----
Hạ Vĩnh Đức sốt ruột trong lòng, dẫn đầu không kiềm chế được nữa, uyển chuyển nhắc tới mục đích của mình.
“Thiên Hoa, lần này tôi tới tìm cậu là muốn thương lượng thỏa thuận, có thể chuyển nhượng công ty hậu cần và công ty dược phẩm dưới danh nghĩa tập đoàn Hạ thị cho tôi không?
Hậu cần Hạ thị và dược phẩm Hạ thị là sau khi tôi trở thành chủ tịch thành lập, tất cả đều là tâm huyết của tôi…
Dù sao cũng là đứa con mình vun trồng, cũng có chút tình cảm.”
“Lời này của chú thật khách sáo, cũng không phải là hai công ty sao.”
Hạ Thiên Hoa nhấp một ngụm trà:
“Nhưng mà chú cũng biết, hậu cần Hạ thị cùng Dược phẩm Hạ thị là doanh nghiệp hàng đầu của Giang Thành.
Nhất là trong phương diện dược phẩm này, so với tập đoàn Tạ thị tôi cũng không nhường nhiều.
Muốn tôi nhường hai xí nghiệp hàng đầu cho chú, tôi nghĩ mấy người trong Hội đồng quản trị cũng sẽ không đồng ý đâu.”
“Làm sao được chứ.”
Hạ Vĩnh Đức cười lấy lòng nói, trong lòng ông ta sốt ruột, nước trà trên bàn cũng không uống một ngụm, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hạ Thiên Hoa:
“Tiền nên đưa, một đồng tôi cũng không đưa thiếu đâu.”
“Như vậy đi.”
Hạ Thiên Hoa không chút để ý buông chén trà xuống:
“Tôi biết trong tay chú còn có 13% cổ phần tập đoàn Hạ thị, nếu chú dùng 13% cổ phần trao đổi, tôi sẽ chuyển nhượng dược phẩm Hạ thị và hậu cần Hạ thị cho chú, như thế nào?”
Con ngươi Hạ Vĩnh Đức đột nhiên co rụt lại.
Tập đoàn Hạ Thị đúng là làm giàu ở ngành bất động sản, tuyến hậu cần khu vực và dây chuyền dược phẩm làm sao có thể trị giá 13% cổ phần được!
“Thiên Hoa, cậu đùa cái gì vậy chứ.”
Giọng nói của Hạ Vĩnh Đức run rẩy, vẻ mặt cũng mất tự nhiên:
“Hai dòng hậu cần và dược phẩm này cũng không tới 3% cổ phần.”
Ngón tay Hạ Thiên Hoa nhẹ nhàng vuốt ve mép chén trà, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.
“13%, một phần cũng không thể thiếu.”
Anh dùng câu khẳng định, hoàn toàn không nhường Hạ Vĩnh Đức con đường sống mà cò kè mặc cả.
Hạ Vĩnh Đức tức giận, đang muốn từ chối nhưng lời uy hiếp của La Hằng vẫn quanh quẩn bên tai.
Một là chết, một là mất 13% cổ phần.
Hạ Vĩnh Đức không được chọn.
Cuối cùng Hạ Vĩnh Đức cũng ký hợp đồng rời đi.
Trong phòng làm việc cao nhất, Hạ Thiên Hoa đứng trước cửa sổ sát đất, gọi điện thoại cho cảnh sát Triệu.
“Cảnh sát Triệu, quả nhiên Hạ Vĩnh Đức đến đòi Hậu cần Hạ thị và dược phẩm Hạ thị với tôi.
Xem ra ông đoán không sai, sau lưng Hứa Triệt và La Hằng không chỉ đơn giản dẫn mối và chế tạo thuốc mê như vậy.”
Cảnh sát Triệu:
“Những ông chủ kia sống chết không khai ra La Hằng, tôi nghĩ sẽ có nỗi băn khoăn lớn hơn, cho nên cảnh sát chúng ta suy đoán có lẽ chuỗi sản nghiệp chân chính của bọn họ chế thứ khác như ma túy.
Thuốc mê cũng chỉ là sản phẩm phụ của kỹ thuật chuyển hóa mà thôi.”
“Hiện tại viện kiểm sát chúng ta cho những người này cân nhắc hình phạt chỉ là tội mại dâm, nhưng chỉ cần bắt được phần chứng cớ này, tìm được chỗ điều chế ma túy, chờ đợi bọn họ chính là án tử hình.”
Lúc cảnh sát Triệu hừng hực khí thế tìm nơi La Hằng điều chế ma túy thì phía bên kia Giang Thành nhộn nhịp.
Thiên Thịnh vì hoan nghênh Phạm Tư Hàng gia nhập, đặc biệt tố chức họp báo.
Dưới sự chứng kiến của rất nhiều phóng viên truyền thông, Phạm Tư Hàng và Hầu Bác Siêu đã ký kết hợp đồng.
Người đàn ông trẻ tuổi đứng lên, mỉm cười bắt tay Hầu Bác Siêu trước mặt idol.
[Không ngờ đến cuối cùng Phạm Tư Hàng vẫn đến Thiên Thịnh, Thiên Thịnh lại một lần nữa thắng Hàn Thiên!]
[Đợt Tinh Không rơi đài, Thiên Thịnh thành người thắng lớn nhất! Lập tức ký thẳng hợp đồng với hai người!]
[Vậy mà Thiên Thịnh lại ký hợp đồng cao cấp nhất vói Phạm Tư Hàng!
Lần hợp tác này rất chân thành, Hàn Thiên luôn miệng cho Phạm Tư Hàng hợp đồng cấp cao nhất, thật ra cũng không có gì khác so với Thiên Thịnh.]