Hoa Hiền Phương cười ha ha, làm ầm ĩ cũng đúng, không hổ là con ruột.
Tần Nhân Thiên và Hạ Dĩ Nhiên đều là người không chịu ngồi yên, tất nhiên túi sữa nhỏ cũng không chịu ngồi yên.
“Anh thực sự bị dọa chạy ạ, vậy em gọi điện bảo anh ấy trở về, sao có thể bỏ mặc đứa bé như vậy?”
“Cũng không phải, buổi tối mấy ngày nay anh ấy ngủ không ngon, nên ra ngoài trốn bổ sung giấc ngủ.” Hạ Dĩ Nhiên cười nói.
“Lần sau hai người ghi âm lại bài hát mà bảo bối nhỏ nhà hai người thích nghe, rồi mở cho cô bé nghe, như vậy không cần tự mình hát nữa.” Hoa Hiền Phương đề nghị.
Hạ Dĩ Nhiên lắc đầu: “Đã sớm thử, không được.
Con nhóc này giống như có thể phân biệt được bản ghi âm và bản hát trực tiếp, mở ghi âm, con bé nghe sẽ khóc lên.”
“Chuyện này nói lên đứa bé rất thông minh, là thiên tài nhỏ IQ cao.” Hoa Hiền Phương cười hì hì nói.
Sau khi đứa bé ngủ, hai bọn họ đến phòng luyện tập, Hoa Hiền Phương dạy Hạ Dĩ Nhiên tập yoga sau sinh.
“Đúng rồi, chị Dĩ Nhiên, có chuyện quên nhắc nhở chị.
Bây giờ đứa bé còn nhỏ, sức đề kháng yếu, trăm ngàn lần đừng vì thích mà hôn con bé, phải đợi con bé lớn giống như Kiến Dao mới có thể hôn.”
“Chị biết, là sợ lây bệnh qua hôn môi.
Nhân Thiên muốn hôn đứa bé, chị nói với anh ấy chỉ được hôn trán.” Hạ Dĩ Nhiên nói.
Hoa Hiền Phương cười: “Anh rất thích trẻ con, lúc Kiến Dao còn nhỏ, Lục Kiến Nghi cũng thích hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con bé.”
Giữa trưa bọn nhỏ đều tới đây, bọn chúng là tới thăm em bé.
Nhũ danh của túi sữa nhỏ là su su.
Lục Sênh Hạ mua cho cô bé rất nhiều quà: “Su su, đây đều là quà dì Sênh Hạ tặng cho cháu, có quần áo mới, còn có đồ chơi mới, cháu nhất định rất thích.”
Su su nghe được lời cô ấy nói, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên nở nụ cười.
Hạ Dĩ Nhiên vô cùng kinh ngạc vui mừng, không nghĩ tới con gái còn nhỏ như vậy, sẽ nở nụ cười.
“Em gái su su nhất định là thiên tài nhi đồng IQ cao giống như chúng cháu.” Kiến Dao bập bẹ nói.
“Đó là đương nhiên, mợ Dĩ Nhiên là bác sĩ sinh vật học, con sinh ra với cậu cả, đương nhiên sẽ có chỉ số thông minh rất cao.” Kiến Diệp nói.
Hứa Kiến Quân trợn mắt nhìn: “Mợ, mợ có biết bọ ve không, ngày hôm qua không biết Marganet con chó nhỏ của bà Mai gặp bọ ve ở đâu, khiến bà Mai sợ hãi, vội vàng đưa nó tới bệnh viện thú cưng, cạo sạch lông toàn thân nó, còn ra lệnh cho đám người giúp việc phun thuốc khắp sân, tránh cho những động vật nhỏ khác cũng nhiễm bọ ve.”
“Ừm, mấy ngày nay bọn cháu đều không thể tới vườn hoa chơi.” Kiến Dao gật đầu.
Hạ Dĩ Nhiên sờ cằm: “Bọ ve thực sự là côn trùng rất khủng bố, không chỉ cắn động vật, còn có thể cắn người, một khi bị nó cắn bị thương nhất định phải tới bệnh viện nhổ ra, không được tự ý nhổ xuống.
Bởi vì lúc bọ ve sắp chết, sẽ phun hết tất cả độc tố ra, nếu những độc tố này tiến vào trong máu, sẽ nhiễm bệnh bọ ve, thậm chí càng xuất huyết đáng sợ.”
“Chẳng trách bà Mai khẩn trương như vậy, sát trùng khắp sân.” Kiến Quân nói.
“Tuy hoa cỏ đặc biệt tốt, nhưng côn trùng nhiều lắm, thường cách một thời gian phải sát trùng định kỳ, chúng ta đều không thể chơi trên cỏ.” Kiến Diệp nói.
Lục Sênh Hạ cười: “Mùa hạ nhiều muỗi, đợi tới mùa đông thì tốt rồi, một cơn tuyết lớn sẽ đông chết tất cả côn trùng có hại.”
Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu: “Em chỉ thích mùa hạ, mùa hạ có nhiều hoa quả ăn ngon, mùa đông thì ít hoa quả, đồ ăn cũng ít.”
“Vậy thì nhân lúc mùa hạ còn chưa qua, ăn nhiều một chút, dù sao ăn trái cây cũng không béo lên.” Kiến Quân cười nói.
Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ: “Nhưng mà ăn sầu riêng nhiều sẽ béo, chú thích ăn sầu riêng nhất, một mình chú có thể ăn hết một quả sầu riêng.”
Hạ Dĩ Nhiên cười nói: “Ăn hết đương nhiên không được, không chỉ nhiệt lượng cao, còn dễ dàng nóng trong người, mỗi lần chỉ có thể ăn nhiều nhất hai múi.” Sau khi cô ấy nói xong thì dặn người giúp việc đi bóc sầu riêng mang tới, còn phối thêm với măng cụt.
Sầu riêng và măng cụt là quả vợ chồng, măng cụt có thể loại bỏ tính hỏa của sầu riêng, phối hợp với nhau ăn rất ngon.
Tư Mã Ngọc Thanh cười hì hì nói: “Em đã học được làm bánh sầu riêng, bánh sầu riêng em làm rất ngon, buổi chiều em làm cho mọi người ăn, làm trà chiều.”
“Được ạ, bọn cháu thích ăn bánh ngọt chú Ngọc Thanh làm nhất.” Kiến Dao và Kiến Diệp nhanh chóng nịnh nọt.
Su su ở trong nôi nhìn mọi người vừa nói vừa cười, đều không để ý tới cô bé, cô bé cảm thấy bị lạnh nhạt, mím môi bắt đầu khóc to.
Hạ Dĩ Nhiên vội vàng bế cô bé ra dỗ.
Lúc này Tần Nhân Thiên đi từ bên ngoài vào.
“Sao anh vừa mới về lại nghe thấy tiếng con khóc vậy, quá ầm ĩ, sao không ngoan giống như bánh trôi nhỉ?”
Lúc này bánh trôi đang yên tĩnh nằm trong xe đẩy em bé của mình, vừa gặm chân trần, vừa nghe mọi người nói chuyện, có lúc lại cười trộm vài tiếng.
Lúc này nghe Tần Nhân Thiên khen cậu bé, cậu bé lại nở nụ cười.
Tần Nhân Thiên cảm nhận được, đứa bé giống như bánh trôi, sinh thêm đứa nữa đều được, con nhóc quỷ nhà này lăn qua lăn lại, thực sự một đứa đủ rồi, một đứa đã khiến anh ta rất đau đầu.
Kiến Dao đi tới hát cho su su nghe, cô bé nghe mẹ nói su su rất thích nghe hát.
“Đom đóm, đom đóm, chậm rãi bay.
Trong ngày hè, trong ngày hè, gió thổi nhẹ…”
Su su mở to mắt nhìn, lập tức dừng khóc, im lặng nghe hát.
Tần Nhân Thiên đỡ trán: “Lúc tối anh mở ghi âm cho đứa nhóc này, cũng là anh hát, nhưng mà ghi âm xong, vậy mà không dùng được chút nào.
Con nhóc cần người ta ôm vào trong lòng, để con bé nhìn thấy miệng em cử động, thì mới yên tĩnh lại.”
Sau khi anh ta nói xong hơi tức giận: “Anh lớn như vậy chưa từng thấy đứa nhóc nào sẽ lăn qua lăn lại người ta như thế, lúc anh còn nhỏ tuyệt đối sẽ không như vậy, con bé nhất định là gen biến dị.
Đáng sợ nhất là gì các em biết không? Vú em hát cho con bé nghe con bé không vừa ý, cứ muốn anh và Dĩ Nhiên tự mình hát cho con bé nghe, anh nhất định phải nghĩ biện pháp sửa lại tính tình ngang ngược này của con bé, nếu không đến lúc đó bọn anh ra ngoài du lịch thế giới, mẹ anh và Như Thông tuyệt đối không chăm sóc được, không cẩn thận hai người sẽ bị con bé làm cho suy sụp, sau đó phái người áp giải bọn anh từ trên biển về.”
Anh ta không tin, mình không lay chuyển được cô nhóc chỉ cỡ bàn tay.
Hoa Hiền Phương cười: “Lúc su su còn ở trong bụng, có lẽ hai người đã bắt đầu dự tính kế hoạch hành trình hàng hải.”
“Đúng vậy, đương nhiên đã sớm chuẩn bị kế hoạch, định hết tuyến đường từ trước.” Tần Nhân Thiên gật đầu, đối với lữ hành lần này, anh ta và Hạ Dĩ Nhiên đều vô cùng chờ mong.
Hoa Hiền Phương cười giảo hoạt: “Như vậy đúng rồi, lúc đứa bé ở trong bụng mẹ có thể nghe hiểu những lời người lớn nói.
Mỗi ngày su su đều nghe thấy, hai người muốn vứt bỏ con bé đi ra ngoài du lịch, trong lòng chắc chắn vô cùng sợ hãi, cho nên sinh ra xong mới không ngừng dán sát hai người, xác định hai người vẫn luôn ở bên cạnh, mới có thể an tâm đi ngủ.”.
Danh Sách Chương: