Chờ cô bé ăn cơm xong, Hoa Hiền Phương mưới ra ngoài.
Lục Vinh Hàn đi đến hỏi: “Con bé ăn cơm xong rồi?”
“Ừm.” Hoa Hiền Phương gật đầu.
“Ba biết nó rất nghe lời con, còn có người trẻ tuổi với nhau dễ nói chuyện hơn.” Lục Vinh Hàn cười cười: “Con bé giận dỗi mẹ nhỏ sao?”
Hoa Hiền Phương mím môi: “”Cảm xúc của mẹ nhỏ mấy ngày nay có hơi khác thường, có thể ảnh hưởng ít nhiều đến Sênh Hạ.
Con không biết mẹ nhỏ bị sao, nếu rảnh thì ba nói chuyện với cô ấy một chút.”
Cô đang nói thì Tư Mã Ngọc Như đi đến: “Sao nào? Tố cáo tôi sao? Cô bất mãn với tôi thì nói thẳng ra đi, sao phải nói nhỏ sau lưng chứ.
Lúc trước cô cũng nói về tôi như vậy trước mặt Sênh Hạ và Ngọc Thanh đúng không, khiến bọn chúng có thành kiến với tôi, tôi nói cái gì cũng không chịu nghe.”
Hoa Hiền Phương nhíu mày: “Mẹ nhỏ, mẹ càng ngày càng thích suy đoán, tôi chỉ nói ra cái nhìn của tôi với bố mà thôi, cho dù mẹ có ở đây tôi cũng sẽ nói thôi.”
Tư Mã Ngọc Như hừ nhẹ một tiếng: “Nếu tôi không qua đây có lẽ cô sẽ không chỉ nói một câu này nhỉ?”
Sắc mặt Lục Vinh Hàn đen lại: “Hiền Phương không chỉ là vợ của con tôi mà còn là chủ gia đình, bất cứ chuyện gì nó cũng có quyền báo với tôi, nếu cô làm sai nó cũng có thể kể rõ sự tình với tôi, không nên dấu diếm điều gì, đây là quy củ của nhà họ Lục.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Tôi làm sai cái gì?”
“Làm mẹ không hiền lương!” Lục Vinh Hàn lạnh lùng thốt ra năm chữ.
Tư Mã Ngọc Như như bị sét đánh, ngũ quan vặn vẹo: “Sao ông có thể nói tôi như vậy? Tôi làm tất cả những việc đó đều là vì tốt cho bọn nhỏ.”
Lục Vinh Hàn hơi trách cứ nói: “Đây chỉ là suy nghĩ của cô, cô không thể áp đặt bọn nhỏ theo suy nghĩ của mình được.
Còn nữa, cô phải nhớ cho kỹ, con của cô không chỉ có Sênh Hạ mà còn có Kiến Nghi và Hiền Phương.”
Tư Mã Ngọc Như thở hổn hà hổn hển, tủi thân, thất vọng với thái độ của ông ấy đối với mình càng ngày càng kém, trước kia không phải như thế.
Hoa Hiền Phương đứng bên cạnh có chút lo lắng, lúc này nên rời đi thì tốt hơn.
“Bố, con xuống dưới trước.”
Cô đi rồi Lục Vinh Hàn cũng không muốn nhiều lời với Tư Mã Ngọc Như, một mình vào phòng làm việc.
Hoa Hiền Phương vừa đến đầu cầu thang liền đụng phải Lục Kiến Nghi.
Anh nghe trên lầu có tiếng cãi nhau nên vội vàng chạy lên.
“Mẹ nhỏ lại tìm em sao?”
“Không có gì, bố mẹ ở trên đó.” Cô lắc đầu.
Lục Kiến Nghi nghe nói như thế cũng không hỏi nhiều, bố anh là người sáng suốt, sẽ không để vợ mình bắt nạt vợ anh.
“Bé con có khỏe không, rối loạn cảm xúc sao?”
“Còn không phải do chuyện lúc chiều sao, bây giờ đã tốt lên rồi, cảm xúc của con nít tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.” Hoa Hiền Phương bâng quơ nói, nắm tay anh: “Chúng ta ra vườn một chút đi.”
Hai người đi ra ngoài, đi vào rừng trúc yên tĩnh, thả bước chân thật chậm trên con đường rải đá.
Hoa Hiền Phương nhìn vào chỗ sâu trong rừng trúc, trầm giọng nói: “Lời vừa rồi Sênh Hạ nói với em có chút kỳ quái, nói mẹ nhỏ không hiền lành như trong suy nghĩ của em, còn bảo em phải phòng bị cô ấy.
Anh nói có phải mẹ nhỏ nói cái gì đó với con bé nên hôm nay con bé mới như vậy không?”
Một tia hung ác nham hiểm xẹt qua đáy mắt Lục Kiến Nghi: “Không ngờ cô ấy cũng thích gây sóng gió như vậy.”
“Cô ấy có thể đối đầu với em, nhưng em không hy vọng cô ấy sẽ kéo Sênh Hạ vào chuyện này, Sênh Hạ chỉ là một đứa bé, không nên tham dự vào mâu thuẫn của người lớn.” Hoa Hiền Phương lo lắng nói.
Lục Kiến Nghi cười giễu cợt: “Không phải cô ta tranh giành gì với em, mà là tranh với mẹ anh.
Trong lòng cô ta vẫn phân biệt rất rõ ràng, cô ta là cô ta, chúng ta là chúng ta, chỉ là trước kia cô ta không để lộ ra mà thôi.”
Hoa Hiền Phương đá đá hòn đá vụn dưới chân, nói ra suy nghĩ của mình: “Hôm qua mẹ cho tụi em xem ngọc cổ Hòa Điền khi xưa bố tặng, lúc đó sắc mặt mẹ nhỏ rất khó coi.
Cô ấy bởi vì quan hệ giữa bố mẹ dịu đi nên trong lòng cảm thấy không công bằng sao?”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Không chỉ là nguyên nhân này, chuyện của tập đoàn Mã thị cô ta đã nhiều lần yêu cầu bố ra tay nhưng đều bị bố từ chối, trong lòng cô ta oán giận, lại không dám nổi giận với bố nên mới giận chó đánh mèo với chúng ta.”
Trong lòng anh rất rõ ràng, mắt sáng như đuốc, hiểu hết mọi chuyện nhưng không nói ra mà thôi.
Đột nhiên Hoa Hiền Phương rất muốn cười.
Làm sao bố có thể giúp cô?
Việc này là do con trai ông ấy làm, trong lòng ông ấy không những biết rõ mà còn ngầm đồng ý.
Nếu mẹ nhỏ đã biết sự thật, cô ta sẽ sợ tới mức đau tim mà ngất xỉu mất.
Bố cưng chiều mẹ nhỏ nhưng cũng chỉ có mức độ mà thôi.
Tư Mã Minh Thịnh trộm đổi con gái của ông ta, hại cô không rõ cha mẹ, mà rõ ràng mẹ nhỏ biết chuyện này lại lựa chọn giấu diếm, trơ mắt nhìn ông ta lừa gạt nhiều năm như vậy, nuôi nấng đứa con của người khác.
Việc này so với việc xem anh như một con khỉ làm xiếc có gì khác nhau?
Về chuyện này của tập đoàn Mã thị là gậy ông đập lưng ông.
Anh chém tôi một đao, tôi chém anh một đao!
Nhưng mà việc này cũng không có nghĩa là mọi người huề nhau.
Tình cảm giữa bọn họ đã muốn rạn nứt, có thể chữa lành hay không còn chưa biết được.
“Thật ra nếu so sánh thì mẹ nhỏ còn yêu bố hơn cả mẹ.
Mẹ dựa vào tình cảm của bố, mà mẹ nhỏ thì dựa vào nhà họ Lục và em trai cùng họ Tư Mã của cô ấy.
Trước kia Tư Kỳ nói với em, cô ấy xúi giục cho Tư Mã Minh Thịnh và bác Lâm ly hôn, sau đó kết hôn với Mã Trúc Mai, lúc đó em còn không tin.
Bây giờ em tin rồi, cô ta thật sự là một người nhìn xa trông rộng.”
“Thấy rõ ràng, bình thường em thông minh lên một chút.” Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu cô.
Cô cười gian trá: “Yên tâm đi, em biết nên xử lý thế nào.”
Ra khỏi rừng trúc cô mới nhớ đến chuyện Lục Sênh Hạ muốn mở tiệc, nói: “Vừa rồi Sênh Hà nói với em muốn mở tiệc ở biệt thự ven hồ, khi có thời gian xem sẽ giúp con bé sắp xếp một chút.”
Lục Kiến Nghi khẽ gật đầu: “Tiện thể chú ý một chút, xem con bé hay thân cận với cậu bé nào.”
Trong nhà, Lục Sênh Hạ đến phòng của Tư Mã Ngọc Thanh.
Tư Mã Ngọc Thanh đang ngủ trên bàn, thấy cô bé vào, cậu bé dụi dụi mắt: “Chị họ, chị đến cứu em sao?”
Lục Sênh Hạ thật sự không thể tin, người kia chính là em trai của mình, rốt cuộc cậu ta có chỗ nào giống mình chứ, chỗ nào giống người của nhà họ Lục?
“Ngọc Thanh, chị muốn thông báo cho em một tin tức xấu, có thể đến khi được mười tám tuổi em đều phải ở lại chỗ này.”
Tư Mã Ngọc Thánh vô cùng hoảng sợ: “Không thể nào, bố nói, đợi đến khi mẹ về sẽ đón em trở về.”
Lục Sênh Hạ thở dài: “Bố cậu nghĩ như thế, nhưng mà mẹ chị không đồng ý, còn mắng chửi ông ấy vô cùng thậm tệ, ông ấy sợ mẹ chị nên đầu hàng, nói không đón cậu trở về nữa.”
Tư Mã Ngọc Thanh nhảy khỏi ghế, phẫn nộ giậm chân: “Bác là ma quỷ, là người ngoài hành tinh.
Nếu chị không cho em về nhà thì em sẽ nhảy xuống đó.”
“Nhảy lầu?” Hai mắt Lục Sênh Hạ sáng lên: “Thật ra em có thể thử xem.”
“
Danh Sách Chương: