- Được rồi, nếu các bạn đã lựa chọn xong loại hình huấn luyện về sau cho Ngự thú thì nên tỏ ra có trách nhiệm, hy vọng các bạn có thể kiên trì với lựa chọn của mình đến cuối cùng.
Ngày huấn luyện đầu tiên đã có một vị huấn luyện viên trong quân đội đến truyền dạy kinh nghiệm.
Huấn luyện viên này tuổi tác không lớn, mặc một bộ quân trang màu xanh đậm nhìn qua thì rất có tinh thần, bước chân hiên ngang uy vũ, trên tay còn cầm theo một cái túi vải.
Đặt cái túi lên bàn, vị huấn luyện viên này lấy ra mấy khúc gỗ từ bên trong.
- Hôm nay tôi sẽ giảng giải cho mọi người một chút về việc làm sao mới có thể xuất ra lực công kích lớn nhất.
Huấn luyện viên nói, lời ít mà ý nhiều.
- Ngự thú không giống nhau thì phương pháp công kích cũng sẽ không giống nhau, dù vậy trên cơ bản cũng không khác lắm, ví dụ như dùng răng hoặc dùng đuôi, tứ chi hay cặp sừng, dùng các bộ phận trên cơ thể để làm vũ khí công kích.
Huấn luyện viên đang nói thì đột nhiên động thủ, bàn tay phải bỗng nhiên khép lại, các ngón tay giống như đao.
Ầm!
Khúc gỗ bị một chưởng đánh vỡ thành từng đoạn!
Một đám học sinh ngồi bên dưới đều trợn mắt há hốc mồm, vị huấn luyện viên này sao mà một lời không hợp đã động thủ rồi.
Bình tĩnh thu tay về, huấn luyện viên cúi đầu rồi mở ra PPT trên Notebook.
- Vừa rồi tôi đã làm mẫu cho các bạn xem, một chưởng đó chính là nhắm chuẩn góc độ công kích và thời cơ, cho nên mới có thể đánh nát khúc gỗ.
- Huấn luyện viên, vừa rồi là ngài không chú ý mới trực tiếp đánh nát khúc gỗ đó sao?
Đàm Tiền Tiến không nhịn được mở miệng hỏi.
Cả sân tập trở nên yên tĩnh hẳn, đôi mày rậm của huấn luyện viên nhướng lên, đáp:
- Đúng vậy, vừa rồi đúng là trong một lúc không chú ý tôi đã qua loa đánh một cái, trong thời điểm chiến đấu sau này, các bạn cũng có thể khiến Ngự thú của mình đánh lén lúc kẻ địch không chú ý, dù sao cũng là binh bất yếm trá mà.
Sau đó, huấn luyện viên lại biểu diễn một phen cho cả lớp xem. Vị huấn luyện viên này thật có bản lĩnh, tay không dễ dàng đánh nát khúc gỗ, tựa như tay không đập gạch vậy.
Nội dung bên trong PPT rất phong phú, kỹ càng và tỉ mỉ, trên cơ bản đã bao quát tuyệt đại đa số nội dung. Giảng giải phần lớn thủ đoạn công kích cùng với những việc cần chú ý, phải làm như thế nào để phòng ngự trước công kích của địch nhân, còn có làm sao để thủ đoạn công kích của Ngự thú phát huy được mức độ lớn nhất, tất cả các cách thức phát lực ra sao đều giảng giải một lượt.
Nhưng mà bài giảng có hơi nhiều, bắt buộc đám học sinh phải trở về ôn tập thật tốt mới có thể chân chính nắm giữ những kiến thức này.
Cao Bằng lắng nghe toàn bộ bài giảng như si như say, trong này có rất nhiều điều mà sách vở không hề nhắc đến, hắn cũng cảm nhận được một vài vấn đề trong cách thức huấn luyện của mình, có thể nói là hiểu ra được không ít thứ.
Sau buổi học, Mục Thiết Anh và Liên Tử đi tới.
Liên Tử nhắm mắt theo sát phía sau Mục Thiết Anh, tuy rằng cái đầu to vẫn nghiêng trái ngó phải, nhưng đã ít đi mấy phần ngượng ngùng, dẫu sao cũng đã có thể nhìn chính diện vào người khác.
- Cho cậu này.
Mục Thiết Anh đưa một quyển sổ tay thật dày cho Cao Bằng, đồng thời Cao Bằng cũng đưa một quyển sổ có bìa xanh dương cho Mục Thiết Anh.
Sau khi nhận lấy quyển sổ tay, Cao Bằng lật xem vài cái, nhìn lướt qua rồi ghi nhớ sơ bộ lại một số điểm quan trọng trong đó.
Đối với Ngự thú thuộc loại hình phòng ngự mà nói, trừ khi Ngự thú của ngươi sở hữu lực phòng ngự có thể đứng đầu thiên hạ. Nếu không thì đối với Ngự thú loại này, ý chí cứng như sắt thép mới vĩnh viễn là những thứ quan trọng hơn nhiều so với lực phòng ngự…
Còn giới thiệu thêm một vài loại hình phòng ngự cho Ngự thú, ví dụ phải làm thế nào với có thể lợi dụng ưu thế của mình tiến hành phòng ngự.
Cao Bằng rất vừa lòng, nói lời cảm ơn với Mục Thiết Anh:
- Đã làm phiền bạn rồi!
- Không cần khách khí, chúng ta đều cùng có lợi mà.
Mục Thiết Anh giơ giơ quyển sổ màu xanh dương trong tay lên.
Buổi chiều là thời gian huấn luyện thực chiến, nhìn một xe rồi lại một xe quái vật được chuyển tới kia, Cao Bằng âm thầm líu lưỡi, quả thật là vô cùng bạo tay.
Nhiều quái vật như vậy, yêu cầu phải tiêu hao biết bao nhiêu vật lực và tài lực.
Từng con quái vật bị áp giải xuống xe, cuối cùng bị nhốt trong những cái lồng lưới thép được chế tạo đặc biệt.
Cái lồng lưới thép có chiều cao khoảng chừng năm mươi mét và bề rộng cũng giống hệt như vậy.
Trên sân huấn luyện có đến hơn hai trăm cái lồng lưới thép, mỗi một cái lồng lưới thép như thế đều giam giữ một con quái vật. Những con quái vật này dã tính chưa thuần, tỏ ra bất an nên cứ quanh quẩn một chỗ, sau đó thường xuyên phát ra âm thanh rít gào trầm thấp, hung tợn nhìn chằm chằm vào những sinh vật bên ngoài lồng giam.
- Đây là những con quái vật sẽ chiến đấu với Ngự thú của chúng ta sao?
Cách Cao Bằng không xa có một nam sinh vóc dáng cao to, thân hình mập mạp, không ngừng xoa xoa tay vẻ đầy háo hức, liếc nhìn con Ngự thú loại chó Tam Vĩ Teddy nằm sấp bên cạnh hắn, nói với vẻ tràn đầy tự tin:
- Teddy nhà tôi là mạnh nhất, tuyệt đối có thể giết đám quái vật đó không còn manh giáp.
- Con Teddy kia của cậu đúng thật cũng hù người một phen, nếu như thật sự ra trận chỉ e sẽ bị dọa nằm bò trong nháy mắt, nói về chiến đấu thì vẫn nên nhắc đến thể loại Ngự thú như Hoàng Vĩ Hạt Vương nhà tôi mới được.
Người vừa nói tỏ ra vô cùng đắc ý, nhẹ nhàng vuốt vuốt con quái vật có chiều dài khoảng chừng một thước bên cạnh, hơn nữa cái đuôi bò cạp màu vàng khi cong lại cũng cao đến gần ba mét.
- Cái chó má Hoàng Vĩ Hạt Vương gì, đây chẳng phải chỉ là một con Hoàng Vĩ Hạt phổ thông thôi sao? Cái chữ Vương này nhất định là do bản thân cậu tự phong lấy phải không?
Người nọ mỉa mai nói một cách không lưu tình chút nào.
- Cái gì mà tự phong chứ! Việc Ngự thú còn không rõ ràng hay sao? Nó tuyệt đối có thể tiến hóa thành Hoàng Vĩ Hạt Vương!
Thấy quái vật bị trói tứ chi mang lên rọ mõm, từng đám được chuyển xuống xe, bọn học sinh trên sân huấn luyện càng thêm hưng phấn thảo luận, âm thanh ồn ào huyên náo.
- Cứ năm người chia làm một tổ, bắt đầu tiến hành huấn luyện thực chiến.
Đúng lúc này, giọng nói của huấn luyện viên vang lên.
Lại phân tổ một lần nữa, vừa khéo huấn luyện viên phụ trách Cao Bằng không hề thay đổi, vẫn là Trương Nhẫn Bách, xung quanh mấy cái lồng giam đều do hắn phụ trách.
- Có ai xung phong làm người đầu tiên đi vào không?
Trương Nhẫn Bách lên tiếng hỏi.
Đã đến thời điểm lên sân khấu, đám học sinh bên dưới còn đang ồn ào huyên náo cái gì mà Ngự thú nhà ta thiên hạ vô địch trong nháy mắt đều ngậm miệng, im thin thít hết cả.
- Tôi hy vọng các bạn có thể tích cực xung phong, vừa bắt đầu khẳng định là thời điểm thực chiến hiệu quả nhất, chờ sau khi người phía trước huấn luyện xong rồi thì trạng thái của quái vật trong lồng giam hẳn sẽ không được tốt, hiệu quả huấn luyện cũng bị giảm đáng kể, tôi hy vọng các bạn có thể nắm bắt thời cơ.
Những lời này là thật, hoàn toàn không một chút dối trá nào, nhưng nhìn lồng sắt khoảng chừng cao đến hai mét, dài cũng phải ba mét, phảng phất như một cái thành trì nhỏ chuyên dùng cho mấy con lợn rừng gai thép đấu đá lung tung lang tang. Một đám học sinh ai cũng không dám để Ngự thú nhà mình xông lên chịu chết.
Đám lợn rừng gai thép điên cuồng va đập lên vách lồng sắt, vang lên tiếng lanh canh lốp cốp không ngừng.
Tròng mắt đỏ như máu tràn ngập tàn bạo, thở “phì phà phì phò” vô cùng dữ tợn!
Dường như không hề biết mệt mỏi cứ điên cuồng va đập lồng sắt như vậy, từng cái gai sắc nhọn màu đen như cương châm dựng thẳng lên.
- Huấn luyện viên, chúng em có thể đổi một con quái vật khác được không?
Một bạn học chần chờ nói, sau đó chỉ vào lồng sắt bên cạnh, trong cái lồng sắt kia đang đứng một con linh cẩu phảng phất như da bị lột đi, bắp thịt thô to lộ ra màu máu trông vô cùng đáng sợ.
Hẳn là lúc trước con linh cẩu này đã chạy trốn từ vườn bách thú nào đó.
Tuy dáng vẻ bên ngoài thực khủng khiếp, nhưng thân hình con quái vật này lại không lớn, chỉ dài chừng hai mét, cao hơn một mét là cùng, so với đa số Ngự thú khác đều không chiếm ưu thế gì. Chỉ có vẻ ngoài nhìn qua hơi dọa người thôi.
【 Tên quái vật 】: Cương Tông Thiết Trư
【 Cấp bậc quái vật 】: Cấp 9
【 Phẩm chất quái vật 】: Phổ Thông
【 Trạng thái quái vật 】: Vết thương nhẹ ( hoảng sợ )
……
【 Tên quái vật 】: Vô Mao Huyết Linh Cẩu
【 Cấp bậc quái vật 】: Cấp 10
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất tinh nhuệ
【 Trạng thái quái vật 】: Tổn thương tầm trung (cảnh giác)
Con linh cẩu dáng vẻ xấu xí này không ngờ lại có phẩm chất tinh nhuệ.
Hơn nữa còn là một con mãnh thú bị thương.
Không giống với Cương Tông Thiết Trư táo bạo, Vô Mao Huyết Linh Cẩu chỉ lẳng lặng ngồi giữa lồng sắt, nhẹ nhàng liếm miệng vết thương.