? Anh đi làm gì thế?”

“Anh đi công tác. Vì hôm nay quyết định đột xuất, đi vội quá nên chưa bảo với em.” Phó Thời Xuyên bổ sung, “Lúc chiều em nhắn tin cho anh, anh đã ở trên máy bay rồi.”

Thế hả?

Trong lòng Quan Oánh cảm thấy có gì đó là lạ, anh đi vội tới vậy cơ hả? Vội tới mức không có cả thời gian nhắn tin cho cô luôn ư?

Cô cắn môi muốn hỏi kỹ hơn nhưng lại nhịn xuống.

Bây giờ, nghe giọng của Phó Thời Xuyên, cô nhớ tới cuộc trò chuyện trước đó với bác sĩ Từ và câu nói cuối cùng của bác sĩ: “Đương nhiên những thứ hôm nay chúng ta nói đều chỉ là suy đoán của tôi. Để chắc chắn thì cô vẫn nên tự tâm sự với người bạn đó của mình.”

Nhưng bà dừng một chút rồi lại nói thêm: “Nhưng theo mô tả của cô thì tôi thấy người bạn này của cô hiểu rất rõ trạng thái của mình. Nếu người đó không muốn nói cho người khác thì khả năng là cũng không muốn tôi giúp…”

Quan Oánh rất muốn hỏi Phó Thời Xuyên có phải vậy không. Chuyện đó là thật sao? Nhưng theo lời của bác sĩ Từ, nghĩ tới thái độ trước đó của anh với chuyện này, dù cô muốn hỏi chuyện anh thật nhưng cô cũng cần phải nói năng một cách cẩn thận, mà nói chuyện qua điện thoại lại càng không hợp lý hơn.

Cô đành hỏi anh: “Thế bao giờ anh về?”

“Anh cũng chưa biết.” Phó Thời Xuyên nói, “Lần này anh đi sang đó là do cần gặp mấy vị khách lớn, chắc phải mất tầm bốn năm ngày gì đó.”

Lâu tới vậy luôn hả?

Quan Oánh suýt nữa bảo không thì để em bay qua đó tìm anh, nhưng cuối cùng cô chỉ nói, “Em biết rồi.”

Nói câu này xong, hai người không nói gì nữa.

Phó Thời Xuyên chờ một lát rồi hỏi cô: “Thế anh ngắt máy nhé?”

Quan Oánh không trả lời.

Phó Thời Xuyên lại chờ cô thêm ba giây rồi mới nói: “Anh ngắt máy trước nhé, tí nữa đến khách sạn anh sẽ nhắn tin cho em.”

Nói rồi anh định ngắt máy, nhưng ở một giây cuối, Quan Oánh lại nói: “Em chờ anh về.”

Phó Thời Xuyên sững lại.

Ở đầu kia điện thoại, giọng cô nhẹ nhàng như một cơn gió nhẹ xuyên qua ống nghe truyền tới, “Anh làm việc xong thì về nhà, em chờ anh.”

Phó Thời Xuyên im lặng một lát rồi gật đầu, “Được.”

Ngắt máy xong, anh đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không động đậy.

Người bên cạnh hỏi anh: “Là cô Quan à?”

Phó Thời Xuyên quay đầu lại. Là Jonson.

Anh đáp: “Ừ.”

Jonson định nói gì đó nhưng lúc này, Rayray cầm điện thoại đi qua, “Trent, xe tới rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Vừa rồi lúc nói chuyện, họ đã tới điểm dừng xe. Quả nhiên phía trước có mấy chiếc xe đang chờ.

Phó Thời Xuyên dẫn đầu đoàn người. Phía sau đều là nhân viên trong công ty.

Lần này anh tới Thượng Hải là vì trước khi hợp tác với công ty người ta, cần phải tìm hiểu nhu cầu của đối tác. Lúc đó Jonson còn bảo nếu Phó Thời Xuyên không muốn đi thì để anh đi thay cũng được. Nhưng cuối cùng Phó Thời Xuyên đi, Jonson cũng không tránh được.

Ngoài Jonson là người phụ trách kỹ thuật, bộ phận kỹ thuật còn cử thêm mấy người nghiên cứu nòng cốt của app. Bên cạnh đó, người phụ trách của bộ phận bán hàng và sản phẩm cũng đi cùng. Trong đoàn người có thêm cả những nhân viên cấp dưới phụ trách liên hệ với công ty đối tác, tính sương sương cũng phải hơn hai mươi người, có thể nói là đội hình khá hoành tráng.

