Cả người Tư Mã Ngọc Như run rẩy dữ dội.
“Em không bị mộng du, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như thế, anh đã thấy em mộng du khi nào chưa?”
Lục Vinh Hàn thở dài.
“Em quả thật không bị mộng du, thế nhưng không phải chức năng thần kinh của em mất cân đối à? Thỉnh thoảng mất ngủ, nghe thấy ảo giác, là do anh mềm lòng, không đành lòng nhìn em vẫn luôn ở bệnh viện tâm thần, làm hại em không thể khỏi hẳn, bây giờ em nhất định phải chữa trị cho thật tốt, nếu không bệnh tình của em sẽ càng lúc càng nghiêm trọng hơn, càng làm ra nhiều chuyện đáng sợ.
”
Tư Mã Ngọc Như trợn tròn mắt, lời này giống như nhét một cục xương vào trong miệng cô ta, khiến cô ta không nuốt vào được, cũng không nhả ra được.
Đây giống như là bê đá tự đập chân mình.
Trước đó ở làng du lịch, vì phủ nhận hiềm nghi giết người của bản thân, tự tẩy trắng cho mình, cô ta đã bịa ra những lời nói dối như thế.
Hiện tại nếu như nói với Lục Vinh Hàn mình không có bệnh, chẳng khác gì thừa nhận trước đó mình nói dối.
“Em đã khỏi rồi, đó chẳng qua chỉ là một chút vấn đề nhỏ mà thôi, hiện tại em dùng thuốc điều tiết nội tiết, khống chế chứng bệnh tiền mãn kinh, không xuất hiện bất kỳ triệu chứng khác thường nào.
”
“Chẳng phải bây giờ đang xuất hiện đó ư? Giấu bệnh sợ bác sĩ là không đúng, em nhất định phải đi khám bác sĩ.
” Thái độ của Lục Vinh Hàn vô cùng kiên định, vấn đề lúc này của cô ta không nhỏ, mà chính là có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, bất kỳ khi nào cũng có thể làm bị thương người khác hoặc là chính mình.
Ngay cả suy nghĩ muốn tự tử Tư Mã Ngọc Như cũng có rồi.
Làm sao cô ta cũng không nghĩ thông được, sao mình lại đột nhiên bị mộng du chứ? Chẳng lẽ có người hạ độc cô ta, bỏ một loại chất độc gây ảo giác nào đó.
“Vậy em sẽ đi làm kiểm tra toàn diện.
”
Đến bệnh viện, cô ta hết sức yêu cầu bác sĩ kiểm tra máu cho cô ta, kết quả kiểm tra đều bình thường.
“Ông xác định không ai hạ độc tôi ư? Có phải mấy người quên chưa xét nghiệm nước tiểu?”
“Bà Lục, trong máu của bà không có bất kỳ thành phần thuốc nào, loại thái độ nghi thần nghi quỷ này của bà chính là một loại bệnh tinh thần.
” Bác sĩ nghiêm túc nói.
Tư Mã Ngọc Như tức đến mức ngũ quan vặn vẹo.
“Tinh thần của tôi rất bình thường, không có vấn đề nào hết, nhất định là do có người muốn hại tôi.
”
Bác sĩ lắc đầu, đưa ánh mắt nhìn Lục Vinh Hàn.
“Ông Lục, rõ ràng vấn đề của vợ ông đã rất nghiêm trọng, trước mắt tôi sẽ kê cho bà ấy mấy loại thuốc để bà ấy về uống, nếu như vẫn không kiểm soát được thì nhất định phải nhập viện điều trị.
”
Trên trán Tư Mã Ngọc Như giật giật.
“Ông đang nói hươu nói vượn, nói chuyện giật gân, tôi rất bình thường, không có một chút bệnh nào.
”
Bác sĩ nhún vai đáp.
“Người đến chỗ của tôi đều nói bản thân mình không có bệnh.
”
Tư Mã Ngọc Như quả thật sắp điên đến nơi.
Cho dù cô ta có nói gì thì theo bác sĩ cũng chỉ là đang bịa đặt.
Lục Vinh Hàn vô cùng lo lắng, nhìn bệnh tình của cô ta có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Buổi tối Tư Mã Ngọc Thanh trở về.
Lục Vinh Hàn lo lắng Tư Mã Ngọc Như phát bệnh sẽ dọa đến đứa nhỏ, cho nên đặc biệt dặn dò cô ta nhất định phải uống thuốc trước.
Tư Mã Ngọc Như còn lâu mới có ý định uống, cô ta tin chắc mình không có bệnh mà là có người muốn hại cô ta.
Nói không chừng chính là do một người làm nào đó bị Hoa Hiền Phương mua chuộc, âm thầm bỏ thuốc gây ảo giác cho cô ta dùng.
Bởi vì rất nhanh đã bài tiết, cho nên mới không kiểm tra ra được.
Ngay cả cơm tối cô ta cũng ăn ở bên ngoài, cô ta quyết định không ăn gì ở trong nhà, cái gì cũng không uống, như thế sẽ không trúng chiêu nữa.
Tư Mã Ngọc Thanh chơi với hai con hamster nhỏ của mình một lúc rồi về phòng ngủ.
Nửa đêm trong biệt thự yên tĩnh vắng vẻ, tất cả mọi người đều đang chìm vào trong giấc mộng.
