---- Trong phòng nghỉ, Hạ Trừng Trừng cười lạnh, thấy Diệp Thi Văn vẫn đang nắm tay mình, cô rút mạnh tay về. Cô rõ ràng không dùng sức, Diệp Thi Văn lại loạng choạng, kêu lên tiếng "Ôi chao" rồi đáng thương ngã xuống đất. Hạ Trừng Trừng sửng sốt: "Diệp Thi Văn, cô đang làm cái gì vậy! Tôi không đẩy cô." Diệp Thi Văn đáng thương lau nước mắt, vết máu trên cánh tay lộ ra, trên làn da trắng nõn như ngọc của cô ta trông thấy mà giật mình. "Trừng Trừng, chị biết em không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.