---- Trong phòng, Hạ Trừng Trừng thích ý nằm trên giường, vểnh chân trắng nớt, kêu đến sung sướng. Trong lúc thở dốc, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài câu thoại chuyên dụng trong AV của Nhật. Mà Tạ Tri Hành... Thì ở một bên dùng sức đẩy giường. Một lúc lâu sau, Tạ Tri Hành đột nhiên đè đầu Hạ Trừng Trừng lại, thanh âm trầm thấp, khàn khàn khó nói thành lời, giống như là cố gắng khắc chế cái gì đó. “Đừng kêu nữa.” Ánh mắt Hạ Trừng Trừng sáng ngời, không khỏi nhìn ra cửa, thấp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.