Lục Kiến Nghi lộn xộn trong gió, một màu đen lại từ đỉnh đầu bao trùm xuống, oan uổng của anh thật sự sâu như biển, còn oan hơn cả Đậu Nga.
“Cô gái ngốc, chẳng lẽ tới bây giờ, anh vẫn không có một chút tin tưởng anh sao?”
“Em muốn tin tưởng anh, nhưng mà vì sao hết lần này tới lần khác, Kiều An lại mất tích trùng hợp vào ngay lúc này chứ? Lúc trước em nghi ngờ Kiều An mang thai, anh thề thốt phủ nhận, còn như chém đinh chặt sắt nói, Kiều An sẽ không rời khỏi thành phố Long Minh, sẽ không trốn đi dưỡng thai, sự thật lại một giây vả mặt.
Cho nên, em muốn một lần nữa suy nghĩ về việc tin tưởng anh, có lẽ từ đầu đến cuối, anh đều đang gạt em, anh và Kiều An vẫn luôn chưa dứt tơ tình!”
Tứ chi cô rét run, cổ họng khô khốc, hốc mắt đỏ lên, lồng ngực khó chịu giống như lửa đốt, vì sao mỗi một lần trong lòng cô bốc lên một tia hy vọng, sẽ có hiện thực tàn khốc nửa đường nhảy ra, một lần nữa đánh cô vào địa ngục!
“Cô gái ngốc!” Anh bỗng nhiên ôm chặt cô, ép chặt đầu cô vào trước ngực, trái tim anh đập cực kỳ hỗn loạn: “Có chuyện anh vốn không muốn nói…” Anh ngừng lại, tựa như có chút do dự, nhưng vẫn nói ra: “Kiều An có làm vòng tránh thai.
Lần trước, em nhắc tới việc cô ta có khả năng mang thai, anh đã phái người đưa cô ta tới bệnh viện kiểm tra, vẫn còn vòng tránh thai, cho nên, cô ta không có khả năng mang thai.”
Hoa Hiền Phương chấn động, vo cùng kinh ngạc: “Cô ta có vòng tránh thai? Vì sao chứ? Cô ta còn chưa kết hôn, sao phải làm vòng tránh thai? Không phải là anh ép cô ta chứ? Loại chuyện này, cô ta cũng đồng ý với anh sao? Có phải anh lo lắng cô ta ở bên ngoài có người đàn ông khác, cắm sừng anh không?”
Chuyện này hoàn toàn vượt phạm vi tưởng tượng của cô, trong đầu cô có một trăm dấu chấm hỏi!
Lục Kiến Nghi lau đi một giọt nước mắt trên khoé mắt cô: “Nhiều vấn đề như vậy, anh nên trả lời câu hỏi nào của em đây?”
Cô chớp chớp mắt, dùng một loại biểu cảm hoang mang, mơ màng, kinh dị nhìn anh: “Không phải anh nói chưa phát sinh quan hệ với cô ta sao? Vì sao còn để cô ta làm vòng tránh thai? Có phải anh gạt em không?”
Lục Kiến Nghi thở dài, biết cô sẽ hỏi như vậy: “Chức năng cũng không phải chỉ anh có, đàn ông bình thường đều có.”
Cô không hiểu, trong đầu giống bột nhão, càng ngày càng loạn, càng ngày càng hồ đồ: “Rốt cuộc giữa anh và Kiều An là quan hệ gì?”
“Em có thể hiểu là một loại quan hệ làm việc.” Lục Kiến Nghi thản nhiên nói.
Hoa Hiền Phương cầm nước trái cây trên bàn trà lên, uống đầy miệng.
Quan hệ làm việc gì cần tránh thai?
Chẳng lẽ anh lo lắng phụ nữ mang thai sẽ ảnh hưởng tới công việc?
“Anh sẽ không yêu cầu bọn họ tránh thai chứ?”
Lục Kiến Nghi nghẹn lại, lộ ra vẻ mặt quái dị: “Chức trách của mỗi người không giống nhau, yêu cầu cũng khác nhau.”
Cô chuyển động đôi mắt đen nhánh vài vòng, nhưng không nghĩ ra công việc gì cần tránh thai, trừ khi là…
“Không phải Kiều An là nhân viên xã giao chuyên làm công việc ‘ dùng nhan sắc để quyến rũ ’ của anh chứ?”
Lục Kiến Nghi dở khóc dở cười, đây không phải là động não, mà là suy nghĩ đen tối.
“Anh cần xã giao như vậy sao?”
“Không cần.” Cô làm mặt quỷ một cái, ngượng ngùng cười: “Chỉ có nhà người khác dùng người để quyến rũ anh.”
“Cô gái ngốc!” Anh hôn xuống cái trán của cô, âm thanh trầm thấp dịu đang tựa gió đêm: “Sau này phải tin tưởng anh nhiều một chút, đừng tin những lời đồn đãi vớ vẩn ở bên ngoài đó.”
Cô cụp mắt xuống, một cái bóng bao phủ gương mặt xinh đẹp của cô.
Cô biết có một số người có tính toán muốn chia rẽ mối quan hệ vợ chồng của cô và Lục Kiến Nghi, nhưng lỗ hổng thì không có gió, không có lửa làm sao có khói, anh và Kiều An thật sự quá mờ ám, ít nhất là ở trước mặt công chúng, còn đã từng vả lên mặt cô, khiến cô trở thành trò cười lớn nhất toàn bộ thành phố Long Minh.
