Đại Tử thu tầm mắt lại, Cao Bằng đi đến bên dưới vách núi. Vừa rồi khi chiến đấu đám hươu kia hoảng sợ bỏ chạy cả rồi, Trần Hán Kiều vẫn chưa hết kinh dị từ trên vách đá leo xuống. Hắn chậm chậm chạy về phía Cao Bằng, trên mặt đầy vẻ xấu hổ: - Thật xin lỗi, tôi… Trần Hán Kiều há to miệng, cuối cùng không nói được gì nữa. Cao Bằng nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu rồi ung dung cười: - Không sao! Mục tiêu thực sự của bọn họ là tôi, dù...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.