----
Vu Thái Nhiên vội vàng đi tham gia buổi biểu diễn.
Đội trưởng an ninh cảm thấy người chủ này thật sự rất to gan, rõ ràng có chết người còn muốn tiếp tục mở buổi biểu diễn.
Báo động có thể tạm thời không báo cáo, nhưng đội trưởng an ninh không thể hoàn toàn giả vờ không biết.
Đầu tiên anh ta khôi phục mạng lưới bên cạnh sân vận động, sau đó sai người xuống dưới lầu xem tình huống thi thể kia.
Anh ta cần phải kiểm tra thi thể, thống nhất ý kiến của lực lượng an ninh.
Bằng không chờ sau khi buổi biểu diễn kết thúc cảnh sát chạy tới, kiểm tra một trận, bọn họ chắc chắn sẽ lòi ra!
Đúng lúc này, một nhân viên an ninh vội vàng chạy đến bên cạnh đội trưởng an ninh, trên lưng cậu ta cõng rõ ràng là paparazzi vừa mới rơi xuống lầu!
Đội trưởng an ninh: ???
“Cậu làm gì vậy? Cậu đừng đến đây a!”
Trong nháy mắt, chân của đội trưởng an ninh mềm nhũn, mọi người đều bị dọa sợ đến choáng váng:
“Người ta đang yên đang lành nằm trên mặt đất, cậu cõng cậu ta tới đây làm gì!”
Có lẽ nhân viên an ninh này là người mới tới, người có chút khờ khạo, một tay ôm “thi thể”, còn một tay thì vô tội gãi gãi ót mình.
Tên nhóc này, không chỉ khờ khạo mà còn rất khỏe nữa!
Vẻ mặt nhân viên an ninh ngây thơ:
“Đội trưởng, không phải anh bảo tôi đi kiểm tra thi thể, nhưng tôi phát hiện cậu ta căn bản không phải là thi thể!”
Cậu ta đặt “xác chết” ở trước mặt đội trưởng an ninh:
“Nó chỉ là một người mẫu bằng nhựa thôi!”
Vốn còn đắm chìm trong cảm giác “Thật khỏe, sao cậu ta lại đưa được thi thể tới đây”, đội trưởng an ninh nghe vậy lập tức sửng sốt, nhìn thẳng nhân viên an ninh, lại nhìn về phía cỗ “thi thể” đưa đến chỗ anh ta.
Chỉ thấy “thi thể” kia mặc đồ ngay ngắn, trên người dùng dây câu trong suốt buộc một “túi máu” nặng mùi thuốc màu, túi máu rơi từ trên cao xuống đã vỡ vụn tang tành, chỉ còn lại túi dính đầy màu hồng.
Trên người nó, ngoài việc buộc túi máu, còn cột thêm một bộ đàm, cùng với một điện thoại di động,
Điện thoại di động... Là để dùng bọn họ định vị ra.
Bộ đàm... là để đánh lừa bọn họ, để bọn họ nghĩ paparazzi đang ở trong phòng chờ...
Từ đầu đến cuối, trong phòng nghỉ chỉ có một người mẫu nhựa dùng để ngụy trang người chết.
Người mẫu nhựa quấn dây câu trong suốt, cuối cùng bị kẹt ở khóa cửa, một khi cửa phòng nghỉ mở ra, người mẫu nhựa treo trên bệ cửa sổ sẽ bởi vì trọng lực mà rơi xuống bệ cửa sổ.
Đội trưởng an ninh kinh ngạc.
Trong nháy mắt anh ta nhớ tới chuyện gì đó, lập tức bắt lấy nhân viên an ninh ở bên cạnh:
“Tín hiệu che chắn! Lá chắn tín hiệu đã bật lên chưa!”
Sắc mặt hân viên an ninh mờ mịt: “Không phải vừa rồi ngài nói... Tôi có thể khôi phục tín hiệu sao?”
Đội trưởng an ninh cảm thấy trong đầu mình ầm ầm một tiếng.
Xong rồi, lần này toàn bộ xong rồi.
Tiếng ở hiện trường buổi biển diễn ồn ào.
Trong sự chờ mong của vạn người, cuối cùng Vu Thái Nhiên cũng xuất hiện ~ cùng với fan càng thêm nhiệt liệt thét chói tai, kích nổ toàn bộ sân vận động Ngân Tọa!
“Anh Thái Nhiên! Anh Thái Nhiên!”
“Bất kể là hai mươi năm! Hay kỷ niệm 30 năm! Tất cả chúng tôi nhất định sẽ đi cùng với anh!”
“A a a! Anh Thái Nhiên thật sự quá đẹp trai ~! Tôi nhất định sẽ đến buổi biểu diễn kỷ niệm 30 năm!”
“Đừng nói là ba mươi năm! Chỉ cần anh Thái Nhiên muốn hát, tôi sẵn lòng là fan anh cả đời!”
Người hâm mộ ở hiện trường phấn khích, đèn bài và gậy huỳnh quang thắp sáng một bầu trời đêm tối tăm.
Rõ ràng hiện trường nhiệt liệt như thế, Vu Thái Nhiên lại cảm thấy cả người lạnh như băng, trán đã tràn đầy mồ hôi lạnh. Mồ hôi và phấn nền dày trên mặt trộn lẫn với nhau, dầu mỡ, làm người khác vô cùng khó chịu.
Âm nhạc đệm vang lên, tiết tấu quen thuộc, nhịp điệu quen thuộc, kéo Vu Thái Nhiên ra khỏi bầu không khí căng thẳng.