Phó Thời Xuyên không dặn mọi người như bình thường mà anh lên chiếc xe đầu tiên luôn. Jonson đi sát Phó Thời Xuyên rồi ngồi xuống cạnh anh, còn Rayray thì ngồi ghế phụ lái.

Sau đó, chiếc xe chuyên dụng từ từ ra khỏi sân bay.

Phó Thời Xuyên nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua như bay, anh nghĩ tới lời vừa rồi Quan Oánh ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Cô chờ anh ư? Chờ anh về là do muốn nói cái gì?

Chuyện đó cô biết được đến đâu rồi?

Mấy ngày nay, Phó Thời Xuyên vẫn luôn nghĩ về những lời ngày ấy Jonson nói.

Anh không biết Quan Oánh phát hiện ra vấn đề của mình từ bao giờ. Là lần trước tới phòng anh, hay là trước đó nữa khi cô nhìn thấy quần áo của anh? Hay là lúc khác mà anh không biết nữa?

Những điều ấy không còn quan trọng nữa rồi.

Quan trọng là như Jonson nói, cô phát hiện ra điểm bất thường rồi thì việc tìm ra đáp án là vô cùng đơn giản.

Như anh của năm ấy cũng dần dần phát hiện ra vấn đề của mình như vậy.

Thật ra Phó Thời Xuyên không thích nghĩ về chuyện cũ lắm.

Anh nói dối Quan Oánh một số lần, nhưng lần ấy anh không nói dối. Anh thật sự cảm thấy cuộc đời mình đã trải qua, không chỉ thời cấp ba mà tất cả đều chẳng đáng để nhớ.

Nhưng giờ phút này, Phó Thời Xuyên nhớ lại bảy năm trước. Sau khi anh tốt nghiệp đại học xong, đỗ vào CMU* như ý nguyện, ra sức học tập xây dựng phần mềm, ở học kỳ sau của năm hai thì đi thực tập.

* CMU: Carnegie Mellon University, một trường đại học nổi tiếng ở Pittsburgh, Pennsylvania, Mỹ, đặc biệt mạnh về các lĩnh vực như khoa học máy tính, kỹ thuật, và nghiên cứu công nghệ

Tất cả đều theo đúng kế hoạch anh đề ra, chúng đều được thực hiện đâu ra đấy. Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng vậy, chỉ cần anh muốn thì không gì anh không làm được.

Anh cho rằng bản thân sẽ thấy vừa lòng, nhưng dần dà, anh cảm thấy hoang mang với chính những việc mình làm ra.

Thỉnh thoảng, anh đứng trước tòa văn phòng nổi tiếng thế giới của Microsoft mà anh không khỏi nghĩ rằng, đó thật sự là điều anh muốn ư?

Tại sao anh lại đến đây?

Nơi này là Thung lũng Silicon, là trung tâm khoa học kỹ thuật hàng đầu trên trái đất này, có thể đi vào đây chính là niềm tự hào, cũng là giấc mộng cả đời của rất nhiều người.

Phó Thời Xuyên thường xuyên có cảm giác nhiều người bên cạnh mình cảm thấy họ không giống với những người khác, thậm chí còn cảm thấy bản thân họ có thể làm chuyện thay đổi thế giới.

Đương nhiên anh nghi ngờ đám người ở phố Wall cũng như vậy.

Nhưng anh lại chẳng thấy ý nghĩa gì cả.

Cảm giác cô độc mãnh liệt bao trọn lấy anh, thế giới cứ như biến thành một cánh đồng hoang vu không thấy điểm cuối mà chỉ có mình anh đi ở đó.

Anh bắt đầu mất ngủ. Thật ra từ lúc lên cấp ba, giấc ngủ của anh đã có vấn đề rồi, lúc thì tốt, lúc thì không tốt. Melatonin hay thuốc ngủ anh đều uống hết nên anh đã quen rồi.

Nhưng bây giờ nó trở nên nghiêm trọng hơn, có lần mấy ngày mấy đêm không ngủ được, uống thuốc ngủ cũng chỉ làm anh đi vào giấc ngủ được hai ba tiếng ngắn ngủi.

Từ nhỏ Phó Thời Xuyên đã là một người lý trí và nhạy bén. Vì thế anh nhanh chóng phát hiện ra tâm lý của mình có vấn đề, đồng thời đi gặp bác sĩ tâm lý để xác nhận điều đó.

Sau khi phát hiện chuyện này, tâm trạng của anh khó tả.

Hơi bất ngờ, hơi tức giận bởi anh chưa từng nghĩ mấy chữ “có bệnh tâm lý” sẽ có quan hệ với mình.

Nhưng anh bình tĩnh lại rất nhanh.

Nếu ai cũng có khả năng mắc bệnh tâm lý, thế anh dựa vào đâu để cảm thấy mình không thể mắc bệnh tâm lý?

Tuy rằng có vấn đề nhưng nó không hề ảnh hưởng tới việc đi học, thực tập hay công việc anh có được sau khi tốt nghiệp.

Sau đó mọi việc cứ thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp của anh thăng tiến.

Tiếc là sự nghiệp thành công không làm bệnh của anh đỡ hơn. Cùng với việc thành tựu đạt được ngày càng lớn, trái tim của anh càng trống rỗng.

Cho tới một ngày, Phó Thời Xuyên chợt phát hiện anh bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với sự tồn tại của mình.

Anh tồn tại vì điều gì?

Đương nhiên điều này không có nghĩa là anh muốn chết. Nhưng đồng thời anh cũng không muốn sống đến vậy.

Cái chết như trở thành một việc không hề quan trọng chút nào.

Anh không hề để ý tới việc cuộc đời mình sẽ đi đâu về đâu.

Phó Thời Xuyên lấy lại tinh thần thì chợt nghe thấy Jonson ngồi cạnh nói: “Thật ra tôi không ủng hộ cậu đi chuyến công tác này.”

Phó Thời Xuyên thu ánh mắt lại, khóe miệng anh cong lên, “Lần này cậu muốn đi thay tôi đến thế cơ à? Muốn thế chỗ tôi bao lâu rồi đó?”

“Nói nhảm ít thôi, cậu hiểu ý tôi mà.” Vì Rayray ngồi đằng trước nên Jonson khó nói quá rõ, anh chỉ nói, “Trốn không phải là cách.”

Hai mắt Phó Thời Xuyên tối lại, anh không nói lời nào.

Jonson thấy vậy thì hơi dừng một chút rồi nói tiếp: “Nói thật, trước đấy nghe cậu nói chuyện của cô ấy, tôi khá ngạc nhiên. Nhìn cậu ngày trước ở Mỹ, tôi còn tưởng đời này cậu chẳng yêu đương cơ.”

Đương nhiên Phó Thời Xuyên hiểu ý của Jonson.

Nghĩ tới suy đoán của Lạc Ninh hôm ấy, Lạc Ninh cho rằng Quan Oánh muốn tìm hiểu tình sử hồi ở Mỹ của anh, Phó Thời Xuyên không khỏi cười khổ, nếu hỏi thế thì đã dễ trả lời.

Tình sử hồi ở Mỹ của anh rất đơn giản. Đương nhiên anh cũng từng có bạn gái rồi, hẹn hò là văn hóa ở Mỹ, anh nhập gia tùy tục, cũng từng thử hẹn hò với cô gái phù hợp mấy lần rồi. Có người Trung Quốc, có người nước ngoài. Như những đối tượng xem mắt của anh, đó đều là những cô gái rất xuất sắc nhưng kết quả cuối cùng chẳng tốt chút nào cả.

Anh phát hiện khi anh có ý xây dựng một mối quan hệ thân mật, cảm giác cô đơn trong lòng anh không những giảm đi mà còn có xu hướng tăng lên.

Cứ như xung quanh càng ầm ĩ thì trái tim anh càng trống trải.

Sau vài lần, anh ý thức được đây không phải là điều mình muốn nên không thử cái này nữa.

Đối với sự cô đơn của anh, những người bạn xung quanh đều cảm thấy khó hiểu, có người còn tiếc thay anh, đòi giới thiệu cho anh thêm nhiều cô gái tốt hơn, bảo rằng anh là chàng trai tốt tới vậy, sao lại độc thân được.

Nghe nhiều đến mức anh không khỏi nghĩ, đây có phải một sự xô đẩy khác không?

Khi mà đã thành công theo định nghĩa của người đời, mọi người vẫn sẽ bảo là chưa đủ.

Bạn không chỉ phải có sự nghiệp mà cũng phải có một người bạn đồng hành xứng đôi.

Còn việc anh có thật sự cần một người bạn đồng hành như vậy không thì hình như nó cũng chẳng quan trọng lắm.

Anh không hiểu rõ ý nghĩ của người khác, nhưng Jonson rất hiểu, thậm chí có thể nói anh là người duy nhất hiểu Phó Thời Xuyên.

Lúc trước cũng là Jonson khuyên anh về nước sau khi nhận được lời mời từ Thâm Hải.

Jonson cho rằng về nước sẽ lợi cho tình trạng của Phó Thời Xuyên. Trong hoàn cảnh quen thuộc, có lẽ bệnh tình của anh có thể thuyên giảm.

Phó Thời Xuyên không cho rằng điều đó là đúng. Ở Mỹ hay ở Trung Quốc có gì khác nhau đâu?

Có lẽ ở Mỹ xa lạ hơn một chút, ít người quen hơn một chút. Nhưng như ý định tạo ra một mối quan hệ thân mật hơn của anh, anh càng cố gắng thì chỉ càng cảm thấy cô đơn, vậy thì về nước khác gì?

Bảo là ở trong hoàn cảnh quen thuộc, tình trạng của anh tốt hơn, có khi nó lại tệ hơn thì sao?

Anh nghĩ vậy nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

Vì sau một hồi suy nghĩ, anh đoán về nước sẽ tốt hơn cho việc phát triển sự nghiệp của mình.

Là người Trung Quốc, anh ở Thung lũng Silicon dù có làm tốt như nào đi chăng nữa, chức cao hết sức có thể rồi thì cũng khó có thể đi vào trong bộ phận đưa ra những quyết sách của công ty.

Nhưng về nước thì khác. Anh sẽ toàn quyền phụ trách việc khai phá dự án, nếu cuối cùng nó phát triển tốt thì cũng không loại trừ khả năng có thể đưa nó ra ngoài thị trường.

Nghĩ tới đây, Phó Thời Xuyên không khỏi tự giễu. Đây là người sống trong ánh mắt của người khác sao? Thế nên dù đã biết vậy nhưng anh vẫn sống theo quán tính, tiếp tục đưa ra lựa chọn chính xác mang lại lợi ích lớn nhất.

Anh không ôm bất cứ hy vọng gì về nước. Sau đó anh gặp được Quan Oánh.

Nghĩ tới đây, Phó Thời Xuyên nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng không ngờ.”

Không ngờ lại gặp được cô.

Không ngờ trên đời này còn một người như cô.

Có chuyện anh vẫn nói dối Lạc Ninh.

Lúc vừa mới biết Quan Oánh theo đuổi mình, Lạc Ninh hỏi anh nghĩ gì, lúc ấy anh không trực tiếp thừa nhận tình cảm của mình. Thật ra không phải chỉ do anh thấy quan hệ giữa ba người lằng nhằng, không muốn nói cho Lạc Ninh biết mà do anh còn đang do dự.

Bởi sau mấy lần thử yêu ở Mỹ anh đều kết thúc trong thất bại nên anh sợ lần này vẫn có kết quả không tốt. Vì thế anh mới do dự.

Thậm chí anh còn nghĩ, làm bạn với cô cũng là lựa chọn không tồi, làm vậy sẽ tránh phá hủy tất cả những ký ức đẹp đẽ trước đó.

Nhưng cuối cùng anh vẫn thua trước sự khát khao trong tâm hồn.

Lần đầu tiên anh muốn có được một người tới vậy.

Không phải do người khác giới thiệu với anh, không phải do người đời bảo người ấy xứng với anh mà do anh thật lòng muốn.

Một người làm anh khao khát, một người làm anh hướng tới, một người làm anh muốn xây dựng một mối quan hệ thân mật cùng.

Mà đã rất lâu rồi anh chưa muốn cái gì.

Vì thế anh cố gắng hết sức có thể, chỉ với hy vọng là không giẫm lên vết xe đổ.

Nhưng cuối cùng anh vẫn làm chúng hỏng bét.

Jonson bảo anh đang trốn. Đương nhiên anh cũng biết mình đang trốn.

Bởi anh sợ phải đối mặt với Quan Oánh đã biết hết tất cả nên anh đưa ra lựa chọn yếu đuối, thiếu dũng khí nhất.

Thậm chí anh còn nghĩ trong lòng, Quan Oánh không thể nào chia tay với anh qua điện thoại được.

Nhưng nếu không làm vậy, anh còn có thể làm thế nào đây?

Jonson nghĩ một lát rồi hiểu ý nghĩ của Phó Thời Xuyên, lần này anh không nhịn nổi nữa, quay đầu sang nói: “Sao cậu biết không có cách nào? Nhỡ chỉ có mỗi cậu nghĩ vậy thôi thì sao? Cậu không thử mà đã kết luận, tôi thấy IQ của cậu offline một cách triệt để trong chuyện này rồi đó!”

Phó Thời Xuyên bị mắng mà ngu người, đến cả Rayray cũng khiếp sợ quay xuống nhìn.

Lúc này Jonson mới chầm chậm nói lại: “Cậu nghĩ lại một chút xem, chắc chắn sẽ có cách. Nếu cậu không muốn để mất cô ấy thật thì chắc chắn cậu sẽ nghĩ ra cách!”

Về đến nhà, tới cả giày cũng chưa cởi, Quan Oánh đã ngả mình vào ghế sô pha.

Cô thấy rất mệt. Cơ thể, tâm hồn, tất cả đều mệt làm cô chẳng có chút sức lực nào.

Nhưng rõ ràng cô đã chạm tới giới hạn của bản thân nhưng đầu cô vẫn không dừng việc tự hỏi được.

Nghĩ nữa thì đầu cô không chịu nổi thật mất.

Dù như nào đi chăng nữa thì ít nhất trong thời gian này, sự điều tra vất vả của cô cũng thu được những thành quả nhất định.

Còn về sau phải làm sao thì giờ chưa nghĩ ra, chẳng bằng để mai nghĩ lại sau.

Dù sao mấy nay Phó Thời Xuyên cũng không ở đây, cô có muốn làm gì cũng chẳng được, cô cần nhiều thời gian để nghĩ hơn.

Nghĩ vậy, Quan Oánh lập tức nhẹ đầu, cô quyết định đi tắm để làm thần kinh đang căng thẳng của mình thả lỏng một chút.

Cô đứng dậy, đến phòng để quần áo. Một tay cô mở tủ quần áo ra lấy áo ngủ, một tay khác lướt bừa trên Tiểu Hồng Thư.

Trong Tiểu Hồng Thư của cô đều là cún mèo đáng yêu, nhà đẹp, đồ ăn ngon và phong cảnh mọi nơi. Quan Oánh mở video nhìn một lúc, cuối cùng cũng thấy đầu óc mình chẳng đặt vào mấy chuyện linh tinh đó mà chỉ nghĩ tới chuyện của Phó Thời Xuyên.

Cô vào phòng tắm, đặt quần áo lên giá. Cô đang định thoát khỏi Tiểu Hồng Thư, buông điện thoại xuống thì bỗng nhiên nhìn lên phía trái, đột nhiên cô dừng chân lại.

Lúc này, tay phải của cô theo quán tính làm mới trang, mắt thấy giao diện sắp được làm mới, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Quan Oánh dùng tốc độ tay không thể ngờ được bấm vào bài đăng đó trông một cái chớp mắt.

Giây tiếp theo, một tiêu đề quen thuộc hiện ra trên màn hình: “Ngày mốt, tôi sẽ đi xem mắt mối tình đầu của mình, nam thần mà tôi thầm yêu suốt 13 năm…”

Quan Oánh mở to hai mắt, cô nhìn tiêu đề cùng nội dung trước mắt.

Không sai, đây chính là topic cô đăng trong douban.

Sao lại như này? Sao cô lại thấy nó ở Tiểu Hồng Thư?

Dạo gần đây, do bận tìm hiểu vấn đề của Phó Thời Xuyên nên cô chưa đăng thêm bài lên douban, thậm chí vì tình trạng đặc biệt của Phó Thời Xuyên mà cô còn đang xem xét tới việc xóa topic, sao tự dưng cô lại thấy nó ở chỗ này?

Cô có dự cảm xấu. Tập trung nhìn vào thì quả nhiên bài kia đã có tới gần 20.000 lượt like, hơn nữa số bình luận và lượt like đang không ngừng tăng lên.

Chủ bài đăng nhiệt tình nói dưới bài đăng: “Mọi người ơi hãy tới xem chiếc topic thần tiên này đi! Quá tuyệt, tối qua tôi ngồi xem cả đêm là xong! Phong cách câu chuyện trầm bổng lên xuống, đồng thời cũng làm người ta sung sướng rung động, hai phong cách vừa hài hước vừa hồi hộp kết hợp vào nhau làm câu chuyện tình yêu này trở nên rung động từ tận đáy lòng. Mọi người mà không đọc, tôi sẽ buồn lắm đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK