Cẩn thận từng li từng tí bỏ cái vuốt nhện đang che trên mắt xuống, lộ ra đôi con ngươi màu đỏ, nó yên lặng dò xét Cao Bằng. Cái đầu không nhỏ kia của nó liên tục nhớ lại, cố gắng suy nghĩ. Nhớ đến việc ngày đó ở trên cầu thang, gia hỏa trước mắt này từng vứt một cái hỏa cầu dọa cho nó vô cùng hoảng sợ. Vẻ mặt của Hôi Bàn Vằn Chu không tốt lành gì. Đại Tử vẫn luôn yên tĩnh nằm nhoài trên lưng Cao Bằng, bởi vì thân thể của nó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.