Một bóng dáng màu đỏ từ trên thang lầu đi xuống, bước chân máy móc mà cứng ngắc, giống như một cái xác không hồn.
Cô ta đi đến trong phòng bếp, lấy một con dao gọt trái cây ra, từng bước, từng bước đi đến chiếc lồng của hamster nhỏ.
Chú chuột hamster nhỏ đang ngủ say bị đánh thức, không ngừng kêu chít chít.
Cô ta xách hamster nhỏ lên, hung hăng ném xuống mặt đất một cái, hamster nhỏ kêu lên thảm thiết, lộn một vòng, nằm rạp trên mặt đất đau đớn giãy dụa, cô ta lại một dao đâm xuống, chém đứt đầu hamster, lại xách nó lột hết da lông.
Nửa đêm, Tư Mã Ngọc Thanh dậy giải quyết nỗi buồn, nghe thấy được tiếng kêu của hamster nhỏ, cậu nhóc bèn đi đến phòng của Lục Vinh Hàn.
“Dượng ơi, cháu nghe thấy tiếng kêu của hamster nhỏ ở dưới lầu, chẳng lẽ là do cháu không đóng cửa lồng, để chúng chạy ra ngoài.
”
Lục Vinh Hàn ngồi dậy, biết hai con hamster nhỏ này là bảo bối của con trai, ông ta lập tức nói.
“Chúng ta xuống dưới xem một chút.
”
Hai người đi đến đầu bậc thang thì nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như đang lột da hamster, cắn mạnh một cái, trong miệng cô ta đều là máu tươi.
Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng hoảng sợ, ánh mắt trừng to như chuông đồng, há hốc miệng, sợ đến mức không phát ra được tiếng động gì.
Hai đùi cậu bé run lên, quần cũng ướt.
Lục Vinh Hàn vội vàng che đi ánh mắt của cậu bé.
Hình ảnh đáng sợ kia đập sâu vào mắt ông ta, trông giống như một bộ phim kinh dị.
Không thể đánh thức người mộng du, nếu không cô ta sẽ vì quá hoảng sợ mà chết đi.
Tư Mã Ngọc Như ném hamster xuống mặt đất, sau đó lại máy móc di chuyển, từng bước từng bước đi lên cầu thang.
Lục Vinh Hàn cẩn trọng dẫn theo Tư Mã Ngọc Thanh tránh sang một bên.
Tư Mã Ngọc Thanh vùi đầu vào trong ngực của ông ta, cơ thể không ngừng run rẩy, giống như lá cây bị gió thổi.
Vốn dĩ cậu nhóc là một người rất nhát gan, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như thế gần như sắp bị hù chết.
Tư Mã Ngọc Như trở về phòng của mình, ngã xuống giường tiếp tục ngủ say, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lục Vinh Hàn dẫn theo Tư Mã Ngọc Thanh vào phòng của mình, Tư Mã Ngọc Thanh run rẩy khóa cửa lại.
“Dượng ơi, cô điên rồi, cô giết hamster nhỏ của cháu, cháu muốn về nhà, cháu không muốn ở nơi này nữa.
”
Lục Vinh Hàn khẽ vỗ lưng cậu bé, dịu dàng an ủi.
“Ca phẫu thuật của chị cháu có ít di chứng, cho nên mẹ cháu vẫn chưa về, bố cháu đang đi công tác ở nước ngoài, ai chăm sóc cho cháu đây?”
“Vậy cháu có thể đến ở nhà họ Lục chứ?” Tư Mã Ngọc Thanh sợ hãi nói.
“Cháu có thể đi tìm chị họ chơi cùng mình, nhưng ở lại nhà họ Lục thì có chút không thích hợp lắm.
” Lục Vinh Hàn nhỏ giọng nói, hiện tại thân phận của cậu bé đã bại lộ, chỉ sợ bà cụ sẽ không đồng ý đến cậu bé đến nhà họ Lục, hơn nữa ông ấy cũng có chút cố kỵ Y Hạo Phong.
Tư Mã Ngọc Thanh đâu nghĩ được nhiều như thế, cậu bé đã quyết định sáng sớm ngày mai sẽ gọi điện cho chị gái xinh đẹp, trốn đến nhà họ Lục.
Đối với cậu bé mà nói, ngoại trừ bố mẹ thì người thân nhất với mình chính là người chị xinh đẹp, so với mấy người này thì cậu bé thân với chị xinh đẹp hơn.
Ngày hôm sau Tư Mã Ngọc Như thức dậy, cô ta phát hiện trên khóe miệng mình còn có vết máu, cô ta hoảng sợ đến mức gào thét lên.
Lục Vinh Hàn dẫn cô ta đến phòng khách, để cô ta nhìn cảnh tượng khủng bố trong phòng khách.
“Tối hôm qua em lại mộng du, xem ra thuốc cũng không thể nào khống chế được bệnh tình của em, em vẫn nên nằm viện thì hơn.
”
Tư Mã Ngọc Như không dám tin, hôm qua cô ta không ăn uống gì ở nhà, chẳng lẽ đối phương hạ độc trong không khí, thổi chất gây ảo giác không mùi không vị vào phòng cô ta?.
Danh Sách Chương: