Từ dưới nước lên, cô gọi điện thoại cho Tần Nhân Thiên, hẹn anh ta đi chơi.
Tần Nhân Thiên rất nhanh đã đến nơi, còn mang cả người máy của Tiểu Quân đến.
“Bác bảo người ta tải lại phim hoạt hình, cháu có thể xem rồi.”
“Cảm ơn bác.” Tiểu Quân mở miệng cười tươi sáng lạn.
Tư Mã Ngọc Thanh chạy đến: “Oa, người máy này ngầu thật đấy, cho anh chơi một chút.” Cậu giơ tay ra định cướp lấy, Tiểu Quân đem người máy giấu ra đằng sau: “Anh Ngọc Thanh, anh muốn chơi, không được cướp, phải hỏi em có đồng ý cho anh chơi không trước đã?”
Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi, hơi tức giận: “Em thật nhỏ mọn.”
Hoa Hiền Phương vuốt đầu cậu: “Ngọc Thanh, em là anh lớn, hơn nữa không phải sau này em muốn trở thành cậu chủ đệ nhất của thành phố Long Minh hay sao? Tuyệt đối không được học những đứa trẻ nghịch ngợm không lễ phép ở ngoài kia tùy tiện cướp đồ, em nhất định phải biểu hiện ra chỗ nào cũng giỏi hơn bọn họ, lịch sự hơn bọn họ, giống như anh Kiến Nghi và anh Nhân Thiên vậy, khiến bọn họ phải ngước nhìn em, sùng bái em, biết chưa?”
Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt, dùng sức gật đầu: “Chị gái xinh đẹp, chị nói đúng, em không phải là đứa trẻ nghịch ngợm, em là công tử nhà giàu.”
Cậu quay sang phía Tiểu Quân, gãi đầu: “Tiểu Quân, anh có thể chơi người máy của em một lát được không?”
“Được ạ.” Tiểu Quân đưa người máy cho cậu.
Tần Nhân Thiên lấy ván lướt sóng từ trong xe ra, Tiểu Quân vừa thất, mắt mở lớn: “Oa, bác, bác muốn đi lướt sóng sao?”
“Đến bãi biển chơi, đương nhiên phải lướt sóng rồi.” Tần Nhân Thiên cười quyến rũ, mang theo vài phần phóng đãng bất cần.
Lục Sênh Hạ mím môi cười hi hi: “Anh Nhân Thiên lúc lướt sóng đẹp trai lắm, em nhớ có một lần, chúng ta mở party ở đảo, anh ấy thu hút tất con gái ở bãi biển đến chỗ đó.”
Hoa Hiền Phương nhìn ra rồi, hôm nay người đến là Tần Nhân Thiên yêu mạo hiểm, không phải kiểu người dịu dàng như lần gặp trước ở biệt thự.
Tần Nhân Thiên đi vào biệt thự, thay đồ bơi.
Hoa Hiền Phương vốn cho rằng anh ta sẽ để hở nửa người trên, không ngờ anh ta lại mặc bộ đồ lướt sóng chuyên nghiệp.
Thất vọng!
Quả nhiên muốn đạt được gian kế cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Em rể, có muốn cùng chơi không?” Anh hướng về phía Lục Kiến Nghi gọi.
“Bố ma vương cũng biết lướt sóng sao?” Tiểu Quân hưng phấn hỏi.
“Chú ấy đương nhiên biết, chú ấy còn là cao thủ nữa đấy, ngày trước lúc ở Hawai, bọn bác cùng nhau lướt trên một con sóng cao hơn ba mét.” Tần Nhân Thiên nói: “Đời người có thể gặp được một đối thủ không ngừng khiêu chiến cũng là một chuyện may mắn.”
Bọn họ và Hứa Nhã Thanh đều là nhân vật nổi tiếng ở Ivy League, Lục Kiến Nghi dẫn đầu.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta và Lục Kiến Nghi đều vào học ở Massachusetts, còn Hứa Nhã Thanh đi Colombia.
Tần Nhân Thiên rất xuất sắc, nhưng luôn bị Lục Kiến Nghi áp vế, từ nhỏ đến học đại học đều như vậy, trong lòng anh ta dù ít dù nhiều đều có chút hụt hẫng, lại thêm anh yêu mạo hiểm, tự nhiên sẽ không ngừng khiêu chiến Lục Kiến Nghi.
Lục Kiến Nghi nhếch khóe miệng miệng, cười như không cười: “Bác cả, hôm nay bãi biển bên này giao cho anh, tôi không chơi đâu.”
Tần Nhân Thiên chẹp chẹp miệng, vừa trêu đùa, vừa mỉa mai: “Ôi, người đàn ông đã kết hôn, có con bèn không có tinh thần mạo hiểm nữa rồi.”
“Anh Nhân Thiên, nhân lúc còn độc thân, chơi bời đi.” Hoa Phi cười he he.
“Ngày tháng anh độc thân còn dài lắm.” Tần Nhân Thiên đi về phía biển, bọn trẻ đi theo sau, đi đến bòe biển chụp ảnh trợ uy cho anh.
Hôm nay đốt calo, sóng cũng khá lớn, rất thích hợp lướt sóng.
Tần Nhân Thiên rất hưởng thụ cảm giác được đạp gió cưỡi sóng.
Anh ta đuổi theo từng đợt sóng, nhanh nhẹn mà dũng mãnh, giống như một nàng tiên cá.
“Bác, bác ngầu quá!” Tiểu Quân ở trên bãi biển, vì tay hét to, cậu bé đã biết bơi, đợi cậu bé lớn hơn chút nữa cũng muốn học lướt sóng.
Hoa Hiền Phương đưa tay đặt ở trên vai của Lục Kiến Nghi: “Ma vương tu la, anh cũng chơi đi, để em được mở mang tầm mắt một chút!”
Lục Kiến Nghi nhẹ vuốt lên mũi cô: “Em gọi Tần Nhân Thiên đến, là muốn nhìn cậu ta lướt sóng sao?”
Cô lộ ra một nụ cười kì quái: “Sao em cứ thấy anh như con giun trong bụng em vậy, cho dù em nghĩ gì anh cũng đều biết?”
“Hiểu vợ không ai bằng chồng.” Khóe miệng xinh đẹp của anh nở một nụ cười mị hoặc, một đôi mắt đen láy dưới ánh sáng mặt trời mang theo sự sắc bén.
Cô khoanh tay vào nhau, chống cằm: “Làm ơn, anh cứ coi như không biết đi, tuyệt đối đừng vạch trần em, ảnh hưởng đến kế hoạch của em.”
Anh hơi nghiêng người, môi mỏng dán ở bên tai cô, giọng nói khống chế ở phạm vi chỉ hai người nghe thấy: “Hôm nay là nhân cách nào của Tần Nhân Thiên đến đây?”
“Anh nói xem?” Cô hỏi ngược lại: “Sau khi anh ta mất trí nhớ, anh có từng thấy anh ta lướt sóng không?”
Lục Kiến Nghi nhún vai, sau khi mất trí nhớ, anh ta bèn chìm đắm vào hội họa và âm nhạc, đừng nói lướt sóng, ngay cả leo núi cũng không chơi nữa.
Lúc anh trầm mặc, giọng nói của Hoa Hiền Phương thật thấp truyền đến: “Lần trước em gặp phải không phải là nhân cách này, là nhân cách yên tĩnh kia, mới qua vài ngày đã đổi rồi, có lẽ nào là đi ngủ một giấc sẽ biến thành nhân cách khác?”
“Hay là tối nay giữ anh ta ở lại đây ngủ qua đêm, ngày mai thử xem thế nào?” Lục Kiến Nghi dùng ngữ khí mang theo vài phần trêu đùa nói.
Hoa Hiền Phương lại cảm thất đây là một chủ ý hay, gật đầu như gà mổ thóc: “Được lắm, tốt lắm, đằng nào chúng ta cũng đến đây nghỉ cuối tuần, sao có thể chỉ chơi một ngày?”
Lục Kiến Nghi hơi toát mồ hôi, xoa đầu cô, chỉ là tùy tiện nói, cô còn xem thành thật rồi.
Nhưng, nếu như không thỏa mãn lòng tò mò của cô, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để tiếp tục đào sâu, đành tùy cô vậy.
Anh cũng muốn xem xem, Tần Nhân Thiên rốt cuộc có bí mật gì, có phải thật sự là mắc chứng đa nhân cách rồi hay không.
Tần Nhân Thiên ở trong nước chơi tận hai tiếng mới lên bờ.
Tiểu Quân chạy qua đón: “Bác, sau này cậu dạy cháu lướt sóng được không ạ?”
“Cháu cũng muốn học.” Tư Mã Ngọc Thanh ở bên cạnh nói.
“Được, đợi các cháu trưởng thành rồi, bác dạy các cháu.” Tần Nhân Thiên cười.
Về đến biệt thự, anh ta đi tắm rửa, từ trong nhà tắm đi ra, ngồi lên trên sô pha.
Tiểu Quân ngồi bên cạnh anh: “Bác, hổ phách lần trước cậu tặng cháu đẹp lắm.”
“Đấy là bác đào được ở khu quặng ở biển Apollo.” Tần Nhân Thiên cười nói.
Tiểu Quân hơi ngây người: “Ý, không phải bác nói là đào được ở khe hở lớn ở Đông Phi sao?”
“Thế à?” Ánh mắt màu nâu trà của Tần Nhân Thiên hơi động một chút: “Đấy là bác nói nhầm, bác trước là đi biển ở Apollo, sau đó mới đi châu Phi.”
Đôi mắt to sáng của Tiểu Quân chớp hai cái: “Chả trách cháu đưa hổ phách cho cô giáo xem, cô ấy nói hổ phách chủ yếu có ở vùng biển Apollo, châu Phi không có hổ phách.”
Lúc bọn họ nói chuyện, Hoa Hiền Phương vừa đúng lúc đi vào phòng, nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ một cách rõ ràng.
Một tia sắc bén lặng lẽ vụt qua trong mắt cô.
Hổ phách như thế này là bảo thạch quý giá và hiếm có, Tần Nhân Thiên không thể nào nhớ nhầm, càng không thể nói nhầm, chẳng lẽ là…
Danh Sách Chương: