----
Hơn hai giờ chiều, Hạ Trừng Trừng lên Bentley của Tạ Tri Hành, theo đuôi mấy chiếc xe ăn uống do trợ lý Chu đặt trước, chạy một đường đi thẳng đến ngoại ô Hoành Điếm.
Nửa tiếng sau, Bentley dừng ở vùng ngoại ô phía tây Hoành Điếm, hôm nay địa điểm quay phim Vũ Quang chính là Tây Giao.
Hạ Trừng Trừng xuống xe, Lưu Chí Minh lập tức nhiệt tình nghênh đón.
Có người đến thăm quan, có độ phơi sáng, độ phơi sáng càng cao, đương nhiên càng tốt!
Lưu Chí Minh là người khá hiểu truyền thông, miễn là không can thiệp vào việc quay phim, luôn luôn chào đón các ngôi sao khác đến thăm lớp quan.
Các đầu bếp trong xe ăn uống đã bắt đầu nấu ăn cho nhân viên đoàn làm phim.
Lưu Chí Minh và Hạ Trừng Trừng hàn huyên vài câu, làm bộ chụp mấy tấm ảnh, mới rời đi chuẩn bị phát hoa.
Lục Yên Nhiên nghẹn nửa ngày, thấy Lưu Chí Minh cuối cùng cũng rời đi, vội vàng tiến lên lôi kéo Hạ Trừng Trừng, thấp giọng nói:
“Nói! Tình huống của cô và Tạ Tri Hành rốt cuộc là như thế nào? Rõ ràng tôi đã bảo cô đừng vì anh ta mà giả xấu nữa, sao cô lại không nghe chứ!”
Cảnh tượng Hạ Trừng Trừng ngày xưa yêu đương não tàn theo đuổi Hàn Gia Lâm hiện lên trong lòng, khiến Lục Yên Nhiên vô cùng khinh thường.
Lục Yên Nhiên không hiểu, không có đàn ông thì không thể sống sao?
Là không đọc tiểu thuyết hay là không có trò chơi thú vị để chơi? Tại sao lại phải yêu đương?
“Chuyện này...”
Hạ Trừng Trừng suy nghĩ một chút, dùng cái cớ hôm qua lừa dối Tạ Tân Dao:
“Là tình thú! Đóa hoa như cô... Không hiểu đâu!”
Lục Yên Nhiên: ???
Hảo tâm khuyên cô còn bị cô mang công kích cá nhân?
“Quên đi.”
Lục Yên Nhiên bĩu môi:
“Bên cạnh Tạ Tri Hành tốt xấu gì cũng chỉ có một mình cô, không hoa tâm giống như Hàn Gia Lâm.
Cô chỉ không thích Hàn Gia Lâm nữa tôi cũng cảm ơn trời đất rồi.”
Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng nghi ngờ:
“Sao đột nhiên lại nhắc tới Hàn Gia Lâm?”
Với Hạ Trừng Trừng, Hàn Gia Lâm và Diệp Thi Văn đã sớm nằm ở trang trước.
Sau này mỗi người một nơi, nước giếng không phạm nước sông là được.
“Còn không phải tại tên kia!
Mỗi ngày đều lang thang trong đoàn làm phim của chúng tôi!
Còn luôn tìm tôi hỏi chuyện của cô, tôi cũng sắp phiền chết rồi!”
Lục Yên Nhiên phẫn nộ:
“Anh ta đã có con với Diệp Thi Văn, làm sao, còn muốn ăn cỏ quay đầu sao?
Tại sao có loại đàn ông như vậy! Quá ghê tởm!”
Hạ Trừng Trừng sửng sốt:
“Cô nói Hàn Gia Lâm cũng ở đây sao?! Còn đang tìm tôi sao?”
“Không phải sao! Dù sao mỗi ngày đều hỏi tôi...”
Lục Yên Nhiên còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Hàn Gia Lâm.
“Trừng Trừng, quả nhiên em tới thăm quan!”
Hạ Trừng Trừng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Gia Lâm phía sau.
Khuôn mặt đẹp trai của anh ta không thể che giấu sự phấn khích.
Ánh sáng ban ngày dường như đặc biệt thiên vị cho anh ta, cho anh dáng người thẳng tắp khảm một tầng viền vàng.
Lần đầu tiên trong đời, Hạ Trừng Trừng cảm nhận được, giọng điệu Hàn Gia Lâm, ái muội đến cực điểm.
“Trừng Trừng, cuối cùng anh cũng gặp lại em...”
Nháy mắt, Hàn Gia Lâm nghẹn ngào:
“Anh rất nhớ em.”
Giọng anh ta dịu dàng cực hạn.
Giống như gió mùa xuân, như mang hương thơm của cỏ xanh phất vào mặt.
Nhưng Hạ Trừng Trừng lại vô cùng hoảng sợ.
Tình huống gì đây, sao nam chính tiểu thuyết lại ôn nhu với cô thế này, là bị yêu ma quỷ quái nào đó nhập vào sao!