Mục lục
Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cơ mặt của Lục Vinh Hàn giật giật.

Ông ấy biết rất rõ rằng ông ấy càng yêu Tư Mã Ngọc Như và càng sủng ái Tư Mã Ngọc Như thì ông ấy càng bị coi là vô trách nhiệm với hôn nhân và gia đình của mình.

Bởi vì Tư Mã Ngọc Như không phải vợ của ông ấy mà chỉ là một người vợ bé không có danh phận.

Trước đây, đối mặt với sự soi mói và bắt bẻ của Y Hạo Phong, Hoa Hiền Phương đã chọn cách nhẫn nhịn vì bà ấy là mẹ chồng của cô.

Nhưng với Tư Mã Ngọc Như, cô sẽ không nhượng bộ hết lần này đến lần khác.

Cô không phải là người chủ động nhưng cô cũng sẽ không bao giờ chịu ngồi yên chờ chết.

Khi mâu thuẫn càng ngày càng trở nên tồi tệ thì cô nhất định phải đoàn kết với Y Hạo Phong để cùng nhau đối phó với Tư Mã Ngọc Như.

“Hiền Phương à, đôi khi mẹ nhỏ nói chuyện hơi thẳng thừng.

Con đừng để trong lòng.”
Hoa Hiền Phương khẽ cười: “Thật ra con cũng là người tính tình ngay thẳng.

Điều con ghét nhất là bị người khác vu oan hãm hại.

Con chỉ mong rằng từ nay về sau sẽ không có những nghi ngờ lung tung như vậy để tránh làm tổn thương đến hòa khí của người trong gia đình.”

Gân xanh trên trán của Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Tôi thấy nguyên nhân gây ra bệnh cho Ngọc Thanh là do có người đã cho nó ăn mấy thứ lung tung.

Bây giờ chế độ ăn uống của nó đều do tôi quản lý nghiêm ngặt, không còn vấn đề gì nữa.”
Cô ta còn chưa kịp dứt lời thì đã thấy dì Ngô vội vàng chạy tới: “Không hay rồi, không hay rồi.

Cậu Ngọc Thanh lại phát bệnh ở trên lớp học rồi ạ.”
Bà Lục khịt mũi rồi nở nụ cười, mất mặt đến cũng thật là nhanh: “Lần này không liên quan gì đến người khác.

Nếu trúng độc thì chắc chắn là do tự mình hạ độc rồi.

Đúng là độc nhất chính là lòng dạ của đàn bà, ngay cả cháu ruột của mình mà còn dám mưu hại.”
“Y Hạo Phong, bà im đi.” Tư Mã Ngọc Như tức giận đến mức bốc khói trên đỉnh đầu nhưng cô ta không có thời gian để tranh luận với bà ấy.

Cô ta nhanh chóng đứng dậy chạy đến tòa nhà phụ, Lục Vinh Hàn vội vàng chạy theo.

Hoa Hiền Phương cũng đứng lên: “Con đi xem tình hình của Ngọc Thanh.”
Bà Lục túm lấy cô: “Được rồi, đừng tham gia trò vui nữa kẻo lại rước lấy họa vào thân.”
Cô không thể bỏ mặc được, Ngọc Thanh cũng giống như em trai của cô.

Giờ cậu bé bị bệnh nên cô rất lo lắng.

“Vậy con sẽ đi gặp bà nội và kêu bà nội đi thăm xem sao.”
Bà Lục thở dài: “Đi đi, đi đi.

Cô quá mềm lòng rồi.”
Lúc này, bà cụ Lục đang ở trong nhà trẻ, vui đùa với hai đứa cháu chắt của bà cụ.

Nghe tin Tư Mã Ngọc Thanh lại bị bệnh, bà cụ liền đi theo Hoa Hiền Phương đến tòa nhà phụ.

Tư Mã Ngọc Như ôm lấy Tư Mã Ngọc Thanh, vừa khóc vừa la hét.

Mặt mày của Tư Mã Ngọc Thanh tím tái, giống như cổ họng bị co thắt, khó thở đến mức sắp chết ngạt.

Hoa Hiền Phương vội vàng gọi người người giúp việc đến kéo Tư Mã Ngọc Như ra: “Mẹ nhỏ, đừng ôm Ngọc Thanh nữa, mau thả cậu ấy ra.

Cậu ấy gần như thở không ra hơi rồi.”
“Hoa Hiền Phương, cô muốn làm gì hả? Cô còn muốn nhân cơ hội hãm hại Ngọc Thanh ư?” Tư Mã Ngọc Như rất tức giận, giơ tay tát cho Hứa Hiền Phương một cái “bốp” giòn vang khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lập tức trên đôi má trắng nõn của Hoa Hiền Phương hiện lên năm dấu ngón tay đỏ tươi, nhưng vì sự an nguy của Ngọc Thanh mà cô mặc kệ đau đớn vẫn đưa tay ấn vào nhân trung của Ngọc Thanh.

“Ngọc Thanh, chị ở đây.

Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.”
Sắc mặt của Tư Mã Ngọc Thanh chậm rãi khôi phục, cậu bé giơ bàn tay nhỏ bé lên nắm lấy tay áo của Hoa Hiền Phương: “Không cần bà cô, ghét bà cô…” Thân thể của cậu bé vẫn khẽ giật giật, ngữ khí không rõ ràng nhưng mọi người vẫn hiểu được.


Tư Mã Ngọc Như giống như bị ong bắp cày chích, miệng cô ta gần như cong lên đến tận gốc mang tai.

Thầy giáo đứng bên cạnh nói một cách dè dặt: “Có vẻ như cậu bé không thích bị bà ấy ôm.

Lần bị bệnh trước cũng vậy.

Khi bị bà ấy ôm thì cậu ấy liền thở không ra hơi và nghe thấy giọng nói của cô chủ thì liền khỏe lại ngay…”
Trước khi ông ta nói xong, Tư Mã Ngọc Như đã quát to lên bảo dừng lại: “Ông còn ở đây làm gì vậy? Cút ngay cho tôi.”
“Vốn dĩ cậu bé này chẳng thích học Olympic Toán chút nào.

Vừa lên lớp thì bị bệnh ngay.

Từ nay về sau tôi sẽ không đến nữa.” Thầy giáo thu dọn đồ đạc trên bàn rồi bước ra ngoài.

Sắc mặt của bà cụ trông thật u ám, bà cụ gọi người quản gia tới và tức giận chỉ tay vào Tư Mã Ngọc Như: “Kéo người phụ nữ này ra ngoài, đánh hai mươi roi, đánh thật mạnh cho tôi.”
Giờ phút này Tư Mã Ngọc Như mới thấy sợ hãi, cô ta làm ra vẻ đáng thương nhìn Lục Vinh Hàn cầu cứu: “Vừa rồi là do tôi hoảng quá nên sinh ra hồ đồ, tôi không cố ý đâu.”
Lục Vinh Hàn thở dài: “Mẹ à, Ngọc Như cô ấy…” Ông ấy còn chưa kịp cầu xin thì đã bị bà cụ cắt ngang: “Chính con đã khiến người phụ nữ này thành ra hư hỏng như vậy, không biết trời cao đất dày là gì.”
Dưới đôi mắt lạnh thấu xương của bà cụ, Lục Vinh Hàn đành ngậm chặt miệng và trơ mắt nhìn người quản gia đưa Tư Mã Ngọc Như đi.

Bà Lục ngồi xuống bên giường, bình tĩnh lại và bắt mạch cho Tư Mã Ngọc Thanh.

Ở phía ngoài tòa nhà, bác sĩ cũng chạy đến.

Bà cụ xua tay: “Không cần đưa nó đến bệnh viện, tôi sẽ kê cho nó vài liều thuốc Bắc, sau đó nhờ bác sĩ tâm lý tư vấn cho là được.”
“Bác sĩ tâm lý ư?” Lục Vinh Hàn bị chấn động dữ dội.

“Đứa bé này mạch đập dồn dập, là do gan ruột suy nhược và hỏa khí xuất hiện làm loạn tâm, khiến cho tim gan không thể thông suốt.

Nói một cách đơn giản, đó là chứng bệnh hysteria.

Nó đã phát bệnh hai lần khi ở trên lớp, đúng không? Rồi nó còn không cho Tư Mã Ngọc Như đụng vào người nữa đúng không?”
“Dạ, đúng là vậy ạ.” Hoa Hiền Phương gật đầu.

“Nó bị người cô tốt bụng của mình ép tới phát bệnh.

Nóng vội, muốn đốt cháy giai đoạn thì chỉ có thất bại mà thôi.” Bà cụ thở hổn hển vì tức giận: “Nhà họ Lục không thể chấp nhận được cảnh cô ta suốt ngày làm loạn được.

Sau khi đánh xong thì bảo cô ta cút xéo khỏi đây…”
Bà cụ bị Lục còn chưa kịp nói xong thì Lục Vinh Hàn đã cắt ngang: “Mẹ à, lúc trước cô ấy hiểu lầm Hiền Phương thôi.

Bây giờ nếu đã phát hiện ra nguyên nhân gây bệnh của thằng bé thì con bảo cô ấy xin lỗi Hiền Phương là được.

Cô ấy mắc hội chứng mãn kinh nghiêm trọng nên khó tránh khỏi việc không kiềm chế được cảm xúc, cô ấy cứ hay suy nghĩ lung tung như vậy đấy.


Mẹ hãy cho cô ấy một cơ hội nữa đi, cô ấy sẽ sửa đổi mà.”
Bà cụ trừng mắt nhìn ông ấy: “Loại phụ nữ thô lỗ thấp kém như vậy, chỉ có con mù mới coi như bảo bối, sớm muộn gì con cũng sẽ hối hận.”
“Mẹ dạy rất phải.

Nhưng đều là vợ chồng già rồi, bỏ qua được thì bỏ qua thôi ạ.” Lục Vinh Hàn tự nói bằng giọng mỉa mai.

Bà cụ thở dài nói: “Bảo cô ta xin lỗi Hiền Phương, sau đó đến Tịnh xá để chép kinh Phật.

Nếu cô ta không chép đủ năm trăm lần thì không được phép để cô ta ra ngoài, con cũng đừng hòng đến thăm cô ta.”
Tư Mã Ngọc Như bị đánh kêu gào thảm thiết.

Cô ta hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta tin rằng Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi sẽ không khá hơn được bao lâu nữa đâu.

Người yêu cũ của Hoa Hiền Phương chết đi sống lại chính là một cơ hội tuyệt vời cho cô ta.

Cô ta phải tìm Minh Thịnh để lập một kế hoạch thật hoàn hảo, để Tần Như Thông và Lục Kiến Nghi đấu với nhau một phen.


Tối thứ bảy.

Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương đến Dương Hà để tham dự bữa tiệc long trọng do nhà họ Tần tổ chức cho con trai họ.

Lần đầu tiên anh em nhà Tần Nhân Thiên đồng thời xuất hiện trước mặt công chúng khiến tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.

Hạ Dĩ Nhiên cũng rất sửng sốt: “Hiền Phương, người mà chị nhìn thấy cùng bà nội là Tần Như Thông chứ không phải Tần Nhân Thiên, đúng không?”
“Ừ.” Hoa Hiền Phương gật đầu.

“Thảo nào chị cứ thấy anh ấy thật kỳ quặc.” Hạ Dĩ Nhiên cong môi.

Cô ta thực sự rất tức giận, Tần Nhân Thiên lại giấu cô ta một bí mật lớn như vậy thì thật là quá đáng.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK