Mục lục
Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vào ngày thứ hai khi bà cụ Lục trở lại, bà Lục kể toàn bộ sự tình đã xảy ra trong khoảng thời gian này với bà cụ.

Dù là chú hai thân là viện trưởng tự mình tới kiểm tra toàn diện cho Tư Mã Ngọc Thanh thì cũng không phát hiện được trong máu hay nước tiểu có chất độc gì, điện não đồ cũng hoàn toàn không có chút dị thường nào.

“Nếu không phải bệnh động kinh thì chỉ có thể là trúng độc, có thể chất độc đã bị bài tiết hết nên kiểm tra không ra nữa.” Tư Mã Ngọc Như nói.

“Những món có độc đều ở đây.” Lục Sênh Hạ đem toàn bộ mấy món đồ ăn vặt Tư Mã Ngọc Thanh giấu ra: “Ăn mấy thứ linh tinh này không bị bệnh mới lạ đó.”
“Những món này chứa không ít chất bảo quản và phụ gia thực phẩm, đúng là trẻ con ăn nhiều sẽ có vấn đề.” Chú hai Lục nói: “Nên làm kiểm tra cũng đã kiểm tra, tình trạng của thằng bé không có gì không ổn, tôi vẫn đề nghị là nên đưa thằng bé về nhà cẩn thận quan sát, xem thử thế nào rồi hãy tính tiếp.”
Tư Mã Ngọc Như đã nhận định con trai bị hạ độc thì quyết không dễ dàng bỏ qua: “Chú hai, chú nghĩ kỹ lại thử có loại độc nào có thể gây ra biểu hiện như vậy nhưng không thể kiểm tra ra không.”
“Đúng là có một số loại cây cỏ có tác hại kích thích thần kinh khiến toàn thân co giật, nhưng đều có thể kiểm tra ra được.


Hơn nữa những loại cây đó sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, một đứa trẻ ăn phải không thể trở lại bình thường như vậy được.” Chú hai Lục nói.

Tư Mã Ngọc Như không chú ý lời chú ấy, chỉ tin vào phán đoán của mình.

Hoa Hiền Phương hạ độc con trai của cô ta, cô ta nhất định không bỏ qua cho cô.

“Chú hai, chú không phải là đang che giấu cho vài người trong nhà mà không chịu nói thật đó chứ?”
Lời này nói ra liền khiến chú hai nổi giận: “Chị dâu, chị một câu hạ độc, hai câu hạ độc, chị rất mong có người hạ độc sao?”
Vẻ mặt Tư Mã Ngọc Như như bị ong chích mà đỏ lên tới tận mang tai.

“Tôi chỉ muốn làm cho rõ chuyện này, một đứa trẻ đột nhiên như vậy nhất định có nguyên nhân.”
“Trước mắt không phát hiện bất kỳ thay đổi dị thường nào, điện não đồ cũng bình thường, tôi khẳng định không có trúng độc.

Nếu chị vẫn kiên quyết cho là trúng độc thì tôi nghĩ chị nên đi gặp bác sĩ tâm lý để điều trị chứng hoang tưởng bị hại đi.” Trong giọng nói của chú hai Lục mang theo mấy phần nghiêm khắc, không để cho cô ta chút mặt mũi nào.

Lục Vinh Hàn thấy vậy vội nói: “Chú hai, chị dâu cậu chỉ là lo lắng quá nên lỡ miệng nói những lời không nên nói, cậu đừng để bụng.”
“Những điều cần nói tôi nói xong rồi, mấy người không tin chẩn đoán của tôi thì chuyển đến bệnh viện khác kiểm tra đi.” Chú hai Lục xoay người đi ra ngoài, không muốn nói thêm câu nào với Tư Mã Ngọc Như, Lục Sênh Hạ cũng đi theo.

Mặt Tư Mã Ngọc Như giật giật.

Cô ta dĩ nhiên muốn chuyển viện, không kiểm tra ra được sao, nhất định là chú hai cố ý giấu giếm cho Hoa Hiền Phương.

Cô ta bèn giật dây Lục Vinh Hàn chuyển con trai đến bệnh viện dân lập hạng nhất.


Nhưng kết quả kiểm tra cũng không có gì khác.

Bác sĩ vẫn đề nghị trở về quan sát, định kỳ tái khám.

Tư Mã Ngọc Như không cam lòng: “Vinh Hàn, anh tìm một chuyên gia nghiên cứu độc dược đi, em cảm thấy nhất định là loại độc Ngọc Thanh trúng rất hiếm nên không bác sĩ nào kiểm tra ra được.”
Lục Vinh Hàn khoát khoát tay: “Được rồi, em đừng suy nghĩ lung tung nữa, mẹ và vợ chồng chú hai đều là chuyên gia y học hàng đầu, không thể có sai sót được.

Bất kể là loại độc gì, chỉ cần là trúng độc sẽ tạo ra tổn thương cho thân thể, bây giờ Ngọc Thanh có thể ăn có thể ngủ, cũng có thể chạy nhảy bình thường, tra không ra thì là do giả bộ thôi.

Em sắp xếp cho nó nhiều chương trình học như vậy làm gì, chỉ khiến nó áp lực, em quên chuyện tự sát lần trước của thằng bé rồi à, em có ép nó cũng vô dụng, đây chính là đang đốt cháy giai đoạn.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như méo xệch: “Không thể nào, lúc đó anh không ở đó nên không biết dáng vẻ khi đó của thằng bé đáng sợ thế nào đâu, không thể nào là giả bộ được.

Em chỉ sắp xếp cho nó vài lớp học thêm như lớp học bình thường, có gì mà tạo áp lực? Không phải anh nói nó không bằng Lục Kiến Nghi sao, em phải để anh thấy được thằng bé sau này nhất định phải vượt qua Lục Kiến Nghi.”
Lục Vinh Hàn bị sặc mấy cái: “Đây đều là suy nghĩ của bản thân em, thằng bé có học cả đời cũng không so sánh được với Lục Kiến Nghi.”
Lời này tựa như kim châm đâm thẳng vào lòng Tư Mã Ngọc Như đến nhỏ máu: “Đều là con trai anh, sao Ngọc Thanh có thể kém hơn Lục Kiến Nghi, chỉ là thằng bé chưa phát huy ra hết thôi.”
Về đến nhà, Tư Mã Ngọc Thanh lập tức chạy đến trước mặt Hoa Hiền Phương: “Chị đẹp, em muốn ăn vịt rán giòn, chị làm cho em một con được không?”
“Được chứ.” Hoa Hiền Phương cười một cái: “Thấy em không sao chị yên tâm rồi.”
Tư Mã Ngọc Như vội kéo Tư Mã Ngọc Thanh lại: “Bắt đầu từ bây giờ không cho phép con tự tiện ăn đồ ăn do người khác làm, cô tìm cho con một người thử độc, người đó ăn xong không sao thì con mới được ăn.”
Tư Mã Ngọc Thanh phồng má: “Cô đáng ghét, con ghét cô nhất.” Nói xong liền bịch bịch chạy lên lầu.

Hoa Hiền Phương biết lời của Tư Mã Ngọc Như chính là nhắm vào cô.

“Mẹ nhỏ, mẹ cần chi khổ sở đề phòng như vậy? Không bằng để Ngọc Thanh về nhà đi, như vậy mẹ yên tâm mà thằng bé cũng vui vẻ.”

Tư Mã Ngọc Như hít sâu một hơi: “Hoa Hiền Phương, tôi biết cô muốn trút giận cho Y Hạo Phong, giúp bà ta đối phó tôi.

Cô muốn bày mưu tính kế thì nhắm vào tôi đây này, đừng có liên lụy tới Ngọc Thanh, thằng bé chỉ là con nít thôi.”
Hoa Hiền Phương cười nhạo một tiếng: “Mẹ nhỏ, mẹ đây là hoang tưởng bị hại, nhanh đi khám bác sĩ tâm lý thì hơn.”
Gân xanh hiện đầy trán Tư Mã Ngọc Như: “Dáng vẻ cô trời sinh nhu nhược lại còn thích giả vờ diễn kịch khiến mọi người đều cho rằng cô là một đứa con gái dịu dàng hiền lành.

Trên thực tế, cô chỉ là một đứa con gái chỉ biết mưu tính, khẩu phật tâm xà mà thôi, tôi đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của cô rồi.”
Hoa Hiền Phương cười một tiếng: “Mẹ nhỏ, nếu so về khả năng diễn xuất thì tôi chả là gì so với mẹ cả, mẹ giả bộ hai mươi mấy năm, diễn kịch hai mươi mấy năm cũng không dễ dàng gì.”
Vẻ mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh: “Tôi vẫn luôn coi Lục Kiến Nghi là con trai coi cô là con dâu, hết lòng hết dạ mà đối xử với các người.

Vậy mà các người thì sao, đâm sau lưng tôi, phá hoại quan hệ của tôi với Sênh Hạ khiến con bé không nhận người mẹ này.

Bây giờ lại hạ độc Ngọc Thanh, các người đây là muốn bức chết tôi mới hả dạ sao?”
Lời cô ta còn chưa dứt, thanh âm của bà cụ Lục đã từ cửa truyền tới: “Con không cần cứ mở miệng là hạ độc như vậy, bà chủ của nhà họ Lục không phải để mặc cho người khác muốn vu oan là vu oan đâu.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co rút: “Ngọc Thanh đang yên ổn đột nhiên toàn thân co giật, bệnh viện cũng không tra ra được, nếu không phải trúng độc thì là gì chứ?”
“Mẹ không trách con ít đọc sách nhưng cũng phải có kiến thức thông thường, chỉ cần trúng độc thân thể nhất định sẽ có chỗ dị thường, mọi hạng mục cơ thể cháu con đều bình thường, nếu nói là trúng độc thì là trúng độc của con, bị con ép bức mà sinh bệnh.” Bà cụ không chút khách khí nói ra.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK