Nhìn cánh cửa bị khóa lại, Mục Thiết Anh há hốc mồm muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại im lặng, khóe mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Bên trong nhà an toàn có thức ăn nước uống đầy đủ, những người này sẽ không chết đói, chẳng qua sẽ chỉ phải ăn một chút khổ sở. Lúc này sắc trời bắt đầu tối dần, Cao Bằng giơ tay lên nhìn đồng hồ, mắt thấy cũng đã gần bảy giờ. - Có vẻ chúng ta chỉ có thể nghỉ ngơi một đêm ở dã ngoại thôi. Cao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.