Trần Hán Kiều nhìn quả quýt với ánh vàng rực rỡ thì hơi sửng sốt, sau đó tươi cười nhận lấy. - Cảm ơn! - Nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi. Cao Bằng nói. Trần Hán Kiều trêu: - Cái tên nhà cậu... đưa quýt cho tôi cũng không tính là gì, còn bảo tôi ăn nhân lúc nóng nữa. - Ha ha. Cao Bằng cười ha ha. Bọn họ đều biết mua quýt, cũng chỉ đùa một chút mà thôi. Ban đầu bọn họ vốn là bạn học, bây giờ nói chuyện với nhau cũng trở nên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.