Cho nên, cô không thể toàn toàn tin tưởng anh.
“Em đi xem con.” Cô nở một nụ cười từ bên khoé miệng cứng đờ, kết thúc đề tài này.
Trên mặt Lục Kiến Nghi có một tia bất đắc dĩ thở dài, anh nhìn ra được, Hoa Hiền Phương vẫn không đủ tin tưởng anh, không tin tưởng anh.
Dù sao anh cũng đã từng cắm một cây gai ở trong lòng cô, muốn rút cây gai này ra, không dễ dàng như vậy.
Lúc này, Giang Thành.
Kiều An thu dọn hành lý xong, chuẩn bị về thành phố Long Minh.
Trước khi trở về, cô ta phải cho mọi người một bất ngờ, đặc biệt là Hoa Hiền Phương.
Cầm lấy di động, cô ta đăng một tin trong vòng bạn bè: làm mẹ, thật hạnh phúc!
Sau đó đăng tải bức ảnh của hai cậu bé sinh đôi lên.
Khi tin tức đăng lên, lập tức gây ra sóng to gió lớn trong cộng đồng những người nổi tiếng ở thành phố Long Minh.
Tất cả mọi người đang suy đoán bố ruột của bọn trẻ là ai.
Tất nhiên Lục Kiến Nghi đứng mũi chịu sào trở thành đối tượng bị nghi ngờ.
Hơn nữa rất nhiều người chắc chắn bọn trẻ chính là con của anh.
Kiều An sống ở biệt thự của Lục Kiến Nghi, lái xe của Lục Kiến Nghi, quẹt thẻ của Lục Kiến Nghi, nói cô ta không phải tình nhân bí mật của Lục Kiến Nghi, quỷ cũng sẽ không tin!
Hoa Hiền Phương cũng biết được tin tức này trước tiên.
Cô cảm thấy như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm xuyên tim, cảm giác bị đá vào vực sâu vạn trượng, tất cả sự tin tưởng, tất cả tình cảm, đều lập tức sụp đổ trong nháy mắt, tất cả ngọt ngào, tất ca hạnh phúc, đều giống như bong bóng xà phòng hóa thành bọt nước, hoá thành tro bụi.
Mấy tiếng đồng hồ trước, Lục Kiến Nghi còn thề son sắt nói, Kiều An tuyệt đối không mang thai, cũng sẽ không sinh con.
Mấy tiếng đồng hồ sau đã bị vả mặt triệt triệt để để!
Châm chọc cỡ nào chứ!
Buồn cười cỡ nào chứ!
Hài hước cỡ nào chứ!
Cô như một mũi tên vọt thẳng vào phòng làm việc của Lục Kiến Nghi, cả người cô đều là lửa giận nóng hừng hực, ở sát biên giới bùng nổ: “Lục Kiến Nghi, không phải anh nói Kiều An làm vòng tránh thai sẽ không mang thai sao? Vậy hai đứa nhỏ này ở đâu ra? Từ trong đất chui ra sao?”
Trong lòng Lục Kiến Nghi cũng như lửa đốt, còn sốt ruột hơn cả cô, rất vất vả anh mới rửa sạch được oan uổng, lại vô duyên vô cớ bị hắt một chậu nước bẩn.
“Chuyện này anh cũng vừa mới biết, đứa bé không phải là Kiều An sinh, ngày mai Roy sẽ cùng Kiều An trở về, anh để anh ta tới gặp em để giải thích rõ ràng.”
Hoa Hiền Phương lạnh lùng nhìn anh, anh nói cô không nghe vào một chữ nào.
Chuyện này nhất định không đơn giản như trong tưởng tượng của cô, cô không thể tin tưởng anh, cũng sẽ không tin tưởng anh, anh không phải một người có thể hoàn toàn tin cậy, người đàn ông có thể hoàn toàn dựa vào.
“Có phải em nên chúc mừng anh, lại lần nữa có con, hơn nữa còn là sinh đôi! Khó trách, anh thích Kiến Diệp hơn Kiến Dao, nhiều con trai mà, đương nhiên là không cần thiết.”
Lục Kiến Nghi buồn bực, phát điên, bực bội, anh cũng là người bị hại, không hiểu sao bị hắt nước bẩn, bị đổ oan, còn không có đường chối cãi.
“Nếu con của Kiều An là của anh, ngày mai anh sẽ đi làm phẫu thuật triệt giống!” Anh cắn răng, trong ánh mắt lóe lên ngọn lửa tức giận, giống như vua sư tử bị thương, muốn hủy trời diệt đất.
trong lòng cô cũng không vì vậy mà trở nên dễ chịu hơn một chút, mỗi dây thần kinh đều căng chặt, khiến cô hơi hơi đau đớn.
“Em ghét nhất chính là lừa gạt, nếu anh thẳng thắn, nói hết tất cả mọi chuyện của anh và Kiều An cho em, có lẽ em sẽ có thể vì con mà tha thứ cho anh.
Nếu anh lừa gạt em, giấu giếm em thì cả đời em sẽ không tha thứ cho anh, đến chết cũng sẽ không.”
Danh Sách Chương: